Chương 50 Giản tần phát nạn
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 50 Giản tần phát nạn
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 50 Giản tần phát nạn
Chương 50: Giản tần phát nạn
“Muội muội cứ yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ làm được!”
Ngô Quý nhân chỉ do dự trong thoáng chốc.
Rất nhanh sau đó nàng ta đã hạ quyết tâm.
Bày tỏ thái độ một cách kiên định.
Phi Vãn khẽ mỉm cười, quay đầu lại nắm lấy tay Ngô Quý nhân: “Vậy hôm nay đành trông cậy vào tỷ tỷ rồi.”
Ngô Quý nhân nắm chặt lại: “Là ta phải trông cậy vào muội muội mới đúng.”
Đây hoàn toàn không phải lời khách sáo.
Nàng ta có bóng ma tâm lý với việc tới cung Trường Lạc.
Kể từ khi bị Ngu Thính Cẩm bỏ mặc ở đó quỳ dưới mưa chịu phạt, nơi ấy đã trở thành vùng đất ác mộng của nàng ta.
Nếu không phải có Phi Vãn dẫn đi, nàng ta đời nào lại muốn tới đó để rước lấy vận rủi chứ!
Nhưng trong lòng nàng ta hiểu rõ, chuyến này nhất định phải đi. Bằng không Phi Vãn dù có được sủng ái đến mấy, suy cho cùng cũng không có thế lực và vị thế cao như Hiền phi, có thể che chở nàng ta một hai ngày, chứ lẽ nào che chở được cả đời?
Dù sao cũng phải hóa giải được cái oán kết này với Hiền phi mới được.
Còn về việc nếu chuyến này giữ chân được Hiền phi mà lại đắc tội với Hoàng hậu. . .
Ngô Quý nhân cũng chẳng quản được nhiều như vậy nữa.
Không thể vừa mới đầu hàng đã co vòi rút lui, nếu thế thì nàng ta đúng là tự tìm đường chết.
“Hiền phi nương nương, Lan Chiêu nghi nương nương, Giản tần nương nương, tần thiếp thỉnh an các vị nương nương, chúc các vị nương nương kim an.”
Tới cung Trường Lạc.
Phi Vãn và Ngô Quý nhân cùng nhau hành lễ với mấy vị đang đánh diệp tử bài.
Hiền phi hiện tại là phi tần có phẩm cấp cao nhất trong cung sau Hoàng hậu và Khánh Quý phi. Sau khi Phi Vãn chính thức kiến giá Hoàng hậu thì tới gặp Hiền phi là lễ số cần thiết.
Hiền phi tay cầm mấy lá bài, mím môi suy nghĩ một hồi, lén bàn bạc vài câu với thị nữ xem nên đánh lá nào, cuối cùng khi đánh lá bài ra rồi mới ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng giữa sảnh.
“Xem bản cung kìa, mải mê nghiền ngẫm mấy lá bài mà nhất thời không phản ứng kịp là Chiêu muội muội đã tới. Các ngươi đều đờ người ra đó làm gì, một lũ vô dụng, không biết đỡ Chiêu muội muội đứng dậy sao!”
Phi Vãn và Ngô Quý nhân quỳ đến mức chân cũng đã tê rần.
Lúc này mới được đỡ dậy.
Biết rõ Hiền phi là cố ý.
Ai nấy đều không dám chậm trễ, cung kính đứng sang một bên.
“Bưng cho Chiêu muội muội của bản cung một chiếc ghế tới đây, một đám tì nữ ngu ngốc.”
Mãi một lúc lâu sau, Hiền phi đánh xong vài ván bài mới cho Phi Vãn ngồi.
Phi Vãn chỉ dám ngồi ghé nửa người ở vị trí dưới cùng, bảo Tiểu Huệ mang những món quà đã chuẩn bị sẵn tặng cho nhóm người Hiền phi.
“Tần thiếp bần hàn, không có vật gì đáng giá để dâng lên hiếu kính các vị nương nương.”
Đều là những chậu cây cảnh, đồ trang trí do Nội vụ phủ đưa tới Quan Lan viện, tuy có khảm châu ngọc nhưng không phải hạng quý hiếm, song cũng không thể coi là sơ sài.
Nhưng nhóm người Hiền phi đã thấy quá nhiều đồ tốt, căn bản không thèm để mắt đến mấy thứ này.
Hiền phi sai người nhận đồ, bản thân vẫn chỉ tập trung vào ván bài.
Giản tần ngồi bên cạnh liếc nhìn chậu cây cảnh bằng ngọc thạch mà Phi Vãn tặng mình, nói đùa: “Chiêu Tài nhân sao không mang viên Đông Hải Băng Dao Châu kia tới đây để chúng ta được mở rộng tầm mắt chút nhỉ?”
Cố tình gây chuyện.
Phi Vãn đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Đồ do Bệ hạ ban tặng, tần thiếp cung phụng trong tủ kính, không dám tùy tiện lấy ra, chỉ sợ vật quý tay mọn, tần thiếp nếu nhất thời không cẩn thận làm hỏng thì không biết phải ăn nói thế nào với Bệ hạ.”
Giản tần nhướng mày.
Nàng ta liếc nhìn Ngô Quý nhân – người bị bọn họ tập thể phớt lờ từ khi vào phòng, thù mới hận cũ cùng lúc trỗi dậy.
Trước đó Phi Vãn đã cướp Ngô Quý nhân từ trong tay nàng ta, hôm nay lại nói cái gì mà “vật quý tay mọn” . . .
Giản tần cười nói: “Thứ đó quả thực quý trọng, đến cả Hiền phi nương nương của chúng ta còn chưa từng được chạm tay vào đâu.”
Phi Vãn biết nàng ta cố ý khiêu khích.
Nhưng cũng không sợ.
Bởi vì câu nói vừa rồi của nàng cũng là cố ý khích tướng Giản tần.
Vị phân của Phi Vãn dù thấp nhưng dù sao cũng là người mới thăng cấp đang được sủng ái, tới chỗ Hiền phi, Hiền phi vị thế cao, ra oai với nàng thì thôi đi.
Giản tần – một kẻ sủng ái bình bình, gia thế trong đám quý nữ cũng chỉ tầm thường, hoàn toàn dựa vào việc bám gót Hiền phi mới có được chút vẻ vang nhỏ nhoi mà lại nhảy ra gây chuyện thì không được.
Phi Vãn hôm nay tới đây là để bày tỏ thiện chí.
Chứ không phải tới để thể hiện sự yếu nhược.
Nếu quá đỗi nhu nhược, Hiền phi sẽ chẳng thèm để mắt tới sự lấy lòng của nàng đâu.
“Hiền phi nương nương đã nhiều lần giúp đỡ tần thiếp, tần thiếp sớm đã có tâm ý muốn dâng hiến tất cả những đồ tốt nhất cho nương nương, chỉ sợ đường đột phạm thượng. Hôm nay Giản tần nương nương thay Hiền phi nương nương đòi châu báu, thật đúng với tâm ý của tần thiếp. Một mình tần thiếp không dám bưng viên châu đó đi đi lại lại, hay là phiền Giản tần nương nương cùng tần thiếp quay về, bưng châu tới đây cho Hiền phi nương nương, để vẹn toàn tâm ý của tần thiếp có được không?”
Nói xong nàng còn cúi người hành lễ với Giản tần, vô cùng thành khẩn.
Sắc mặt Giản tần thoáng chút sắc lạnh.
Ánh mắt nhìn Phi Vãn thêm vài phần dò xét và chán ghét.
Quả nhiên là một hạng không thành thật!
Hèn chi khiến chủ cũ phải chịu thiệt thòi!
Thế mà lại dám nói nàng ta cố ý giúp Hiền phi cướp minh châu.
Đó là đồ ngự ban, cái danh tiếng muốn cướp đồ ngự ban mà truyền ra ngoài thì làm sao gánh nổi.
Vừa mạo phạm Đế vương, lại vừa bôi nhọ Hiền phi.
“Cái miệng của Chiêu Tài nhân thật là lợi hại nha. Sao lúc trước ở Phượng Nghi cung gặp mặt lần đầu, ngươi lại rụt rè đến thế? Chẳng lẽ lúc đó cố tình giả vờ yếu đuối đáng thương sao?”
Phi Vãn sững người.
Đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc và tủi thân.
Dường như hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại nói những lời như vậy.
“Nương nương? Tần thiếp chỉ là muốn bày tỏ sự kính trọng và cảm kích đối với Hiền phi nương nương, có phải người đã hiểu lầm rồi không. . . Tần thiếp mới được thăng cấp chưa lâu, kiến thức nông cạn, không hiểu Giản tần nương nương đang nói gì. . .”
Lẽ nào lại để Giản tần gán cho nàng cái mác mồm mép lợi hại!
Nàng khởi thân dựa vào sự yếu đuối ôn thuận cơ mà.
Giản tần nhướng mày: “Thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thì lòng người đều sáng suốt cả thôi, giả vờ được một lúc chứ đâu giả vờ được cả đời, ngươi nói có đúng không hả Chiêu Tài nhân?”
Phi Vãn vô tội gật đầu: “Chính là đạo lý này.”
Giao phong đôi chút, thấy tốt thì dừng, Phi Vãn không muốn dây dưa quá lâu với Giản tần.
Nàng lập tức bắt đầu bày tỏ sự cảm kích đối với Hiền phi.
So với sự cảm kích lúc trước ở Phượng Nghi cung còn thành khẩn và êm tai hơn nhiều.
Chỉ vì ở đây đều là phe cánh của Hiền phi, không cần phải giữ thể diện cho Hoàng hậu.
Những vết thương của mình, sự ốm yếu của mình, nàng cố ý nhấn mạnh, nói rằng cần phải điều dưỡng, thời gian tới không thể hầu hạ bên cạnh Bệ hạ để làm giảm bớt lòng đố kỵ của Hiền phi.
So với sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác trước mặt mọi người, hôm nay Hiền phi đối với nàng không mấy nhiệt tình, trái lại còn cố tình lạnh nhạt. Sự công kích của Giản tần cũng là do Hiền phi mặc nhận.
Đây chính là lòng đố kỵ của đàn bà, cũng là vì hôm nay không cần phải đối kháng với Hoàng hậu, Phi Vãn biết bản thân lúc này không có giá trị để làm Hoàng hậu nghẹn khuất, nên sẽ không nhận được sự ưu ái của Hiền phi.
Tình người trong cung chính là hiện thực như thế.
Trừ phi, nàng có thể khiến Hiền phi hiểu rằng, nàng tuyệt đối không thể đầu quân cho Hoàng hậu.
Khẽ liếc mắt ra hiệu, Phi Vãn bảo Ngô Quý nhân vào cuộc.
Nói ra chủ đề đã giao hẹn từ trước.
Ngô Quý nhân lập tức thầm siết chặt nắm đấm, chuẩn bị mạo hiểm lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này Giản tần lại lên tiếng.
Ả cười hì hì nói: “Chiêu Tài nhân đã thương bệnh chồng chất như vậy, ta thấy quả thực không thích hợp để hầu hạ thánh giá. Hiền phi nương nương, hay là người báo với Kính Sự phòng, treo thẻ bài xanh của Chiêu Tài nhân lên chừng nửa năm một năm, để nàng ta tẩm bổ thân thể cho thật tốt rồi tính sau?”
Hiền phi dừng lá bài trên tay, mỉm cười nhìn Phi Vãn.
“Bản thân ngươi thấy thế nào?”
———-oOo———-