Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 56 Chiêu khanh ở trên

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
  3. Chương 56 Chiêu khanh ở trên
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 56 Chiêu khanh ở trên

 Chương 56: Chiêu khanh ở trên

“Ta muốn tới Tân Giả Khố và cung Yên Vân chọn một ít người.”

Lời nói của Phi Vãn khiến Hạ Hà vô cùng kinh ngạc.

Phi Vãn giải thích: “Tiểu Huệ là người của Tân Giả Khố, Anh Tài nữ là người của cung Yên Vân, bọn họ đã cho ta thấy rằng ở những nơi đó cũng có những người rất tốt, chỉ là không có cơ hội để thoát ra mà thôi. Ta hiểu thấu nỗi khổ của họ, cho nên nguyện ý dốc hết sức mình để cứu lấy vài người.”

Hạ Hà xúc động.

Chiêu tiểu chủ thật sự quá tốt bụng rồi!

Ngày hôm đó khi Phi Vãn hỏi nàng có nguyện ý ở lại hay không, nàng đã do dự, không lập tức đồng ý ngay.

Bởi vì nàng đã quen làm việc bên cạnh ngự tiền, dưới trướng Nhược Sở cô cô. Tuy có vất vả nhưng được cái an ổn, sau này đến tuổi là có thể được thả ra khỏi cung.

Thế nhưng giờ đây nghe những lời này của Phi Vãn, nàng bỗng cảm thấy có chút hổ thẹn.

Một vị tiểu chủ tốt như vậy muốn nàng ở lại, mà nàng lại không đồng ý, thật đúng là có chút áy náy khôn nguôi.

Thế là sau đó, khi hầu hạ, nàng càng thêm ân cần tỉ mỉ, so với ngày thường còn chu đáo hơn gấp bội.

Phi Vãn âm thầm thu hết sự thay đổi của nàng ta vào mắt.

Hy vọng cuối cùng nàng ta có thể bị làm cho cảm động.

Dù cho sau này nàng ta vẫn không nguyện ý ở lại, thì việc có nàng ta ở bên cạnh ngự tiền cũng sẽ giúp bản thân có thêm nhiều thuận lợi sau này.

Tiểu Huệ thì chắc chắn sẽ ở lại rồi.

Nhưng Tiểu Huệ không nhạy bén bằng Hạ Hà, cũng không có được khí chất tôi luyện từ bên cạnh ngự tiền như Hạ Hà.

Vị trí cung nữ thân cận hàng đầu bên cạnh mình, Phi Vãn trước tiên dành sẵn cho một người năng lực giỏi lại lương thiện như Hạ Hà.

Còn về những người khác, nàng sớm đã dựa vào kinh nghiệm kiếp trước mà âm thầm chọn trúng vài người.

Nhưng không chỉ đơn giản là để cứu người.

Chủ yếu là vì suy tính cho bản thân mình.

Những kẻ gặp nạn được cứu giúp thường dễ trở thành tâm phúc trung thành hơn, ví dụ như Tiểu Huệ.

Nhưng ngoại trừ Tiểu Huệ, những người khác mà Phi Vãn muốn chọn đều là những kẻ có bản lĩnh riêng.

Kẻ không có bản lĩnh, dù có gặp nạn đến mấy nàng cũng không thể cứu.

Nàng là người muốn tranh đoạt vị thế cấp cao, chứ không phải muốn làm Bồ tát sống!

Thế là tối hôm đó, khi Hoàng đế lại tới Quan Lan viện để thư giãn sau một ngày bận rộn, Phi Vãn đã đem ý định chọn người của mình nói cho người nghe.

“. . . Đêm đó ở Quan Âm đường tần thiếp đã phát nguyện lớn, muốn giúp đỡ đủ bảy bảy bốn mươi chín người để báo đáp lòng từ bi của Bồ tát đối với tần thiếp. Cung Yên Vân và Tân Giả Khố đa phần đều là những kẻ phạm lỗi, nếu tần thiếp có thể cứu rỗi họ, dẫn dắt họ đi vào con đường ngay thẳng, thì quả là một công đức vô lượng.”

Phi Vãn nhẹ nhàng dắt lấy tay áo Hoàng đế, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, tràn đầy sự mong đợi nhìn Hoàng đế, khẩn cầu người đồng ý.

Tiêu Ngọc không ngờ Phi Vãn lại có yêu cầu như vậy.

Các phi tần khác khi thăng cấp thêm người đều dốc sức tuyển chọn những kẻ lanh lợi giỏi giang để giúp mình tranh sủng.

Cái đồ ngốc nghếch này, lại cứ muốn chạy tới những nơi như Tân Giả Khố và lãnh cung để chọn người, chỉ để làm công đức!

“Nàng tin Phật đến vậy sao?”

Phi Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Tin Phật, cũng tin thần minh. Làm người tốt, làm việc thiện, nói lời hay, nhất định sẽ có báo đáp tốt đẹp. Ví như. . . tần thiếp được hưởng thánh sủng, chính là phúc báo lớn nhất của tần thiếp rồi.”

Bị đôi mắt nhu mị như nước của nàng nhìn đắm đuối, Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy tận sâu trong lòng có một sự rung động.

Nàng lúc nào cũng tốt như thế.

Tâm tư đơn giản mà tốt đẹp, khiến người ta không khỏi xót thương.

Ôm Phi Vãn vào lòng, Tiêu Ngọc dùng chiếc cằm với đường nét cứng cáp khẽ vuốt ve lên đỉnh đầu nàng.

“Trẫm đều chiều theo ý nàng. Nàng muốn tới đâu chọn người thì cứ tới đó.”

Trước đó Hoàng hậu giúp nàng chọn người ở Quan Lan viện nhưng lại không phòng bị được chuyện chủ tử bị chuột cắn.

Sau đó những người điều tới hầu hạ thương bệnh cho nàng đều là tạm thời gom góp từ bên cạnh ngự tiền và Nội vụ phủ.

Lần này Tiêu Ngọc quyết định để Phi Vãn tự mình làm chủ.

Phi tần vị phân thấp vốn không có tiền lệ này, nhưng vì là nàng, phá lệ một lần thì có làm sao?

“Đa tạ Bệ hạ!”

Phi Vãn khẽ ngẩng đầu, qua lớp mặt nạ, nàng khẽ hôn lướt qua gò má Hoàng đế như chuồn chuồn đạp nước.

Sau đó liền thẹn thùng cúi đầu nép vào lòng Hoàng đế.

Nhưng cái hôn này đã châm ngòi cho ý niệm trong lòng người đàn ông.

“Vết thương còn đau không?”

Giọng Tiêu Ngọc có chút khàn đặc.

Bàn tay lớn đỡ lấy eo thon của thiếu nữ, xoay người đặt nàng lên giường gấm.

“Bệ hạ. . . trời vẫn chưa tối hẳn mà. . .”

“Trẫm nhớ nàng. Đã nhớ nhiều ngày rồi.”

Lúc lật bài tử của người khác, trong đầu cũng là đang nhớ đến ta sao?

Lời của đàn ông không thể tin được.

Đặc biệt là những lời trên giường lại càng không thể tin.

Phi Vãn thầm mỉa mai trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ thẹn thùng.

Dáng vẻ muốn cự còn nghênh.

Phía trên lớp mặt nạ, ánh mắt long lanh, vừa thẹn thùng vừa mị hoặc.

“Bệ hạ, trên người tần thiếp còn đau, nhiều chỗ đều đau. . .”

Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm như không thể tan ra được, người nằm xuống nệm gấm, nâng nàng lên.

“Trẫm không đè ép Chiêu khanh, nàng ở phía trên, sẽ không đau.”

“Bệ hạ. . . . . .”

Tiếng phản kháng nũng nịu dần dần bị nhấn chìm trong hơi thở dồn dập của người đàn ông.

“Viên muội muội, sao đang lúc dùng bữa tối mà muội không dùng bữa, lại đi loanh quanh ở đây vậy?”

Ngô Quý nhân đang đi dạo bên ngoài điện Châu Huy của mình.

Thấy Viên Dung hoa đi ngang qua cung đạo cách đó không xa, nàng vội vàng đuổi theo chào hỏi.

Hai người trước đó đã có lời qua tiếng lại, Viên Dung hoa nhìn nàng không thuận mắt, đương nhiên thái độ chẳng mấy tốt lành.

“Bản chủ có dùng bữa hay không thì liên quan gì tới ngươi!”

“Một bữa không ăn thì đói, hai bữa không ăn thì tâm hoảng, ba bữa không ăn thì đi gặp Diêm Vương, ta chỉ là quan tâm đến thân thể của muội muội thôi, muội nổi giận cái gì chứ?”

Viên Dung hoa kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì? Ngươi mới là kẻ sắp đi gặp Diêm Vương ấy. . .”

Hai lần trước nàng ta muốn thị tẩm đều không thành công, hôm nay đã đưa cho thái giám quản sự ở Kính Sự phòng một bao tiền thưởng thật lớn, bảo hắn tìm cách để nàng ta được chọn khi Hoàng đế lật bài tử lúc dùng bữa tối.

Thế nhưng không ngờ ngự giá lại tới Quan Lan viện rồi.

Đến tận giờ dùng bữa tối vẫn chưa thấy ra.

Trong lòng Viên Dung hoa vốn đã khó chịu, làm sao chịu đựng nổi sự khiêu khích của Ngô Quý nhân.

Ngô Quý nhân chính là cố ý tới để kích động nàng ta.

Vừa nãy, Ngô Quý nhân vốn muốn tới Quan Lan viện tìm Phi Vãn thỉnh giáo chuyện tranh sủng, không ngờ Hoàng đế đang ở đó, hơn nữa cửa phòng chính đang đóng chặt, đám người Tào Bân, Tiểu Huệ hầu hạ thân cận đều đang đứng chờ ở bên ngoài.

Ngô Quý nhân làm sao mà không biết chuyện gì đang xảy ra cơ chứ.

Lúc này mới sực tỉnh đại ngộ, tại sao lúc ở cung Trường Lạc Phi Vãn lại không sợ bị treo thẻ bài xanh.

Bệ hạ sủng hạnh nàng, đâu có cần phải lật bài tử chứ.

Rõ ràng là muốn lúc nào thì được lúc nấy.

Trời vẫn chưa tối hẳn, bữa tối cũng chưa truyền, mà đã bắt đầu rồi sao?

Ngô Quý nhân tuy không được sủng ái nhưng cũng là người cũ trong cung, tai mắt vẫn khá linh thông.

Viên Dung hoa ở gần đây hôm nay ban thưởng cho thái giám Kính Sự phòng, nàng đã biết rồi.

Nên nàng cố tình tìm Viên Dung hoa để khiêu khích mỉa mai, xem trò cười.

Phi Vãn và Chỉ Thư đều khuyên nàng nên dựa vào việc mắng người để tranh sủng.

Dù sao cũng phải có một đối tượng để mắng.

Viên Dung hoa chính là người thích hợp nhất.

Vị thế không cao, gia thế bình thường, không được sủng ái, dạo gần đây còn mải mê luồn cúi chuyện thị tẩm để người ta chê cười, nhân duyên lại không tốt.

Trước đó còn dám mỉa mai nàng tuổi tác lớn không được trẻ trung mơn mởn.

Hừ!

“Viên muội muội, hỏa khí quá lớn dễ nổi mụn trên mặt lắm, thôi thì hạ hỏa đi.”

Ngô Quý nhân cười híp mắt, bỗng nhiên kêu lên một tiếng “Ái chà” , “Ta lại quên mất, da mặt muội muội tương đối dày, mụn chưa chắc đã mọc lên được, là ta lo xa quá rồi.”

Viên Dung hoa tức đến mức mặt trắng bệch.

Ngô Quý nhân lại xoay người bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Thực ra trước đó ta đã định hỏi, muội mỗi ngày dùng loại phấn son gì để dưỡng da vậy, vào cung mới hơn một năm mà sao có thể dưỡng được da mặt dày đến mức này cơ chứ, hôm nay thế mà còn dám chê ta già. Ta chỉ là tuổi tác có lớn hơn đôi chút chứ không hề già, tướng mạo của muội mới là thực sự già ấy.”

Nàng nói thật là khó nghe, Viên Dung hoa không nhịn được liền đuổi theo.

“Ngươi đứng lại đó! Chỉ là một Quý nhân hèn mọn mà dám mạo phạm bản chủ sao!”

Chân Ngô Quý nhân không ngừng, cái miệng cũng không ngừng.

Chẳng mấy chốc đã dẫn Viên Dung hoa tới gần Quan Lan viện.

Cánh cửa Quan Lan viện đang khép hờ, có thể thấy các nội thị xách nước cầm khăn đang vội vã chạy qua chạy lại trong sân.

Ngô Quý nhân biết là gian nhà chính đang cần nước.

Thế là nàng đâm sầm vào cửa.

“Chiêu muội muội, muội mau tới giúp ta với, Viên Dung hoa nàng ta cứ đuổi theo đòi trị tội ta đây này. . .”

“A! Bệ hạ vẫn còn ở đây chưa đi sao? !”

Nàng giống như bây giờ mới nhìn thấy đám cung nhân ngự tiền.

Kêu lên một tiếng rồi khựng bước lại.

Viên Dung hoa vội vàng cũng theo vào trong viện.

Một là không thể để nàng ta cáo trạng bậy bạ được.

Hai là. . .

Bệ hạ ở đây, biết đâu mình lại có cơ hội. . .

———-oOo———-

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 56 Chiêu khanh ở trên

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
Thiết kế chưa có tên (2)
Vô Cực (Bản dịch)
Chương 93 Bài chuột 30/04/2025
Chương 92 Rút vốn (2) 30/04/2025
bia-lan-kha-ky-duyen
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 1075 30/05/2025
Chương 1074 30/05/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
Bìa
(Dịch) Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế
Chương 188 17/08/2025
Chương 187 17/08/2025
Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh [Dịch]
Chương 270 Thần Thông 10/11/2025
Chương 269 Tập Sát 10/11/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
Cơ Trí, Cung Đấu, Hậu Cung, Ngôn Tình, Xuyên Không
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Truyện Nữ Trùng Sinh Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz