Chương 162 Thần nữ mười lăm tuổi, tên húy Châu Nghi
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 162 Thần nữ mười lăm tuổi, tên húy Châu Nghi
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 162 Thần nữ mười lăm tuổi, tên húy Châu Nghi
Chương 162: Thần nữ mười lăm tuổi, tên húy Châu Nghi
“Hoàng hậu nương nương kim an. Liên tiếp mấy ngày không gặp, thân thể nương nương đã khá hơn chút nào chưa?”
Tại Phượng Nghi cung, Hiền phi tới thăm.
Nàng ta qua loa hành lễ với Hoàng hậu, rồi tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên phía dưới phượng tọa.
Linh Lung vẫn luôn đỡ lấy nàng ta, nàng ta gạt tay Linh Lung ra: “Không cần phải cẩn thận như vậy, ghế trong cung của Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ cái nào cũng không chắc chắn? Ngã một Chiêu muội muội rồi, lại làm bản cung ngã thêm một lần nữa thì còn ra thể thống gì?”
Hoàng hậu đoan tọa trên phượng tọa, nét mặt mỉm cười, nghe Hiền phi mỉa mai cũng không có phản ứng gì, giống như nghe không hiểu vậy.
Người sai dâng trà, bưng những đĩa điểm tâm tinh xảo lên, tiếp đãi khách nhân như thường lệ.
Thậm chí không hỏi Hiền phi đến đây làm gì.
Hiền phi nói đông nói tây tán gẫu một hồi, lời nói châm chọc không dứt, phát hiện Hoàng hậu nước chảy không lọt, một chút thẹn quá hóa giận cũng không có, trong lòng lấy làm lạ, đồng thời cũng thấy chẳng có gì thú vị.
Bèn lười nói chuyện phiếm, trực tiếp nói rõ ý đồ đến.
“Tần thiếp hiệp lý hậu cung cũng đã được một thời gian rồi, ngày càng thạo việc. Thấy sắp đến cuối tháng, đã đến ngày Nội vụ phủ cùng các cung các viện đối soát sổ sách, tần thiếp vì vậy tới đây thương lượng với nương nương ——
Dẫu sao nương nương đang lúc bệnh tật, thân thể không khỏe, tinh thần uể oải, lần đối soát sổ sách này, hay là đừng để chuyện đó phiền nhiễu tới nương nương thì hơn? Cứ để các nơi đối soát xong, thống nhất đưa tới chỗ tần thiếp để tổng hợp lại.
Còn có sổ sách mới vào đầu tháng sau, việc phân bổ vật dụng các nơi, bổng lộc tiền tháng của các phi tần cung nhân, nương nương chắc hẳn cũng không có tinh lực để lo liệu, cứ để tần thiếp thay mặt làm luôn một thể nhé?”
Việc quản lý sự vụ trong cung, từ những chuyện vụn vặt hàng ngày đến xử lý việc gấp lâm thời, hiện giờ đều do Hiền phi trông coi. Nếu ngay cả việc kiểm kê sổ sách và phát tiền đầu tháng cuối tháng cũng giao cho nàng ta, vậy thì nàng ta thực sự đã trở thành chủ nhân thực thụ của hậu cung rồi.
Phải biết rằng, một nhà, một phủ hay một quốc gia, điều quan trọng nhất chính là việc phân phối tiền bạc.
Điều này tương đương với việc nàng ta đang đòi hỏi quyền bính cuối cùng từ tay Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu ngay cả cái này cũng giao cho nàng ta, vậy thì bản thân bà thực sự sẽ trở thành một cái xác không hồn.
“Hiền phi nương nương, nương nương của chúng ta thân thể đang dần bình phục, những việc này không dám lao phiền đến người, vẫn là nên để. . .”
“Bạch Uyên.”
Lời của thị nữ Bạch Uyên còn chưa nói hết đã bị Hoàng hậu trầm giọng ngắt lời.
Bạch Uyên vội vàng im miệng, mặt đỏ bừng, biết mình lại lỡ lời. Về khoản thay chủ tử tùy cơ ứng biến, nàng quả thực luôn không bằng Bạch Lộ trước kia. Chỉ đành lùi lại phía sau, cúi đầu không nói.
Hiền phi lại không buông tha cho nàng, cười cười nói: “Gọi là Bạch Uyên sao? Cùng với Bạch Lộ vừa mới chết không lâu, đều là loài chim nước cả. Có điều cò trắng tự nhiên là màu trắng, nhưng uyên ương lại có nhiều màu sắc, lấy đâu ra uyên ương trắng chứ, cái tên này nghe thật không thông.”
Bạch Lộ vì chuyện của tên hí tử Tưởng Lựu Hồng trong thọ yến mà bị tra tấn trong hình phòng, trọng thương đưa đến Cư Dưỡng viện, hai ngày trước vừa mới chết. Đại cung nữ chưởng sự của Phượng Nghi cung thảm hại đến mức này, vì vụ án do Tào Bân công công đích thân hỏi han, khắp cung không ai dám bàn tán nửa chữ.
Phần lớn mọi người không biết tại sao nàng ta bị cực hình, vì sao mà chết, một số ít người biết chuyện thì cho rằng nàng ta bị vấy bẩn danh tiết, càng ít người hơn nữa biết được chút nghi vấn, dường như có liên quan đến việc Hoàng hậu âm thầm hại Hiền phi, nhưng cụ thể thế nào, Tào Bân không nói, người của hình phòng không nhắc, ai cũng không dám dò hỏi kỹ càng.
Loại chuyện này, luôn là điều kiêng kỵ.
Bạch Lộ và mấy cung nhân bị tra tấn mà chết, chết một cách không minh bạch, lặng lẽ không một tiếng động.
Hiền phi lúc này cố tình nhắc tới Bạch Lộ, rõ ràng là đang đâm vào lòng Hoàng hậu.
Nhưng Hoàng hậu vẫn giữ nụ cười ôn hòa như cũ, giống như chuyện không liên quan đến mình. Trên gương mặt đoan trang thoáng hiện lên một tầng xa cách, giống như được bao phủ bởi một lớp vỏ giả tạo trong suốt, khiến Hiền phi hoàn toàn mù tịt.
Làm sao vậy, đoạt quyền nàng ta không phản ứng, dùng chuyện thọ yến kích động nàng ta cũng không phản ứng, vị Hoàng hậu này “dưỡng bệnh” đến ngốc luôn rồi sao?
“Bạch Uyên, không phải là uyên ương màu trắng, mà là ngụ ý bạch đầu giai lão. Sự cao quý của cò trắng, sự kiên trinh của uyên ương, đều có thể ví với mỹ đức của nữ tử. Thần nữ thường nghe người ta khen ngợi Hiền phi nương nương xuất thân từ gia đình trâm anh thế phiệt, thi lễ truyền gia, sao lại ngay cả điều này cũng không thông?”
Đột nhiên vang lên một tiếng cười duyên dáng, một cô nương nhỏ nhắn với khuôn mặt tròn trịa, từ nội thất bưng một bình hoa vừa cắm đi ra.
Nàng y lễ hướng Hiền phi phúc thân vấn an, rồi cười tủm tỉm đứng bên cạnh Hoàng hậu.
“A tỷ, người xem lần này muội cắm hoa thế nào, có phải là tiến bộ rất nhiều rồi không?”
Nàng mặc một bộ nhu quần bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, dải lụa cùng màu thắt ngang eo, để lộ vóc dáng xinh xắn nhẹ nhàng. Trên tà váy điểm xuyết những bông thủy tiên nhỏ thêu bằng chỉ vàng, duyên dáng trổ nhụy, tôn thêm vẻ linh động kiều diễm cho cả người.
Hiền phi mỉa mai Hoàng hậu nửa ngày mà không nhận được phản kích, đang cảm thấy vô vị, lúc này bỗng nhiên bị một cô nương nhỏ tuổi chặn họng, cơn giận lại tức khắc bốc lên.
Nheo lại đôi mắt đan phụng, chăm chú quan sát cô nương này một lát, Hiền phi u u cười.
“Đây chắc là muội muội trong nhà nương nương nhỉ? Nghe nói hôm nọ Trịnh phu nhân vào cung thăm hỏi, vì lo lắng cho phượng thể nương nương, đặc biệt để lại một cô gái ở trong cung hầu hạ nương nương lúc bệnh. Tần thiếp còn hiếu kỳ, là một cô gái như thế nào mà có thể giúp nương nương dưỡng bệnh cơ chứ? Hôm nay gặp mặt, quả là một cô nương lanh lợi, biết đâu chừng lại thực sự có thể khiến ‘bệnh tình’ của nương nương thuyên giảm đấy! Đến lúc đó, Bệ hạ chắc hẳn cũng sẽ vui mừng.”
Hiền phi hôm nay tới, một là đòi quyền quản lý sổ sách, hai là muốn xem muội muội mà Hoàng hậu giữ lại trong cung rốt cuộc như thế nào.
Hậu phi giữ nữ nhi trong nhà lại cung, còn có tâm tư gì khác được sao? Xưa nay đều là do ước chừng nửa đời sau mình không còn được sủng ái, nên tìm một người thân cận vào để tranh sủng, giữ vững địa vị.
Hoàng hậu lúc “dưỡng bệnh” đưa muội muội vào cung hầu bệnh, tính toán gì đã quá rõ ràng. Hiền phi xưa nay vẫn coi thường dung mạo của Hoàng hậu, cảm thấy kém xa mình, vì thế vốn không để muội muội của bà vào mắt.
Ai ngờ lúc này vừa thấy, trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.
Nha đầu này thế mà lại đẹp hơn Hoàng hậu nhiều!
Non nớt, kiều diễm, hoạt bát, rất giống cảm giác của Ngu Thính Cẩm lúc mới vào cung, hơn nữa còn xinh đẹp hơn Ngu Thính Cẩm. Nghe cách nói năng, nhìn ánh mắt, lại càng thông minh hơn Ngu Thính Cẩm.
Chính là loại người mà Hoàng đế yêu thích.
“Trịnh cô nương bao nhiêu tuổi rồi, xưng hô thế nào?” Hiền phi nheo mắt hỏi.
“Bẩm nương nương, thần nữ năm nay mười lăm, là thứ tư trong nhà, tên húy là Châu Nghi.”
Trịnh Châu Nghi cười một cách ngây thơ rạng rỡ, hoàn toàn không bị ánh mắt uy hiếp của Hiền phi làm cho khiếp sợ, lời lẽ rõ ràng, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Hiền phi nhướn đôi mày dài, “Thật là một cái tên hay, tuổi tác cũng vừa đẹp, tính tình cũng tốt, bản cung rất thích ngươi.”
Nói rồi, nàng ta tháo một chiếc vòng ngọc màu hồng nhạt trên tay tặng cho Trịnh Châu Nghi làm quà gặp mặt.
Trịnh Châu Nghi khéo léo từ chối một lượt rồi mới hào phóng nhận lấy.
Hiền phi và nàng trò chuyện một hồi, đôi bên cùng thăm dò công thủ, Trịnh Châu Nghi mồm miệng lanh lợi, nếu không phải vì địa vị Hiền phi cao không cho phép nàng quá mức vô lễ, thì thật sự đã bị nàng áp chế rồi.
“Vậy Hoàng hậu nương nương cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, tần thiếp không làm phiền nữa. Việc quản lý sổ sách, ngày mai tần thiếp bẩm báo với Bệ hạ một tiếng rồi cứ thế mà định đoạt thôi, nương nương nếu có ý kiến gì, cứ bàn bạc lại với Bệ hạ sau.”
Hiền phi lời đã nói xong, người cũng đã gặp, không kiên nhẫn ở lại thêm, đứng dậy ra về.
Trực tiếp cướp lấy quyền bính, không cho Hoàng hậu có cơ hội thương lượng.
Hoàng hậu cũng không giận, cười cười sai người tiễn Hiền phi ra ngoài.
Đợi Hiền phi đi rồi, Trịnh Châu Nghi thu lại nụ cười trên mặt, đầy vẻ đầy phẫn nộ nói: “A tỷ, không ngờ nàng ta lại vô lễ như vậy, muội ở trong cung thời gian này nhất định sẽ không để nàng ta bắt nạt tỷ đâu!”
Hoàng hậu nhìn sâu vào đôi mắt của tứ muội.
Bà không cho phép gia đình đưa muội muội vào cung, nhưng mẫu thân vẫn đích thân đưa tứ muội tới.
Cũng tốt.
Vì chuyện hỏa thiêu Huệ Chân, Bệ hạ đã chán ghét bà, bắt bà phải dưỡng bệnh dài ngày.
Nha đầu này vào đây, biết đâu chừng có thể khuấy động một hồ nước lặng, phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
“Muội là cô nương nhỏ tuổi, đừng có trêu chọc Hiền phi, nàng ta dẫu sao cũng là một trong tứ phi, địa vị tôn quý.” Hoàng hậu theo thói quen nuốt hết mọi uất ức phẫn nộ vào lòng, chỉ để lộ ra nụ cười ôn hòa đoan trang, sau hàng loạt đả kích, nụ cười của bà càng trở nên từ ái hơn.
“Đã vào trong cung rồi, cũng đừng ngày ngày gò bó bên cạnh bản cung, lúc nào thời tiết đẹp thì hãy ra Ngự hoa viên đi dạo nhiều vào.”
Khi Hoàng đế đến nội cung, thường sẽ đi ngang qua đó.
———-oOo———-