Chương 87 Hương Nghi và Đông Bảo
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 87 Hương Nghi và Đông Bảo
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 87 Hương Nghi và Đông Bảo
Chương 87: Hương Nghi và Đông Bảo
Tiểu Lâm Tử lắc đầu: “Tạm thời không còn ạ. Nếu tiểu chủ cần ‘có’, nô tài sẽ nghĩ thêm cách.”
Hương Nghi rất ủng hộ ý định này của Tiểu Lâm Tử. Nàng cảm thấy tiểu chủ bị Hoàng hậu hãm hại đến bước đường cùng, thì cũng nên lấy răng trả răng, dồn Hoàng hậu vào chỗ chết. Trong mắt nàng thoáng hiện sát cơ, định mở miệng nói gì đó.
Phi Vãn giơ tay ngăn lại, bảo Tiểu Lâm Tử: “Ngươi không cần khinh cử vọng động, cứ yên tâm chờ ta xin ngươi từ ngự tiền về đây.”
Việc Tiểu Lâm Tử tố giác những phi tần cấu kết với Viên thị đã là đủ rồi. Nếu còn làm thêm gì nữa, một là bản thân hắn chưa chắc đã an toàn, hai là nếu để Hoàng đế phát hiện ra động tĩnh của viện Quan Lan thì thật không hay. Hơn nữa, với địa vị hiện tại của Phi Vãn, muốn lật đổ Hoàng hậu không phải chuyện dễ dàng. Một bước đi sai là hỏng cả ván cờ, nàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như châu chấu đá xe.
Sát ý trong mắt Hương Nghi, Phi Vãn đều nhìn thấy, và đó cũng chính là lý do Phi Vãn điều Hương Nghi đến bên cạnh mình.
Kiếp trước ở Tân Giả Khố, Hương Nghi là người khéo léo nhất, rất được lòng các cô cô quản sự, làm việc cũng nhẹ nhàng nhất so với đám cung nữ cùng nhóm. Trong cung có rất nhiều kẻ giỏi nịnh bợ cấp trên, nhưng Hương Nghi khác bọn họ ở chỗ, nàng là người có lòng báo đáp cực kỳ mãnh liệt. Có ân báo ân, có oán báo oán, tuyệt không mập mờ.
Kiếp trước Phi Vãn từng giúp nàng che giấu một lần lúc nàng bị bệnh, lại còn làm thay phần việc của nàng trong suốt hai ngày. Sau khi khỏi bệnh, Hương Nghi không nói không rằng, cứ thế gánh vác hết những công việc nặng nhọc nhất thay cho Phi Vãn suốt nửa tháng trời, đồng thời không cho phép bất kỳ cung nữ nào trong nhóm bắt nạt Phi Vãn nữa.
Kết cục cái chết của nàng là để báo thù.
Nàng lỡ tay va chạm với một vị cung tần khi đang làm việc, bị đánh mười roi và phải quỳ suốt một đêm mùa đông trên phố dài. Đôi chân bị tàn phế, mang theo vết thương và cơn sốt cao, nàng bị đẩy vào viện Cư Dưỡng để chờ chết. Nàng gắng gượng được vài ngày, cuối cùng biết mình không sống nổi, nàng không lặng lẽ chết đi mà kéo lê thân thể suy kiệt, mai phục trên con đường vị cung tần kia chắc chắn đi qua, dùng một chiếc đũa đâm chết bà ta. Vị cung tần đó bị chiếc đũa cắm vào cổ, mặt đầy vẻ không tin nổi, nhanh chóng tắt thở. Hương Nghi bị đánh chết tại chỗ, nhưng khi chết, trên mặt nàng vẫn nở một nụ cười đầy châm chọc.
Trước đó, Phi Vãn từng lén lút vào viện Cư Dưỡng thăm nàng. Nàng thều thào bằng giọng khàn đặc, nhìn chằm chằm vào xà nhà đen ngòm của căn nhà nát: “Mạng chúng ta rẻ mạt, cả đời chưa từng được nếm mùi ngày lành. Ngự thiện phòng có bao nhiêu món ngon, ta chưa từng được ăn một miếng. Còn đám chủ tử kia, hằng ngày thịt cá ê hề đến phát ngấy, cả bàn thức ăn chỉ động vài miếng là đem đổ, hừ. . . Thật không cam tâm mà, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà chúng ta sinh ra đã phải chịu khổ, bị bắt nạt chứ. . .”
Sau đó Phi Vãn liều lĩnh lẻn vào Ngự thiện phòng, bới trong thùng nước gạo được hai món còn ăn được đem tới cho nàng. Kết quả giữa đường lại nhìn thấy cảnh nàng bị đánh chết. Khi nàng chết, đầu hướng về phía Phi Vãn, nhìn thấy thức ăn thừa trên tay nàng, đôi môi khẽ cử động. Hình dáng đôi môi ấy, có lẽ là đang nói lời cảm ơn.
Lúc đó Phi Vãn gần như chết lặng vì sợ hãi. Nàng không sao hiểu nổi vì sao Hương Nghi lại có dũng khí đi hành thích chủ tử. Bị người ta đấm đá đến chết, chắc là đau lắm. Phi Vãn khi ấy hối hận vô cùng vì đã không ở bên cạnh canh chừng nàng. Tại sao lại đi trộm thức ăn thừa làm gì, nếu trông chừng nàng, không để nàng đi mạo hiểm, nàng đã không thê thảm như vậy.
Về sau Phi Vãn đã lén khóc rất nhiều lần. Khóc cho Hương Nghi chết thảm, cũng khóc cho bản thân mình cũng thê lương không kém. Phi Vãn của lúc đó thật sự rất nhu nhược. Sau này nàng mới dần hiểu được dũng khí của Hương Nghi. Khi con người ta bị dồn ép đến đường cùng mà đột nhiên thức tỉnh, họ thà đứng mà chết chứ không quỳ mà sống. Dù có chết cũng phải kéo theo kẻ thù đệm lưng, mới không uổng một kiếp làm người!
Phi Vãn của kiếp này nếu gặp lại tình cảnh đó, tuyệt đối sẽ không cầm thức ăn thừa mà đứng ngây người nhìn nữa, càng không khuyên Hương Nghi đừng mạo hiểm. Nàng sẽ cùng Hương Nghi hành thích luôn!
Ồ, nhưng kiếp này nàng không định để bản thân và Hương Nghi rơi vào vị trí yếu thế đó nữa. Cơn giận của kẻ thất phu là máu chảy năm bước, cơn giận của thiên tử là máu chảy thành sông. Kẻ thấp cổ bé họng có liều mạng đến đâu thì đã sao? Đương nhiên vẫn phải trèo lên cao, nắm giữ quyền lực lớn hơn, rồi mới hung hăng trừng trị kẻ thù thì mới thống khoái!
Sau khi Tiểu Lâm Tử cáo lui, Phi Vãn mới nói chuyện riêng với Đông Bảo.
“Người thân ở quê nhà của ngươi, ta đã phái người dò la được rồi. Cha mẹ, anh chị của ngươi đều không còn, nhưng có một người đệ đệ, nghe nói là hàng thứ sáu, sau nhiều lần lưu lạc đã trở về làng vào năm ngoái, hiện đang chung sống với một cụ già cũng mất người thân trong tộc, nương tựa lẫn nhau mà sống. Đây là bức thư gia đình do hắn tự miệng kể, nhờ người khác viết hộ.”
Thân thể Đông Bảo run rẩy. Gương mặt vốn ít biểu cảm giờ đây tràn đầy sự xúc động. Khi nhận bức thư, đôi tay hắn run bần bật. Hắn nhìn đi nhìn lại, áp bức thư vào ngực, hai hàng lệ nóng tuôn rơi lã chã.
Quê hắn ở Giang Nam, là một nơi cứ cách vài năm lại có lụt lội. Năm hắn mười tuổi xảy ra đại nạn, cả làng bị quét sạch, nước lũ mãi không rút, những người sống sót phải đi tha hương cầu thực, không sống nổi, cha mẹ vì muốn con cái có đường sống nên đã bán hắn và các anh chị em cho các gia đình trong thành, người làm con nuôi, kẻ làm nô tỳ. Hắn đã qua tay hai đời chủ, cuối cùng bị bán vào cung làm nội thị. Hắn cũng từng nhờ người nghe ngóng tin tức người thân nhưng bặt vô âm tín. Không ngờ sau khi đến bên cạnh Chiêu tiểu chủ chưa bao lâu, tiểu chủ đã tìm thấy Lục đệ cho hắn!
“Tiểu chủ. . . nô tài không biết chữ, người. . . người có thể giúp nô tài đọc được không? Nô tài thật đáng tội!” Đông Bảo ôm bức thư khóc một hồi mới kìm nén được cảm xúc để nói chuyện.
Hương Nghi vừa thương vừa buồn cười: “Ngươi không biết chữ mà lúc nãy cứ giơ bức thư lên nhìn mãi, ta còn tưởng ngươi đọc xong hết rồi chứ!”
Đông Bảo ngượng ngùng lau nước mắt: “Vì nhớ Lục đệ quá. . .”
Lúc chia tay năm xưa, Lục đệ mới bốn tuổi, hắn còn chẳng biết bây giờ Lục đệ trông như thế nào rồi!
Hương Nghi đón lấy bức thư đưa cho Phi Vãn, cười nói giúp: “Đành to gan làm phiền tiểu chủ đọc giúp hắn một lần, nô tỳ cũng không biết chữ, nếu không nô tỳ tuyệt đối không dám để tiểu chủ phải nhọc lòng.”
Phi Vãn chậm rãi đọc bức thư một lượt. Đông Bảo vừa nghe vừa khóc, cuối cùng ngay cả Hương Nghi cũng bị hắn làm cho rơi lệ.
“Đúng là Lục đệ của nô tài rồi, đệ ấy kể những chuyện hồi nhỏ, để tiểu chủ chê cười rồi. . .” Đông Bảo nhận lại bức thư, cẩn thận gấp lại, trịnh trọng cất vào trong ngực. Hắn dập đầu thật mạnh ba cái trước mặt Phi Vãn.
“Ơn đức của tiểu chủ, nô tài không biết lấy gì báo đáp, cái mạng này từ nay là của tiểu chủ.”
Phi Vãn bảo hắn đứng dậy.
“Đừng có hở ra là hiến mạng, ngươi bây giờ đã tìm thấy đệ đệ rồi, phải biết quý trọng mạng sống để còn chăm sóc đệ đệ mình chứ. Ta tìm người thân cho ngươi, nói thật lòng, là để ngươi trung thành hơn thì không sai, nhưng quan trọng nhất là ta muốn những người bên cạnh mình đều được sống tốt. Ngày lành không chỉ là ăn ngon mặc đẹp, mà còn là trong lòng vững chãi, không có nỗi lo sau lưng, một lòng hướng về phía trước. Sau này có khó khăn gì cứ nói với ta. Hương Nghi, ngươi cũng vậy.”
“Nô tài hiểu ạ!”
“Nô tỳ hiểu ạ!”
Hai người lại hành lễ lần nữa.
Nhiệm vụ thu phục lòng người hôm nay của Phi Vãn đã hoàn thành mỹ mãn. Nàng thoải mái tắm rửa, thay xiêm y nằm ngủ. Phải nuôi dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai còn đi bái kiến Hoàng hậu nương nương. Mặc dù Hoàng đế nói không cần thỉnh an nữa, nhưng nàng là người “lương thiện” , đương nhiên phải đi thăm bệnh Hoàng hậu nương nương rồi.
———-oOo———-