Chương 104 Hận sắt không thành thép, Hiền phi ngài hãy cẩn thận một chút đi
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 104 Hận sắt không thành thép, Hiền phi ngài hãy cẩn thận một chút đi
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 104 Hận sắt không thành thép, Hiền phi ngài hãy cẩn thận một chút đi
Chương 104: Hận sắt không thành thép, Hiền phi ngài hãy cẩn thận một chút đi
Phi Vãn biết Chỉ Thư đang nói lời hờn dỗi.
Đầu quân cho Hoàng hậu gì đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Bất kể là Hoàng hậu hay Hiền phi, thực chất đều chẳng để tâm đến những tiểu cung tần như các nàng, lôi kéo cũng chỉ vì để lợi dụng.
Nhưng bị Hiền phi lợi dụng thì có chỗ tốt, cũng có sinh cơ; còn ở chỗ Hoàng hậu, cái gì cũng không có, chỉ có con đường chết.
Cứ nhìn kết cục của Ngu Thính Cẩm và Viên thị thì sẽ rõ.
“Chúng ta hận sắt không thành thép, đứng dưới tàn cây, tuy không hoàn toàn dựa dẫm vào nó nhưng cũng không hy vọng nó đổ, ngặt nỗi cái cây lớn này lại tự mình chẳng biết gió mưa sắp đến, vẫn còn đang xào xạc khoe khoang.” Phi Vãn thấu hiểu tâm trạng của Chỉ Thư.
Mấu chù chốt hiện giờ là phải để Hiền phi biết chuyện không hề đơn giản, bắt buộc phải tăng cường phòng bị.
Đề phòng trước lúc sự việc xảy ra, luôn tốt hơn là đi dọn dẹp đống hỗn độn về sau.
“Chiêu Quý nhân hóa ra ở đây, làm tần thiếp tìm mãi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, lại mang theo vài phần vui mừng vang lên cách đó không xa.
Phi Vãn đưa mắt nhìn theo tiếng động, thấy Thu Thường tại diện một bộ váy xếp nếp bằng lụa màu đỏ thắm, nụ cười hòa nhã đang đi tới.
Mái tóc đen nhánh búi thành kiểu mây bay phức tạp, bộ dao vàng rung rinh nhẹ theo từng bước chân, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận dịu dàng.
Chỉ mới một ngày không gặp, khí chất và tinh thần của nàng ta đã có sự thay đổi rất lớn.
Sự cẩn trọng dè dặt, khiếp nhược gò bó của ngày hôm qua đã tiêu tán quá nửa, nay tuy vẫn còn nét thẹn thùng, nhưng trong đáy mắt đã có tia sáng, nụ cười cũng chân thật hơn, mỗi bước đi đều mang theo sức sống và sự năng động, khiến người ta không kìm được mà muốn cùng vui lây với nàng ta.
“Chúc mừng Thu Thường tại.”
Chỉ Thư đứng dậy nhường chỗ, biết chuyện Thu Thường tại thị tẩm đêm qua là do Phi Vãn dắt dẫn, nên chủ động bày tỏ thiện ý.
Và điều quan trọng nhất là, sau khi Phi Vãn bị Thái hậu làm mất mặt công khai vào ngày hôm qua, Thu Thường tại không hề nhìn gió đẩy mái chèo, vẫn sẵn lòng thân cận với Phi Vãn trước mặt mọi người, điều này khiến Chỉ Thư có thiện cảm với nàng ta.
Nhưng Thu Thường tại có chút sợ Chỉ Thư.
Đi đến trước mặt liền ngẩn ra một chút, vội vàng đáp lễ.
Chỉ Thư nghiêng người né tránh: “Ta chỉ là Tài nữ, Thường tại sao lại hành toàn lễ với ta.”
Thường tại cao hơn Tài nữ đến ba cấp kia mà.
“Ồ. . .” Thu Thường tại ngượng ngùng đứng thẳng người.
Nàng ta quả thật đã quên mất.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nói chuyện với Chỉ Thư, có chút căng thẳng, chỉ biết Chỉ Thư là người ai cũng dám đối chọi, là người lợi hại từng công khai chống đối Hoàng hậu, nhất thời quên mất vị phân của Chỉ Thư rất thấp.
“Thường tại mời ngồi.”
Chỉ Thư chỉ tay vào chiếc ghế mà tiểu cung nữ lanh lợi của Trường Lạc cung vừa mới chuyển đến.
“Ồ, được.”
Thu Thường tại theo bản năng nghe lời ngồi xuống.
Bỗng nhiên lại thấy không đúng, vội vàng đứng lên: “Ngươi ngồi đi, đây vốn là chỗ của ngươi. . .”
“Ta chẳng phải đã có chỗ ngồi rồi sao.”
Chỉ Thư chờ tiểu cung nữ đặt ghế mới xuống rồi mới ngồi.
Thu Thường tại bấy giờ mới liên tục nói lời cảm ơn, ngồi xuống cạnh Phi Vãn.
Phi Vãn nhìn màn tương tác của hai người bọn họ, không nhịn được cười.
Nàng bảo Thu Thường tại: “Ngươi đừng nhìn Anh muội muội sắc mặt lạnh nhạt, thực ra tâm địa nhiệt tình lắm, quen rồi ngươi sẽ thấy muội ấy rất thích trò chuyện.”
“Ồ.”
Thu Thường tại nở một nụ cười thẹn thùng với Chỉ Thư.
Chỉ Thư khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Nàng trực tiếp hỏi: “Đêm qua ở điện Thần Càn, có suôn sẻ không?”
Gò má của Thu Thường tại lập tức đỏ bừng.
Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “. . . Cũng ổn ạ.”
“Sáng ra được ban thưởng gì không?”
“Sáng ra không có thưởng. . . Tào công công nói, lát nữa Nội Vụ Phủ sẽ đưa lễ vật theo lệ đến chỗ ta, còn đêm qua thì được một đôi giày ngọc dương chỉ, cùng một bộ vũ y bằng vân cẩm, và một bộ trang sức phối cùng quần áo.” Thu Thường tại giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, vô cùng thẹn thùng, “Đêm qua Bệ hạ bảo ta mặc quần áo mới giày mới, múa ở trong tẩm điện. . .”
“Có được tấn vị phân không?” Chỉ Thư lại hỏi.
“Không có.”
“Vậy cũng không sao, người có thể hầu giá một lần mà được thăng cấp vốn dĩ hiếm hoi, cứ từ từ thôi.” Chỉ Thư nói.
Phi Vãn đúng lúc chen lời: “Ngồi xe Phương Loan thêm vài lần nữa, thời gian hầu giá dài ra thì ân sủng và tấn phong đều sẽ không thiếu đâu.”
Thu Thường tại vui mừng, hiểu rằng Phi Vãn đã hứa hẹn cho nàng ta cơ hội sau này.
Nàng ta vội vàng nhỏ giọng cảm kích: “Đa tạ Chiêu Quý nhân đề bạt. Quý nhân có gì sai bảo, tần thiếp nhất định sẽ tận lực!”
Phi Vãn khiêm tốn đáp: “Ta chẳng qua cũng chỉ là một Quý nhân, không dám bàn đến chuyện đề bạt. Chỉ là thấy Thu tỷ tỷ hợp nhãn duyên nên muốn kết giao bằng hữu. Thêm một người bạn thêm một con đường, thêm một kẻ thù thêm một bức tường, không biết Thu tỷ tỷ có bằng lòng làm bạn với ta không?”
“Tất nhiên là bằng lòng rồi.” Thu Thường tại vội vàng gật đầu.
Chỉ Thư ở bên cạnh chen vào: “Ngươi không sợ Thái hậu không thích Chiêu tỷ tỷ, liên lụy khiến ngươi cũng bị gõ nhịp sao?”
Lời nói mang theo ý trêu đùa.
Thu Thường tại lại nghiêm sắc mặt đáp: “Đợi thời gian lâu dần, Chiêu Quý nhân lương thiện như vậy, Thái hậu sao có thể không thích. Cho dù thật sự không lọt vào mắt bà lão gia. . . theo ngu kiến của tần thiếp, Quý nhân không ở trong mắt ai cũng không quan trọng, chỉ cần ở trong lòng Bệ hạ là được rồi.”
Quả là những lời tỉnh táo.
Chỉ Thư nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa.
Thu Thường tại khẽ nói với Phi Vãn: “Châu báu nhận được hôm qua, ta đã chọn ra hai chiếc trâm, ngọc trai trên đó vừa to vừa nhuận, lát nữa sẽ sai người mang sang cho Quý nhân.”
“Việc đó thì không cần đâu. Bệ hạ thưởng cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy. Sau này phần thưởng nhiều đến mức không có chỗ để, lúc đó mang sang chỗ ta cũng chưa muộn.”
Phi Vãn cười khéo léo từ chối.
Nàng có thể thấy, Thu Thường tại là chân tâm thật ý.
Trước khi thị tẩm đêm qua, Thu Thường tại còn đặc biệt sai người đến hỏi nàng rằng đã lâu không hầu giá nên không biết sở thích của Bệ hạ, hỏi xem cần phải chú ý những gì.
Phi Vãn liền bảo rằng: ít nói chuyện, đừng chủ động, ôn thuận bầu bạn là ưu tiên hàng đầu. Hôm qua trước khi Thái hậu hồi cung, lúc Hoàng đế đến Quán Lan viện vào ban ngày, Phi Vãn đã cảm nhận được sự không vui ẩn giấu của ngài.
Nàng không biết vì sao Hoàng đế không vui, nhưng nàng biết ngài cần được giải tỏa, cần sự bầu bạn yên tĩnh và sự tiêu khiển thoải mái.
Giống như lần đầu tiên nàng đến điện Thần Càn thị tẩm vậy.
Càng chủ động thì càng bị phản cảm.
Ngược lại, sự yên tĩnh ôn thuận lại càng khiến ngài yêu thích hơn.
Hôm nay xem ra, Thu Thường tại chắc hẳn là biểu hiện không tệ, quá trình rất suôn sẻ.
“Tỷ tỷ uống trà đi.”
Phi Vãn rót thêm chút trà vào chén của Thu Thường tại, đẩy qua.
“Đa tạ Quý nhân.”
Thu Thường tại như uống rượu, uống cạn một hơi.
Tiếng “Quý nhân” này, cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa là gì.
Không phải chỉ vị phân của Phi Vãn, mà là chỉ ơn nghĩa tương trợ của nàng.
Uống chén trà này, sau này chính là “đồng bọn” cùng nhau tranh đoạt quân ân.
Mấy người ở đây nói chuyện phiếm, vì trong điện đông người náo nhiệt nên cũng không làm kinh động đến ai.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, việc thử món ăn tạm thời kết thúc, Hiền phi quả thực cũng đã mệt nên mọi người dần tản đi.
Phi Vãn không rời đi.
Nàng lấy cớ muốn xin Hiền phi đơn thuốc dược thiện điều dưỡng thân thể nên đã ở lại.
Hiền phi rất nể mặt, mời nàng vào nội thất uống trà.
“Nương nương vất vả, bản thân ngài cũng nên điều dưỡng nhiều hơn. Ngài có thân thể khang kiện thì cung của chúng ta mới có thể yên ổn.”
Cầm lấy một tờ đơn thuốc, thấy mặt Hiền phi có vẻ mệt mỏi, Phi Vãn dịu dàng khuyên nhủ.
Lời này Hiền phi rất thích nghe.
Nàng ta cười nói: “Bản cung tuy mệt nhưng tinh thần lại cực tốt, ngươi cứ yên tâm. Có một chuyện nực cười này kể cho ngươi nghe ——”
Nàng ta kể cho Phi Vãn rằng, sáng nay có một vị lão đại thần đã cáo lão về hưu nhưng danh vọng rất cao đã dâng tấu sớ lên trước mặt Hoàng đế.
Thống thiết phê phán giới văn sĩ ở kinh thành thói xa hoa thành tính, mượn các cuộc thi thơ, hội dạo vườn để so kè khoe của, trong hội một chiếc chén rượu, một tấm chỗ ngồi đều là cổ vật giá trị ngàn vàng, chưa nói đến chi phí sơn hào hải vị, ca kỹ vũ kỹ, lại còn có quan viên tham gia trong đó, thật sự là phong khí ngày càng suy đồi, làm hư hỏng cả phong tục dân gian.
Lão đại thần nói, Giang Nam lũ lụt, miền Tây hạn hán, lưu dân khắp nơi, phải bán vợ đợ con, vậy mà đám văn nhân hủ lậu đó vẫn còn say sưa trong giấc mộng phù hoa, thật sự là không bằng cầm thú!
“Ngươi đoán xem sao, người khởi xướng những buổi thi thơ mấy kỳ gần đây chính là đám người Hoán Hoa công tử, lũ gia hỏa tự xưng là ‘Kinh Đô Tứ Quân Tử’. Chúng mà cũng xứng gọi là quân tử sao, hừ!”
Hiền phi cười tươi rói.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng bồi thêm một câu: “Tuy nhiên, chữ của hắn viết quả thực không tệ, bản cung khá tán thưởng.”
Chuyện tập chữ, đôi bên đều hiểu rõ trong lòng.
Nhưng cũng không thể nói ra quá lộ liễu.
Nàng ta vừa mới bảo Phi Vãn luyện chữ của Hoán Hoa công tử không lâu, giờ lại cười nhạo người ta, rõ ràng là đang lợi dụng Phi Vãn, khiến nàng ta có chút ngại ngùng.
Phi Vãn giả vờ chậm hiểu, coi như không nhận ra sự lúng túng nhỏ của nàng ta.
Nàng thuận theo lời nói: “Hóa ra hắn là người như vậy sao? Dùng thơ kết bạn trọng ở phong cốt, sao lại biến thành khoe giàu rồi? Chẳng trách Bệ hạ không thích hắn.”
Hiền phi nói: “Chính là vậy đó! Nghe nói Bệ hạ xem xong tấu sớ thì rất tức giận, đã lệnh cho những quan viên có người thân bạn bè dính líu trong đó phải đóng cửa tự hối lỗi rồi, phạt bọn họ nửa tháng không được lên nha môn lên triều, còn bắt bọn họ quyên góp tiền bạc cứu tế Giang Nam nữa!
Bệ hạ nói, đã có tiền tổ chức thi thơ khoe giàu, sao lại không có tiền thương xót tai dân? Sách thánh hiền của bọn họ đều đọc vào bụng chó hết rồi sao?
Lần này có rất nhiều triều thần gặp xui xẻo đấy, ai bảo cái hội thi thơ đó tổ chức rầm rộ, văn nhân lại đông đảo như thế. . .”
Hiền phi đọc ra một lèo tên của các triều thần.
Phe phái của Triệu Thủ phụ gần như ba phần mười đều nằm trong số đó, còn có cả Lễ bộ Thị lang, Ngự sử Trung thừa và những người có trọng lượng khác.
Nửa tháng không được lên triều lên nha môn, đợi đến khi bọn họ quay lại, e là nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Xung quanh không có người.
Chỉ có tâm phúc của Hiền phi là Linh Lung đang hầu hạ ở cửa.
Phi Vãn khẽ nói một câu: “Chúc mừng nương nương.”
Hiền phi thong dong mỉm cười.
Một điểm hoa điền giữa lông mày rực rỡ chói mắt, rất giống với cảnh tượng đỉnh cao của nàng ta lúc này.
Triều thần bị phạt, chúc mừng Hiền phi làm gì? Thực ra mọi người đều hiểu rõ.
Phe cánh của Triệu Thủ phụ càng không vững vàng thì vị trí của Hoàng hậu càng không vững vàng.
Phi Vãn biết, chuyện vị lão đại thần dâng sớ nộ trách này chắc chắn là bút pháp của phủ Trấn Quốc Công.
Cũng là chiêu nối tiếp sau khi Hiền phi tiến cử tập chữ của Hoán Hoa công tử.
Đầu tiên là để Hoàng đế ghét bỏ đám bằng đảng đó, sau đó thu thập bằng chứng bất hợp pháp của bọn họ, tìm cơ hội ra tay.
Phủ Quốc Công đánh liên hoàn chiêu thật tài tình.
Không trực tiếp tấn công đối thủ, mà bắt đầu từ Hoán Hoa công tử – người dường như không liên quan đến quan trường, nhưng mỗi chiêu đều đánh đúng vào chỗ ngứa của Hoàng đế.
Bản thân phủ Quốc Công cũng không ra mặt, đầu tiên là dùng Phi Vãn, sau đó là dùng vị lão thần đã về hưu.
Bất kể Hoàng đế có nhìn ra ai đứng sau vận hành hay không, ngài cũng sẽ trừng trị văn thần, làm theo ý của phủ Quốc Công.
Đây chính là dương mưu.
Đây là phong cách làm việc vững chãi thường dùng của các thế gia lâu đời.
Chỉ tiếc là. . .
Vững chãi đôi khi cũng đồng nghĩa với chậm chạp.
Hãy nhìn thủ đoạn của Hoàng hậu mà xem ——
Tuy những mưu kế hãm hại của Ngu Thính Cẩm và Viên thị có phần quá ngu xuẩn, nhưng đó là vì Phi Vãn có đủ ân sủng, có Hoàng đế thiên vị chống lưng.
Thay bằng người khác, có lẽ đã chết không có chỗ chôn.
Đến cả cơ hội giải thích cũng chẳng có.
Cho nên cách làm ngu xuẩn liệt tính, đôi khi lại có thể đánh thẳng vào chỗ hiểm, mang lại hiệu quả tức thì.
Phi Vãn nói: “Nương nương, có một câu này tần thiếp không biết có nên nói hay không. . .”
Hiền phi nhướng mày: “Ngập ngừng làm gì? Cứ nói ra xem nào.”
Phi Vãn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, ghé sát lại, hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói:
“Đêm hôm qua, cung nhân tuần đêm nhìn thấy ở chỗ ở của Phó gia ban có hai bóng người, nhanh chóng trèo tường lẻn vào cung của nương nương, qua một lúc lâu sau lại trèo tường đi ra. Bọn họ tưởng nương nương quen biết với Phó gia ban nên đêm khuya triệu người bên đó đến có việc dặn dò, vì vậy không dám quản. Tần thiếp tình cờ biết được chuyện này, không biết nặng nhẹ nên không nhịn được mà nói thêm một câu để nương nương biết. Hy vọng không phải tần thiếp đa sự. . .”
Sắc mặt Hiền phi thay đổi: “Chuyện xảy ra vào giờ nào? Ngươi nghe ai nói?”
“Là cung nhân bên dưới bí mật bàn tán, tần thiếp vô ý nghe thấy. Thời gian hai bóng người đó ra vào Trường Lạc cung hình như là. . . cuối giờ Sửu, gần chuyển sang giờ Dần gì đó. . .”
Phi Vãn không chịu nói rõ nguồn tin.
Hiền phi cũng không truy hỏi thêm, chỉ gọi Linh Lung dặn dò: “Ngươi hãy điều tra kỹ lưỡng một phen, xem đêm qua rốt cuộc có biến động gì không. Làm lặng lẽ thôi, đừng để kinh động đến ai!”
Phi Vãn nhắc nhở: “Có lẽ là tần thiếp nghĩ nhiều rồi. . . Vì lần trước có người lén giấu cấm dược ở chỗ ở của tần thiếp nên tần thiếp có chút chim sợ cành cong. Nương nương phúc trạch thâm hậu, tự nhiên không sợ tiểu nhân làm loạn.”
Sắc mặt Linh Lung ngưng trọng, vội vàng đi làm việc.
Hiền phi hít một hơi sâu.
Nàng ta nhìn sâu vào Phi Vãn, một lát sau mới lên tiếng: “Chiêu Quý nhân, ngươi rất tốt.”
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Phi Vãn đã nhắc nhở nàng ta hai lần về những chuyện nguy hiểm.
Lúc đầu khi Phi Vãn được sủng ái, nàng ta còn vừa quan sát vừa đố kỵ, mang ý định để Phi Vãn và Ngu Thính Cẩm trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Sau đó dần dần phát triển đến mức nàng ta muốn lôi kéo lợi dụng Phi Vãn.
Lại cũng không ngờ rằng, vừa mới dùng một chút đã phát hiện ra cái lợi của Phi Vãn.
Thật sự là có thể giúp nàng ta tránh được tai họa nha!
“Nương nương quá khen. Tần thiếp chẳng qua chỉ là đội ơn nương nương chăm sóc, cảm kích không thôi, luôn muốn làm chút gì đó cho nương nương mà thôi, hy vọng nương nương đừng chê nô tỳ đa sự.”
Phi Vãn cung kính nghiêng người.
Thầm nghĩ nương nương chắc hẳn không biết, cả hai lần nhắc nhở trước sau, ta đều là thêu dệt cả đấy!
Không hề có mật chiết Giang Nam, cũng giống như lần này, chẳng hề có tên hí tử Phó gia ban nào trèo tường đêm khuya cả.
Chẳng qua là lời đồn đại nguy hiểm để khiến Hiền phi cảnh giác, nhanh chóng hành động phòng thủ mà thôi!
Cây đại thụ Hiền phi này tuy không dựa dẫm được hoàn toàn, nhưng lại là một tấm lá chắn rất tốt, có thể đỡ lấy những mũi tên gió kiếm sương từ Phượng Nghi cung.
Phi Vãn không thể để nó đổ được.
Trời mới biết nàng đã tốn bao nhiêu tâm tư tư hạ để giữ cho cái cây lớn này đứng vững.
Không chỉ người của Quán Lan viện, mà bên phía Chỉ Thư và Ngô Tưởng Dung cũng đã sớm huy động tất cả cung nhân đáng tin cậy để mắt đến mọi động tĩnh liên quan đến Trường Lạc cung và Phượng Nghi cung rồi!
Hy vọng Hiền phi có thể thông qua lời nói dối của nàng mà điều tra cẩn thận, tìm ra những nguy cơ có thể tồn tại.
Khi rời khỏi Trường Lạc cung, Phi Vãn lại nhận được những món quà thưởng hậu hĩnh.
Lần này là một hộp châu báu.
Hộp không lớn, nhưng châu báu đều là hàng tinh phẩm.
Hiền phi giàu nứt đố đổ vách lại hào phóng, nếu Phi Vãn không mang dã tâm lớn, nói không chừng còn thật sự muốn đầu quân cho nàng ta, theo nàng ta ăn sung mặc sướng, diện lụa đeo vàng.
“Chiêu Quý nhân vạn an, nô tỳ dập đầu chào ngài!”
Trên đường đi, một cung tỳ mặc áo xám bỗng nhiên chặn phía trước, quỳ xuống hành đại lễ.
“Ngươi là ai?”
Hương Nghi vội vàng chặn trước người Phi Vãn.
Cung tỳ đó ngẩng đầu lên: “Nô tỳ vốn dĩ hầu hạ Viên tiểu chủ.”
Phi Vãn nhớ ra rồi.
Đây chính là cung nữ đã công khai tố giác Viên thị hại người vào đêm xảy ra chuyện cấm dược, là tỳ nữ hồi môn của Viên thị.
Hoàng đế lúc đó đã hạ chỉ, tha cho tất cả người thân của nàng ta ở Viên gia khỏi thân phận nô tịch.
“Viên thị làm ác, đã bị Bệ hạ ban chết, ngươi đến tìm tiểu chủ nhà ta làm gì?”
Hương Nghi cảnh giác quát hỏi.
———-oOo———-