Chương 198 Bồi dưỡng tâm phúc phải nhanh chóng
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 198 Bồi dưỡng tâm phúc phải nhanh chóng
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 198 Bồi dưỡng tâm phúc phải nhanh chóng
Chương 198: Bồi dưỡng tâm phúc phải nhanh chóng
Phi Vãn liền trực tiếp hỏi: “Trước đây ngươi từng hầu hạ bản cung sao, trông có vẻ như đã gặp qua ngươi rồi.”
Trịnh Miểu thái y khom người, nghe vậy liền ngước mắt nhìn Phi Vãn một cái, rồi lại vội vàng giữ lễ cúi đầu.
Hắn mang theo chút ý cười cung kính trả lời: “Đây là lần đầu tiên vi thần có vinh hạnh được hầu hạ nương nương, trước đây chưa từng có. Tuy nhiên, tại thọ yến của Thái hậu, chính thần là người đã tra ra việc dùng cuống dưa đưa vào món ăn khiến Thái hậu nôn mửa, chắc hẳn lúc ra vào điện đã được nương nương nhìn thấy? Quý tần nương nương trí nhớ thật tốt, thường nghe người ta nói nương nương thông tuệ lại lương thiện, hóa ra là thật.”
Thật biết dẻo miệng nịnh hót.
Phi Vãn không khỏi mỉm cười, ngữ khí càng thêm hòa hoãn.
“Hóa ra là ngươi. Ngày đó bản cung không tới hậu điện, chỉ nghe nói có một vị thái y mới đến từ Thanh Châu phủ đã tra ra nguyên nhân Thái hậu nôn mửa, lúc tan tiệc, quả thực có nhìn thấy từ xa một vị y quan trẻ tuổi khí vũ bất phàm đi theo sau Văn viện phán. Không ngờ hôm nay bản cung có phúc, lại được ngươi tới chữa trị. Trịnh thái y là người có bản lĩnh, nhưng bản cung hôm nay đại khái chỉ là bệnh nhẹ, thật là khuất tài cho ngươi rồi.”
Những lời này khiến nụ cười của Trịnh Miểu càng sâu hơn, dường như vui mừng khôn xiết.
“Có cơ hội được hầu hạ Chiêu Quý tần nương nương mới là vinh hạnh của vi thần. Nương nương thân ngọc nghìn vàng, bệnh nhẹ cũng không thể xem thường, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Hai người tâng bốc lẫn nhau, tạo nên bầu không khí chủ tớ vui vẻ.
Thế là hắn bắt đầu đặt khăn lụa lên cổ tay để chẩn mạch. Sau khi chẩn cả hai tay, Trịnh Miểu nói khẽ “thất lễ” , ngước mắt quan sát sắc mặt Phi Vãn, sau đó hỏi han chuyện sinh hoạt.
Hương Nghi nói: “Mấy ngày nay luôn chuẩn bị chuyện tỉnh thân, ngày hôm qua khi trời còn chưa sáng, nương nương đã xuất cung rồi. Ai ngờ khi ở Thị lang phủ lại bị mấy tên nô tài không hiểu chuyện chọc giận. Mệt mỏi cả ngày, buổi tối lại ngồi hóng mát cùng Bệ hạ ở trong sân, ngủ hơi muộn, hôm nay tỉnh dậy liền đau họng.”
Trịnh Miểu suy nghĩ một lát, đứng dậy bẩm báo: “Theo vi thần thấy, nương nương là do thời khí bất điều, ngẫu cảm phong hàn. Tuy không phải bệnh lớn nhưng cũng cần nghiêm túc điều lý. Xin cho thần kê một phương thuốc, mời nương nương dùng đúng giờ, mấy ngày nay hãy cẩn thận tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được lao lực, càng không thể tức giận hay đau lòng.”
Hương Nghi hỏi: “Uống vài thang là được sao? Theo ý đại nhân, nếu điều lý kỹ lưỡng thì nương nương mấy ngày sẽ khỏi?”
“Thuốc của vi thần, ba thang là thấy hiệu quả, nương nương sau ba ngày có thể bình phục như cũ.” Trịnh Miểu rất quả quyết.
“Vậy làm phiền Trịnh thái y kê đơn.”
Phi Vãn mỉm cười ra hiệu cho Hương Nghi đưa Trịnh Miểu đi viết đơn thuốc, thuận miệng nói: “Hôm nay nếu Bệ hạ có tới, bản cung e là không thể hầu hạ người được rồi, thái y đã nói bản cung là do mệt mà đổ bệnh.”
Trịnh Miểu vừa định quay người, lập tức dừng bước.
Hắn vội vàng chắp tay nói: “Là do thần diễn đạt không rõ ràng, khiến nương nương hiểu lầm. Bệnh của người lao lực là một phần, chủ yếu vẫn là do khí muộn mà thành, những ngày tới cố gắng giữ tâm tình thư thái mới tốt. Tâm tình tốt có thể trị bách bệnh. Nộ thương can, uất thương tâm, tình chí không thông cũng có thể dẫn đến bách bệnh. Bệnh này của nương nương chính là từ u uất đau lòng mà ra.”
Tiểu Huệ kịp thời tóm lược trọng điểm: “Hóa ra đúng là bị mấy kẻ không hiểu chuyện ở Ngu phủ chọc cho phát bệnh!”
Trịnh Miểu cười gượng rồi im lặng, coi như mặc nhận suy luận này.
Hương Nghi lạnh lùng nhìn hắn.
Thầm nghĩ vẫn là nương nương có bản lĩnh, chỉ vài câu đã ép hắn phải đẩy tội trạng sang Ngu phủ. Cũng tính là hắn thông minh, nghe ra được ẩn ý trong lời nói, nếu không để Bệ hạ biết hắn chẩn bệnh nương nương là do hầu hạ mà mệt, chắc chắn Bệ hạ sẽ chán ghét hắn.
Làm thái y, có những lời thật lòng là không thể nói ra.
“Có lao Trịnh thái y giải thích kỹ lưỡng như vậy, bản cung đã hiểu.” Phi Vãn ngữ khí dịu dàng, “Làm phiền ngươi kê thêm vài phương thuốc điều lý hằng ngày có được không? Cái sự tình chí không thông này của bản cung, cũng không phải một hai ngày là có thể thuyên giảm.”
Trịnh Miểu hành lễ: “Vi thần đi kê ngay đây.”
Cũng là một kẻ lanh lợi.
Chỉ là không biết, sự lanh lợi này có thể vì nàng mà dùng hay không. Phi Vãn nói: “Nghe nói Trịnh thái y đi theo Văn viện phán, dạo gần đây luôn bận rộn với bệnh tình của Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, bản cung luôn nhớ đến hai vị nương nương, nhưng lại không thể cứ mãi tới quấy rầy thăm hỏi, Trịnh thái y có thể cho biết đôi chút để bản cung yên tâm không?”
Trịnh Miểu khựng lại một chút.
Hắn ngước mắt nhìn Phi Vãn một cái.
Tiếp đó liếc nhìn Hương Nghi và Tiểu Huệ.
Phi Vãn mỉm cười: “Ở đây đều là những người quan tâm đến Thái hậu và Hoàng hậu, Trịnh đại nhân cứ nói thẳng là được.”
Lúc này Trịnh Miểu mới khom người cười đáp: “Thái hậu nương nương tuy đã cao tuổi nhưng xưa nay thân thể kiện khang, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng nhất định có thể khôi phục như cũ. Còn về Hoàng hậu nương nương, vốn dĩ điều lý một thời gian là có thể khỏi, chỉ là nương nương trước đây quá mức lao tâm lao lực, e là còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian mới được.”
Đây chính là cách nói uyển chuyển rằng Thái hậu không có bệnh gì lớn, Hoàng hậu cũng không có bệnh gì lớn, nếu bọn họ cứ tiếp tục lao tâm lao lực thì cứ việc tiếp tục điều dưỡng đi.
Phi Vãn lặng lẽ nhìn Trịnh Miểu.
Hồi lâu không lên tiếng.
Trịnh Miểu đợi một lát, ngẩng đầu nhìn Phi Vãn, chạm phải ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa của nàng, hắn lập tức ngẩn ra, vội vàng cúi đầu lần nữa.
Lúc này Phi Vãn mới chậm rãi mở lời: “Hiện tại ở Thái y viện ngươi đang giữ chức gì?”
“Thần là Ngự y thất phẩm, tạm thời đi theo Văn viện phán, chưa có chức vị cụ thể.”
Phi Vãn cười nói: “Dựa vào y thuật của ngươi, không có chức vị thì thật là khuất tài. Cho dù mới từ Thanh Châu phủ tới không lâu, đảm nhiệm chức Chủ sự một khoa vẫn là dư sức. Ngươi cứ chờ đó, đợi bản cung khỏi bệnh sẽ tìm cơ hội nhắc với Bệ hạ một tiếng, sắp xếp cho ngươi một chức vị, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Trịnh Miểu lộ rõ vẻ mừng rỡ: “Đa tạ nương nương đề bạt!”
“Chỉ là ngươi đừng có lười biếng, hãy hầu hạ thật tốt bệnh tình của Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, bệnh tình của họ có biến hóa gì, ngươi đều phải cẩn thận ứng phó, như vậy khi bản cung nhắc với Bệ hạ mới có căn cứ để nói.”
“Vi thần lĩnh mệnh!”
Phi Vãn ôn hòa gật đầu: “Ngươi có thể không từ gian khổ, bản cung rất lấy làm an ủi. Thực ra nói lời lòng thật, người ngoài đều nhìn thấy bản cung được sủng ái vẻ vang, nhưng lại không biết nỗi khổ của bản cung. Một khi đã hiệp lý hậu cung, việc nhiều lao lực, bản cung thân thể lại yếu, trong Thái y viện nếu không có lấy một người đáng tin cậy, ba ngày hai bữa lại đổ bệnh thì làm sao cho ổn. Văn viện phán tuy chu toàn nhưng dù sao cũng phải ưu tiên bệnh tình của Thái hậu, Hoàng hậu, Khánh Quý phi cùng các nương nương khác, bản cung sao nỡ việc gì cũng làm phiền ngài ấy.”
Trịnh Miểu trực tiếp vén vạt áo quỳ sụp xuống đất, chắp tay hướng lên trên: “Chỉ cần nương nương cần đến, vi thần nguyện cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, vạn tử bất từ!”
“Mai này Trịnh đại nhân từng bước thăng tiến, cũng đừng quên câu nói vừa rồi.”
Trịnh Miểu dập đầu nhận lệnh, khom người đi lùi ra ngoài, đến tận cửa ngoại điện mới quay người, lễ số còn chu đáo hơn cả lúc mới đến.
Hương Nghi tiễn hắn ra ngoài, quay lại thấp giọng hỏi: “Nương nương, người này có thể tin được không?”
“Thử rồi sẽ biết. Không có ai vừa bắt đầu đã có thể tin tưởng ngay, cũng không có ai có thể đáng tin mãi mãi.”
Vị phân của Phi Vãn đã thăng, quyền lực đã có, việc bồi dưỡng tâm phúc ở khắp nơi phải được tiến hành nhanh chóng. Những kẻ chủ động bày tỏ ý tốt nịnh nọt như Trịnh Miểu sau này sẽ ngày càng nhiều, chọn ra vài người từ trong đó để bồi dưỡng, theo thời gian đều sẽ có lúc dùng đến.
Dĩ nhiên tiền đề là phải cho họ cơ hội, đồng thời cũng phải kiểm tra xem lòng trung thành của họ là thật hay giả.
“Bảo Đông Bảo đi tra xét hắn, cũng gửi một lá thư ra ngoài cung, tìm người đến quê nhà Thanh Châu phủ của hắn xem sao.”
“Vâng.”
Không lâu sau, thuốc sắc theo đơn của Trịnh Miểu đã xong, bưng lên, Phi Vãn không uống.
Đợi thuốc nguội hẳn, nàng đổ hết vào chậu hoa.
“Nương nương không tin tưởng hắn sao?” Tiểu Huệ ngẩn ra.
———-oOo———-