Chương 166 Sự việc đột ngột
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 166 Sự việc đột ngột
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 166 Sự việc đột ngột
Chương 166: Sự việc đột ngột
Lúc Phi Vãn vội vàng chạy tới Trường Lạc cung, nơi ở của Hiền phi đã chật kín người.
Nguyên do là Hiền phi mời một nhóm tần phi đến đánh bài uống rượu, Chỉ Thư bỗng nhiên nôn mửa, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu, khiến mọi người thất kinh.
Sau khi vội vàng triệu thái y đến xem, qua một hồi bắt mạch, không ngờ lại chẩn ra là hỷ mạch.
Thế là một số tần phi không đến dự tiệc cũng nghe tin mà kéo tới xem náo nhiệt, cộng thêm các cung nhân hầu hạ, trong điện ngoài điện đều vô cùng đông đúc.
Tiếng cười sảng khoái của Hiền phi là vang dội nhất, từ xa đã có thể nghe thấy.
“Kể từ khi Ngu thị có mang vào năm ngoái, các tỷ muội trong cung chúng ta đã lâu rồi không có hỷ tín như thế này. Chỉ là Ngu thị vô phúc, đã bị sảy thai, ngay cả vị trí Quý phi cũng mất luôn, không giống như Anh muội muội phúc trạch thâm hậu. Thái y nói mạch tượng của Anh muội muội bình ổn, có thể thấy cái thai này chắc chắn giữ được, đến lúc đó việc phong Tần phong Phi chỉ là chuyện sớm muộn, ngay cả bản cung cũng thấy hâm mộ ngươi!”
Các tần phi nhao nhao phụ họa, khắp điện đều là những lời chúc mừng.
Chỉ là lời này của Hiền phi nói ra khiến người ta cảm thấy không thoải mái, cũng chẳng mấy cát lợi, lòng chúc mừng của đám đông kia là thật lòng hay giả ý thì thật khó mà nói rõ.
Phi Vãn bước vào trong, thấy Chỉ Thư đang ngồi nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp của Hiền phi, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, chỉ có thần sắc là vẫn thanh lãnh, dường như chẳng mấy vui mừng.
“Chiêu muội muội tới rồi sao? Các ngươi xưa nay vốn thân thiết, chắc hẳn muội cũng đang vui mừng lắm!” Hiền phi trông còn hớn hở hơn cả bản thân Chỉ Thư, cười cảm thán: “Nói đi cũng phải nói lại, muội còn được sủng ái sớm hơn Anh muội muội, số lần hầu giá cũng nhiều hơn, vậy mà vẫn chưa thấy hỷ tín gì, xem ra vận khí của Anh muội muội vẫn tốt hơn.”
Phi Vãn hành lễ với Hiền phi cùng các tần phi cao vị, coi như không nghe ra ý đồ châm chọc của Hiền phi, mỉm cười nói: “Nương nương nói rất đúng, chuyện có thai hay không vốn đều là ý trời, không tranh được, cũng chẳng vội được. Chẳng hay Anh muội muội là vị thái y nào xem chẩn, có dặn dò gì về việc kiêng khem trong ăn uống hay không?”
Hiền phi cười đáp: “Là Triệu thái y mà bản cung hay dùng, nếu muội không yên tâm thì cứ tìm thêm thái y khác đến xem xem sao.”
“Người nương nương thường dùng thì tần thiếp đương nhiên là tin tưởng rồi. Chỉ là Anh muội muội và tần thiếp đều chưa có kinh nghiệm, cho nên muốn hỏi kỹ hơn về những điều kiêng kỵ trong ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.”
Ngoài mặt Phi Vãn không để lộ điều gì, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn tin tưởng.
Đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt của Chỉ Thư, nàng cảm thấy đối phương dường như có lời muốn nói.
Chỉ là lúc này đông người quá, không cách nào hỏi kỹ được.
Đang lúc trò chuyện thì bên ngoài chợt vang lên tiếng hô “Bệ hạ giá lâm”, cả căn phòng dưới sự dẫn đầu của Hiền phi liền đồng loạt ra ngoài nghênh giá.
“Anh khanh, nàng đừng hành lễ, hãy cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Hoàng đế lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết, tiến lên thân hành đỡ Chỉ Thư dậy, ánh mắt lướt qua bụng dưới của nàng: “Thế mà đã có mang rồi, sao không báo sớm cho trẫm!”
Chỉ Thư hơi khom người: “Đã làm kinh động đến Bệ hạ rồi. Tần thiếp chỉ là thấy nguyệt sự chậm vài ngày, cũng không cảm thấy có gì bất thường, hôm nay nôn mửa mới chẩn ra là mang thai, chuyện mà ngay cả bản thân tần thiếp cũng không biết thì sao có thể báo sớm cho Bệ hạ được?”
Hoàng đế chẳng những không trách nàng nói năng bộp chộp, trái lại còn cười vang: “Nói sớm hay nói muộn thì tóm lại cái thai cũng đã nằm trong bụng nàng rồi!”
Lời này nói ra có phần thô thiển, khiến sắc mặt các tần phi kẻ đỏ người trắng, đều chẳng mấy tự nhiên.
Hiền phi dẫn đầu mọi người hành lễ một lần nữa: “Chúc mừng Bệ hạ!”
Đuôi mắt Hoàng đế rạng rỡ ý cười, tuyên bố hôm nay ai có mặt đều có phần, mọi người cùng chung vui, bổng lộc tháng này của các tần phi đều được tăng gấp đôi để tỏ ý cùng chúc mừng.
Ngài lại liên tiếp liệt kê thêm mấy món trân châu bảo vật khiến người ta phải đỏ mắt để ban thưởng cho Chỉ Thư.
“Bệ hạ, tần thiếp vừa mới chẩn ra có mang, thai khí còn chưa ổn định, ai biết được sau này sẽ có biến cố gì, ban thưởng lúc này e là hơi sớm chăng?”
Người đưa ra ý kiến phản đối lại chính là bản thân Chỉ Thư.
Phi Vãn thấy nụ cười trên khóe môi Hoàng đế sượng lại, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Anh muội muội tính tình thẳng thắn, xin Bệ hạ chớ trách. Có điều muội ấy nói cũng có lý, hay là đợi ba tháng sau thai tượng vững vàng, Bệ hạ lại ban thưởng gấp bội cho muội ấy, Bệ hạ thấy sao?”
Nàng luôn cảm thấy chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Trong lòng thấp thỏm không yên.
———-oOo———-