Chương 86 Hoàng hậu lại chịu đả kích
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 86 Hoàng hậu lại chịu đả kích
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 86 Hoàng hậu lại chịu đả kích
Chương 86: Hoàng hậu lại chịu đả kích
Phi Vãn lặng lẽ nhìn Tiêu Lâm Tử, đợi hắn trả lời.
Khi hắn còn là nội thị ngự tiền, nàng đương nhiên giữ vững hình tượng lương thiện nhu nhược trước mặt hắn. Nhưng nay Tiêu Lâm Tử đã sắp trở thành người của nàng, nàng không cần phải giả vờ nữa. Tâm kế, sắc sảo, nàng có gì đều sẽ bộc lộ ra hết. Nếu Tiêu Lâm Tử ngay cả điều này cũng không chấp nhận được, thì không thể dùng được.
“Mệnh lệnh của tiểu chủ, nô tài tuyệt đối tuân theo! Người đã cho nô tài con đường sống, người nói khi nào cho phép nô tài báo thù con chó kia, nô tài mới bắt đầu!”
Không phụ sự kỳ vọng của Phi Vãn, sự ngẩn ngơ của Tiêu Lâm Tử chỉ thoáng qua, hắn nhanh chóng đáp lời. Ánh sáng nơi đáy mắt hắn càng thêm rực rỡ. Trước đó hắn đã nghi ngờ Chiêu tiểu chủ chưa chắc đã nhu nhược như vẻ bề ngoài, nay được chứng thực, hắn thực ra lại thấy rất phấn khích. Theo một chủ tử đơn thuần gặp may, sao bằng theo một chủ tử có bản lĩnh thật sự thì mới vững tâm!
Vận may sẽ tan biến, nhưng bản lĩnh thì sẽ ngày một mạnh hơn. Hắn đã không thể chờ đợi thêm, xoa tay hầm hè muốn theo Chiêu tiểu chủ bay cao lên trời. Trên đời này, ai thật lòng muốn mãi lẩn quẩn ở tầng đáy, chịu nhục chịu khổ chứ. Dù hắn là một thái giám mất gốc, cũng có chí hướng thanh vân!
“Nô tài thề chết trung thành, chúc tiểu chủ sớm ngày tấn phong Hoàng phi!”
Hắn thu lại tâm tình, trịnh trọng hành đại lễ với Phi Vãn. Chính thức nhận chủ.
Phi Vãn khẽ mỉm cười.
Hoàng phi? Đó không phải vị trí nàng muốn. Vị trí Phượng vị trên cả Hoàng phi mới là mục tiêu ban đầu của nàng. Nhưng đó cũng chỉ là bước đầu. Dã tâm của nàng, tòa cung thành chật hẹp tù túng này không chứa nổi!
“Đứng lên đi. Hương Nghi, đi tìm Tiểu Huệ lấy thêm một phần bạc đưa cho Tiêu Lâm Tử của chúng ta.”
“Rõ.”
Hương Nghi lập tức đi làm ngay. Tiểu Huệ giúp Phi Vãn quản tiền nong vật phẩm, mọi khoản chi tiêu đều ở chỗ nàng ấy. Rất nhanh, Hương Nghi đã bưng thỏi bạc tới.
Điều này khiến Tiêu Lâm Tử giật mình. Hắn còn tưởng chỉ là mấy mảnh bạc vụn, một hai lượng hay ba năm lượng gì đó, nào ngờ lại là một thỏi bạc tuyết hoa năm mươi lượng mới tinh.
Hương Nghi đưa qua, hắn còn chần chừ không dám nhận.
Hương Nghi cười nói: “Vì chuyện lần này, tám người trong viện chúng ta vừa rồi đều được tiểu chủ ban thưởng, mỗi người đều như nhau. Lâm công công nếu thành tâm gia nhập với chúng ta thì hãy cầm lấy. Nếu không nhận, thì có khác gì người ngoài đâu.”
Tiêu Lâm Tử vội vàng nhận lấy: “Không dám để tỷ tỷ gọi như vậy, tỷ tỷ cứ gọi ta là Tiêu Lâm Tử, hoặc gọi tên ‘Lâm Bảo’ cũng được.”
Hắn lại tạ ơn Phi Vãn. Cầm thỏi bạc nặng trịch trong tay, lòng hắn ngổn ngang trăm mối. Vào cung từ nhỏ, lăn lộn hơn mười năm, ở ngự tiền cũng coi như có chút danh tiếng. Thưởng của Hoàng đế, Thái hậu, các vị phi tần, cho đến quan viên mệnh phụ bên ngoài hắn đều từng nhận qua. Nhưng đây là lần đầu tiên nhận được nhiều như thế này.
Năm mươi lượng. Ở dân gian bên ngoài, đủ cho một gia đình bình thường ở kinh thành sống trong hai năm. Nếu ở vùng quê nghèo khó, dùng tiết kiệm thì mười năm tám năm cũng cầm cự được. Chiêu tiểu chủ thật hào phóng! Tiêu Lâm Tử một lần nữa khẳng định mình không chọn nhầm chủ.
Nghe Phi Vãn hỏi: “Chữ ‘Bảo’ trong tên ngươi là chữ nào?”
Hắn vội đáp: “Bẩm tiểu chủ, là chữ ‘Bảo’ trong bảo bối ạ.”
Phi Vãn nhìn sang nội thị Đông Bảo đang đứng cạnh cười: “Cùng một chữ với ngươi đấy.”
Đông Bảo vốn ít lời, nghe vậy chỉ khom người cúi đầu, không lên tiếng.
Phi Vãn nói: “Các chủ tử trong cung thường thích đặt tên này cho nội thị, hoặc là Bảo trong bảo bối, hoặc là Bảo trong bảo hộ. Nhưng rốt cuộc, có ai coi các ngươi là bảo bối đâu, có ai bảo vệ các ngươi đâu, chẳng qua là bọn họ tự gọi cho vui miệng mà thôi.”
Hương Nghi cười nói: “Như tiểu chủ vừa nói, đường đường chính chính dựa vào bản thân là tốt nhất. Cứ để Lâm Bảo và Đông Bảo bọn họ tự coi mình là bảo bối, tự bảo vệ chính mình.”
“Vâng.” Đông Bảo trầm giọng đáp một tiếng.
Tiêu Lâm Tử miệng lưỡi rất ngọt: “Nô tài trước khi coi mình là bảo bối, phải coi tiểu chủ cùng các vị tỷ tỷ, công công là bảo bối trước đã.”
Nói đoạn khiến Phi Vãn và Hương Nghi đều bật cười.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Phi Vãn hỏi hắn: “Ngươi hôm nay đi theo Tào công công tới cung Phượng Nghi, có nhìn thấy nghe thấy gì thì cứ nói ra.”
Tiêu Lâm Tử bẩm: “Người của Cung Chính Ty tra ra được, thái giám chấp sự của cung Phượng Nghi là Tưởng Hỷ có nuôi vài kỹ tử và con hát ở trạch viện riêng ngoài cung. Loại thuốc không sạch sẽ kia chính là từ một tên con hát trong đó mà có. Từ ngăn bí mật trong phòng hắn đã lục soát được một gói lớn, phân lượng và thành phần đều khớp. Hai tên con hát khác làm chứng, có một ngày Tưởng Hỷ đã lấy một phần thuốc, gói lại mang vào cung, từ đó không mang ra nữa. Tên con hát phối thuốc đã bỏ trốn, Hổ Bí Vệ đang bí mật truy bắt nhưng vẫn chưa tìm thấy người.”
“Tỳ nữ của Viên thứ nhân cáo giác, nói Tưởng Hỷ mượn cớ đưa ban thưởng cho Viên thứ nhân để đưa một gói thuốc cho nàng ta. Nàng ta đã dùng một nửa, còn một nửa giấu dưới gạch nền giường, người của Cung Chính Ty đã đào lên được. Chỉ có Viên thứ nhân là chết cũng không thừa nhận, nhưng nhân chứng vật chứng rành rành, nàng ta có không nhận cũng vô ích.”
Phi Vãn lặng lẽ nghe, khẽ gật đầu.
Mọi chuyện đều phát triển theo đúng bố cục nàng đã bày ra.
Trong trạch viện của Tưởng Hỷ thực chất không có bột thuốc. Nhưng đám con hát bị hắn ngược đãi bấy lâu, không có đường sống, đã sớm chờ cơ hội trả thù. Một khi có được cơ hội có thể giết chết hắn, tự nhiên sẽ phối hợp. Những gì Phi Vãn làm cũng chỉ là để Đông Bảo tìm người quen đáng tin cậy ra ngoài cung, xúi giục đám con hát phản kháng mà thôi.
Tên con hát bỏ trốn kia cũng đã được sắp xếp đường trốn chạy từ sớm, lúc này chắc đã ở cách xa nghìn dặm, cả đời này cũng không quay lại kinh thành nữa.
Tưởng Hỷ bị đổ oan giá họa. Nhưng hắn không hề oan uổng. Bởi vì bột thuốc trong tường viện của Ngô Tưởng Dung chính là do hắn lắt léo mấy vòng, chỉ thị người âm thầm bỏ vào. Gậy ông đập lưng ông mà thôi!
Hắn chắc chắn không ngờ tới, dù cách mấy lớp trung gian mà vẫn bị tra ra tận đầu mình. Người của cung Phượng Nghi làm việc xưa nay không để lại dấu vết, nhưng ai bảo Phi Vãn đã sống qua một kiếp, biết hắn thường xuyên làm việc bẩn thỉu cho Hoàng hậu, nên đã sớm âm thầm quan sát hành động của hắn?
Còn có Chỉ Thư và Ngô Tưởng Dung. Một người là cung tỳ tầng thấp, quen biết những người râu ria, có thể nắm được những tin tức khó nắm bắt trên bề mặt. Một người là người cũ từ tiềm để, dù không được sủng ái nhưng cũng có những mối quan hệ tích lũy nhiều năm. Những mối quan hệ này giúp nàng ta đắc sủng thì khó, nhưng để nghe ngóng vài chuyện, theo dõi vài người thì vẫn rất được. Đa phương phối hợp, Tưởng Hỷ khó thoát lưới thưa.
Phi Vãn lại hỏi: “Bệnh của Hoàng hậu có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng ạ.” Tiêu Lâm Tử hạ thấp giọng nói, “Văn thái y chẩn đoán là do nhất thời cấp hỏa công tâm, thổ huyết trông thì đáng sợ nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Theo ý của ông ấy thì thực ra không cần uống thuốc cũng được, nhưng vẫn kê hai thang thuốc để làm tròn bổn phận.”
“Bệ hạ nói sao?”
“Bệ hạ nói, Hoàng hậu đã bệnh thì hãy nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, trong vòng một tháng không cần để các phi tần tới thỉnh an thần hôn định tỉnh quấy rầy nàng nữa.”
Đợi bằng là tước đoạt vinh hiển của nàng ta trong một tháng! Hoàng hậu ngày thường vốn rất coi trọng việc phi tần thỉnh an mỗi ngày. Đây là đòn đả kích nặng nề thứ hai nàng ta phải nhận sau khi Hiền phi được quyền hiệp lý hậu cung.
Phi Vãn nheo mắt lại. Nếu Hoàng hậu còn dám tiếp tục nhắm vào nàng, thì những đòn đả kích sẽ dồn dập kéo tới, khiến nàng ta không kịp đối phó.
“Còn hình phạt nào khác không, chỉ là không cho tiếp nhận thỉnh an trong một tháng thôi sao?” Hương Nghi truy hỏi.
———-oOo———-