Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 16 Nàng cũng là đến tranh sủng, đáng tiếc bị Phi Vãn cướp mất

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
  3. Chương 16 Nàng cũng là đến tranh sủng, đáng tiếc bị Phi Vãn cướp mất
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 16 Nàng cũng là đến tranh sủng, đáng tiếc bị Phi Vãn cướp mất

 Chương 16: Nàng cũng là đến tranh sủng, đáng tiếc bị Phi Vãn cướp mất

“E là cái gì?”

Giọng Tiêu Ngọc trầm xuống.

Dọa y quan vội vàng giải thích: “E là nhất thời không thể khỏi ngay được, ít nhất cũng phải dưỡng thương ba tháng.

Tục ngữ nói, thương cân động cốt nhất bách thiên*, vị cô nương này thể chất vốn đã suy nhược, mạch tượng cực kém, thương thế lại quá mức nghiêm trọng, sau trăm ngày cũng chưa chắc đã có thể cử động linh hoạt như xưa.

Vi thần đã cố định nẹp gỗ, dạo gần đây nhất định phải luôn chú ý, hoạt động hàng ngày đừng để chạm lệch nẹp gỗ, tránh cho xương gãy mọc lệch, ngón tay sẽ bị vẹo cả đời.”

Tiêu Ngọc kiên nhẫn nghe lão lải nhải xong.

Biết thương thế của Phi Vãn vẫn còn cứu được, cũng không còn lo lắng nữa.

Nhưng rốt cuộc thương thế vẫn nặng, hắn lại nhớ tới trận phong ba ở Xuân Hi cung.

“Cái tiện tỳ đánh người kia, thế nào rồi?”

Tào Bân vội đáp: “Hoàng hậu nương nương có chỉ, phạt đốn tác ba ngày, sau đó đày tới Tân Giả Khố.”

“Hạng người tâm địa độc ác như thế, Tân Giả Khố cũng không giữ lại được, ngươi đi xử lý đi.”

“Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Phi Vãn run lên một cái, kinh hãi hỏi: “Bệ hạ định. . . ? ! Bệ hạ, Vân Thúy tỷ tỷ chỉ là nhất thời lỡ tay đánh hơi nặng chút thôi, nhưng bình thường tỷ ấy không đánh nặng lắm đâu, ngài không tin có thể đi hỏi những người khác ở Xuân Hi cung, ngài hãy tha cho tỷ ấy một mạng đi!”

Tiêu Ngọc nhíu mày: “Sao hả, ả ta thường ngày hay đánh nàng lắm sao?”

“Cũng. . . cũng không phải thường xuyên, hai ba ngày mới đánh một trận. . .”

Sắc mặt Tiêu Ngọc lạnh tanh.

“Sau này nàng là tiểu chủ rồi, phải có chút uy nghi, đừng để mặc cho ác nô ức hiếp nữa, nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ, nhớ kỹ rồi ạ.”

Tiêu Ngọc thầm thở dài, không biết cái cô nương ngốc nghếch tính tình nhu nhược này, nếu không có sự che chở của hắn thì phải làm sao đây.

Hắn đã thấy mệt mỏi.

Lúc kịch liệt vừa rồi không cảm thấy, lúc này mới thấy căn nhà cũ nát này thật sự không thích hợp để nghỉ ngơi.

Thế là hắn muốn đưa Phi Vãn cùng trở về Thần Càn điện.

Phi Vãn không chịu.

Nàng nói sáng mai mới công khai tấn phong, đêm nay nàng vẫn là cung nữ của Ngu Thính Cẩm.

Muốn được hầu hạ chủ tử nương nương thêm một đêm cuối.

Tiêu Ngọc hơi trầm ngâm, rồi đồng ý.

“Tạ Bệ hạ!”

Dáng vẻ mừng rỡ cảm kích của Phi Vãn khiến Tiêu Ngọc lắc đầu cười khổ.

Nàng thật sự quá hiểu chuyện!

Người hiểu chuyện, tự nhiên càng khiến người ta thương xót.

Sau khi rời khỏi Phật đường, Tiêu Ngọc âm thầm dặn dò Tào Bân.

“Đi tra xem, việc tiện tỳ kia thường xuyên đánh nàng, Xuân Quý phi có biết tình hình không, có từng ước thúc hay chưa.”

“Vâng!”

Tào Bân nghiêm nghị vâng dạ.

Thật không ngờ Hoàng đế lại bằng lòng vì vị tân nhân này mà điều tra sủng phi.

Lão không khỏi đem vị trí của Phi Vãn trong lòng mình nâng lên thêm một bậc.

Sau này cứ việc hầu hạ thật tốt là được!

“Tiểu chủ xin dừng bước, không dám lao phiền tiểu chủ đưa tiễn.”

Trên con đường nhỏ, Chỉ Thư của Yên Vân cung thấy Phi Vãn có ý muốn đi theo, vội vàng hành lễ.

“Hôm nay nếu không có tiểu chủ, nương tử nhà nô tỳ e là không mời được y quan, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

Cơn mưa đã ngớt dần.

Nội thị của Hoàng đế để lại đang cầm ô che trên đầu Phi Vãn.

Phi Vãn cầm lấy chiếc ô, đưa cho Chỉ Thư.

“Ô của ngươi cũ rồi, lại còn có chỗ rách, cầm chiếc này về đi.”

Chỉ Thư lắc đầu, không chịu nhận.

Phi Vãn trực tiếp nhét chiếc ô vào lòng nàng ta, cầm lấy chiếc ô giấy cũ của nàng ta.

“Ô của ngự tiền dùng, ngươi mang về, ngày tháng có lẽ sẽ dễ thở hơn một chút. Đều là người cô độc nơi thâm cung, đêm nay gặp gỡ là có duyên, hôm nào rảnh rỗi ta sẽ đến thăm ngươi.”

Chỉ Thư ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Phi Vãn.

Hồi lâu, nàng ta cung kính nhún người: “Tạ tiểu chủ hảo ý, nô tỳ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phi Vãn khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Tiểu thái giám ngự tiền từng bước đi theo hầu cận, vô cùng cẩn thận.

Chỉ Thư cầm chiếc ô tử lăng bát giác mãn xuyên tán*, nhìn theo bóng lưng Phi Vãn xa dần.

Trong tay cảm thấy nặng trĩu.

Chiếc ô này tinh xảo xa hoa, cán ô nạm vòng vàng, nan ô khảm thúy ngọc, viền ô có lưu tô hạt gạo rủ xuống, vẽ kín bức họa Giang sơn thiên lý đồ, chính là đồ của Thánh thượng dùng.

Mang y quan trở về, lại cầm chiếc ô này, đám chưởng sự và quản lĩnh ở lãnh cung tự nhiên sẽ có phần kiêng dè.

Tiếp theo đây có lẽ có thể sống những ngày dễ chịu hơn một chút.

Vị tân tiểu chủ kia tràn đầy thiện ý, nàng ta đã cảm nhận được.

Chỉ là. . .

Nếu không có vị tiểu chủ đó, đêm nay liệu có phải nàng ta sẽ bay lên cành cao?

Chỉ Thư nắm chặt cán ô, đầu ngón tay trắng bệch.

Gần đây Hoàng đế thường lang thang ở phía này vào đêm khuya, nàng ta vô tình phát hiện ra.

Vì thế đêm nay mượn cớ đi mời y quan cho Lữ nương tử, ra ngoài để thử vận may.

Nếu không, bệnh đầu phong của Lữ nương tử thường xuyên phát tác, hà tất phải đội mưa đi cầu y trong đêm.

Nhưng, chậm một bước rồi.

Đã có người nhanh chân đến trước.

Chỉ Thư đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, đầu ngón tay nới lỏng lực, thầm cười một tiếng.

Thôi vậy, vị tân tiểu chủ kia ý thái uyển chuyển, nàng ta làm sao bì được.

Đều là người cô độc nơi thâm cung, nàng ta hà tất phải oán hận vị tiểu chủ đó. Nhìn vết thương trên người đối phương, còn thảm hơn nàng ta nhiều.

Đêm nay đã mất cơ hội.

Vậy thì lần sau tìm cơ hội khác vậy.

Tóm lại, chỉ cần còn giữ tâm muốn thoát khỏi vũng bùn lãnh cung, chờ đợi thời cơ, ắt sẽ toại nguyện!

“Đại nhân mời đi lối này.”

Chỉ Thư buông lỏng tâm trí, cung kính dẫn đường cho y quan.

. . .

“Hoàng hậu nương nương, người của Trường Lạc cung tới báo, Xuân Quý phi phạt quỳ Hiền phi, Hiền phi nương nương dầm mưa quỳ suốt nửa ngày, đã ngất đi rồi ạ. Y quan trực trong nội cung phẩm cấp không cao, lại không phải thái y Hiền phi thường dùng, nên muốn xin chỉ mở cửa cung, triệu hai vị thái y vào.”

Hoàng hậu đã đi ngủ được nửa buổi, bỗng nhiên nghe thấy bẩm báo như vậy.

Chỉ thấy thái dương giật thình thịch.

Không ngờ Ngu Thính Cẩm lại trúng kế của Hiền phi, gây ra rắc rối lớn như vậy!

Cung đình vào buổi tối sẽ khóa cửa cung, không có việc trọng đại tuyệt đối không được mở khóa, cũng không cho phép ai tùy ý ra vào.

Nếu muốn mở khóa, cần phải có phượng ấn ý chỉ của Hoàng hậu, hoặc sắc lệnh ngự bút.

Nếu là người khác gây ra họa này, Hoàng hậu sẽ lập tức sai người đi thỉnh thị Hoàng đế.

Nhưng Ngu Thính Cẩm là người nàng dày công bồi dưỡng trong đợt tú nữ vừa rồi, tự nhiên không thể để mặc Ngu Thính Cẩm chọc giận Hoàng thượng.

“Bổn cung đi xem Hiền phi!”

Hoàng hậu nén cơn buồn ngủ đứng dậy mặc quần áo.

Dẫn người đi tới Trường Lạc cung.

Mà trong Xuân Hi cung, Phi Vãn về muộn lúc đêm khuya, bị Ngu Thính Cẩm bắt tận tay.

“Ngươi đi đâu rồi?”

Ngu Thính Cẩm bị Hiền phi chọc giận, một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, trở về vốn định lấy Phi Vãn ra trút giận, nào ngờ nàng lại tự ý rời đi, không biết đã đi đâu.

Ngu Thính Cẩm suốt đêm không ngủ, chuyên chờ Phi Vãn về để tra hỏi.

Bàn Nhi đứng sau lưng Quý phi âm thầm nháy mắt với Phi Vãn, bảo nàng hãy thận trọng đáp lời.

Nếu Phi Vãn nói là đi thăm nom chăm sóc Vân Thúy, nói không chừng chủ tử sẽ nguôi giận đôi chút.

Nào ngờ Phi Vãn xếp chiếc ô rách trong tay lại, đặt ngoài cửa, vào điện sau khi hành lễ liền đáp:

“Nô tỳ trên người đau quá, đêm xuống không ngủ được, đi ra ngoài tản tâm, không ngờ ở Ngự hoa viên gặp được Bệ hạ. Bệ hạ bảo nô tỳ bầu bạn, nên nô tỳ mới về muộn ạ.”

Bàn Nhi ngây người.

Sao lại có thể gặp được Bệ hạ?

Vấn đề là, gặp được thì có thể không nói, bẩm báo như vậy chẳng phải là chê mình chết không đủ nhanh sao?

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Ngu Thính Cẩm giận quá hóa cười.

Nàng ta ở Trường Lạc cung chịu đủ mọi chèn ép, cái tiện tỳ này vậy mà lại đi Ngự hoa viên bầu bạn thánh giá!

Trời đang mưa, trời đang tối, Hoàng đế đến Ngự hoa viên làm gì?

“Ngươi để Bệ hạ xem vết thương của ngươi rồi?”

Ngu Thính Cẩm liếc mắt thấy ngón tay đã được nẹp gỗ của Phi Vãn.

Nàng ta vốn nghĩ Phi Vãn sẽ không diện thánh trong thời gian ngắn, mới làm hỏng ngón tay nàng.

Nào ngờ nhanh như vậy đã để Hoàng đế biết rồi!

Quả nhiên Phi Vãn đáp: “Bệ hạ thấy rồi, còn gọi y quan trực đêm trong nội cung đến băng bó cho nô tỳ.”

“Tốt. Ngươi thật sự rất tốt.”

Ngu Thính Cẩm muốn ăn tươi nuốt sống Phi Vãn.

Cười lạnh một tiếng, nàng ta đuổi hết cung nhân khác lui xuống.

Bên cạnh chỉ để lại Bàn Nhi.

Cửa điện vừa đóng, nàng ta quát lệnh: “Quỳ xuống!”

Phi Vãn thuận theo, quỳ trên mặt đất.

Nàng đã để nội thị ngự tiền quay về khi còn cách Xuân Hi cung rất xa.

Không nhắc tới chuyện tấn phong, nàng muốn cho Ngu Thính Cẩm một cơ hội cuối cùng để hành hạ nàng.

Dùng chính thân mình làm mồi, kéo Ngu Thính Cẩm xuống ngựa!

*Thương cân động cốt nhất bách thiên: Gãy xương đau gân phải dưỡng trăm ngày.

*Tử lăng bát giác mãn xuyên tán: Chiếc ô tám góc bọc lụa tím thêu kín hoa văn.

———-oOo———-

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 16 Nàng cũng là đến tranh sủng, đáng tiếc bị Phi Vãn cướp mất

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-lan-kha-ky-duyen
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 1075 30/05/2025
Chương 1074 30/05/2025
bia-vo-dich-thien-menh
Vô Địch Thiên Mệnh (Bản dịch)
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (2) 30/04/2025
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (1) 30/04/2025
bìa
Vạn Cốt Yêu Tổ (Dịch)
Chương 584 Chung Chương Mục Lục 26/10/2025
Chương 583 Mục Lục 26/10/2025
bìa truyện
[Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
Chương 200 Ngu Tố Cẩm thật nóng lòng
Chương 199 Đây chính là Ngự Long Thuật của nàng
bia-chu-the-chi-ac
Chư Thế Chi Ác (Bản dịch)
Chương 107 Mới gặp Ngụy ngàn lam 30/04/2025
Chương 106 Kịp thời ngừng hao 30/04/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
Cơ Trí, Cung Đấu, Hậu Cung, Ngôn Tình, Xuyên Không
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Truyện Nữ Trùng Sinh Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz