Chương 103 Hoàng hậu đợi Hiền phi gặp chuyện
- Trang chủ
- [Dịch] Nương nương tỉnh mộng nhân gian, cung đấu từng bước tất thắng
- Chương 103 Hoàng hậu đợi Hiền phi gặp chuyện
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 103 Hoàng hậu đợi Hiền phi gặp chuyện
Chương 103: Hoàng hậu đợi Hiền phi gặp chuyện
“Ma ma chỉ dặn nô tỳ lặng lẽ mang gấm vóc tới, đừng để ai hay biết là tốt rồi.” Tiểu cung nữ hành lễ, “Gấm vóc đã đưa tới, nô tỳ xin phép không quấy rầy tiểu chủ an giấc.”
“Ngươi đợi đã!”
Phi Vãn sực tỉnh.
Nàng lập tức hiểu ra ẩn ý của Thập Hương ma ma.
Không đánh động người khác. . .
Đây là muốn tư hạ giao hảo với nàng!
Vậy thì ắt hẳn là ——
Thái hậu đã sắt đá tâm can muốn đối phó nàng rồi!
Chính vì thế nên Thập Hương mới phải hành sự kín đáo như vậy.
Đây cũng là Thập Hương ma ma đang âm thầm báo tin, muốn nàng sớm làm chuẩn bị.
Phi Vãn lập tức bảo Tiểu Huệ từ tư khố lấy ra mấy khối kim khóa tử nhỏ.
Đó là những khối vàng được đúc thành nhiều hình thù khác nhau, dùng để ban thưởng cho người dưới trong cung vào dịp lễ Tết, có khối còn in chữ để cầu may mắn.
Mấy khối kim khóa tử này bên trên in hai chữ “Bình An”, hình dáng cũng rất thú vị, là hình mỏ neo của thuyền đi biển phương Nam.
Đây là bận trước Hiền phi khi ban thưởng châu báu đã thuận tay đưa cho Phi Vãn.
“Đưa mấy khối kim khóa tử này cho ma ma, không cần nói gì cả, bà ấy tự khắc sẽ hiểu. Còn mấy khối này là của ngươi, vất vả cho ngươi đêm hôm còn phải chạy đi chạy lại.”
Phi Vãn lại đưa cho tiểu cung nữ mấy khối ngân khóa tử làm tiền thưởng.
Tiểu cung nữ vâng dạ rồi lui ra.
“Tiểu chủ, kim khóa tử đó có ý nghĩa gì ạ?” Tiểu Huệ không hiểu.
Phi Vãn bảo nàng: “Lấy vàng ví lòng, gọi là thành, là kiên. Mỏ neo để giữ cho yên, cho nên. . .”
“Cho nên là ý bảo Thập Hương ma ma cứ yên tâm?” Hương Nghi đã hiểu.
Phi Vãn mỉm cười.
Tiểu Huệ trợn tròn mắt.
Cái trò đoán câu đố này thật phức tạp!
Thập Hương ma ma tuổi tác không nhỏ rồi, liệu có hiểu được không?
Tại Từ Vân cung.
Nhận lấy kim khóa tử từ tay tiểu cung nữ, Thập Hương ở trong phòng mình dưới ánh đèn xem xét kỹ lưỡng.
Một lát sau, bà chậm rãi mỉm cười.
Quả nhiên không nhìn lầm người.
Chiêu tiểu chủ này đúng là linh lung thấu triệt, huệ chất lan tâm.
Chẳng trách mới ở vị trí Quý nhân mà đã khiến Hoàng hậu phải chịu thiệt.
Nàng bảo bà yên tâm, vậy bà liền yên tâm.
Chỉ là sau này đi đến bước nào, còn phải xem thành ý của đôi bên.
Hoàng hậu triệt để bị tước quyền, việc Khánh Quý phi hiệp lý hậu cung cũng truyền khắp lục cung ngay sáng hôm sau.
Vài vị tần phi tinh ý vô cùng chấn kinh khi phát hiện ra ——
Khánh Quý phi và Hiền phi, chẳng phải chính là hai người hôm qua đã công khai nói giúp cho Phi Vãn trước mặt Thái hậu đó sao?
Đây là trùng hợp chăng?
Chắc là vậy rồi!
Nếu không thì thật khiến người ta phải kinh hãi.
Bệ hạ sủng ái Chiêu Quý nhân đến mức này sao?
Một số người dập tắt suy đoán đáng sợ này của mình.
Nhưng một số khác lại bắt đầu hành động thực tế.
Trong khi nhiều người dẫm nát ngưỡng cửa Trường Lạc cung của Hiền phi, một bộ phận khác cũng đổ xô đến Quán Lan viện để lấy lòng.
Dĩ nhiên cũng có những người tuy nhìn ra manh mối, nhưng ngại thái độ của Thái hậu nên không dám lộ liễu kết giao với Phi Vãn.
Cũng có kẻ ngồi yên quan sát biến động, đợi xem kết cục của Phi Vãn là tốt hay xấu rồi mới quyết định có nên hành động hay không.
Lại có người chẳng thèm để ý đến lời cáo bệnh của Khánh Quý phi, trực tiếp xách lễ vật xông vào nội điện Quý phi, nói chuyện hồi lâu mới chịu đi.
Tóm lại, hậu cung ngày hôm đó có chút hỗn loạn.
Nơi duy nhất không loạn chính là Phượng Nghi cung của Hoàng hậu.
Thuốc từ Thái Y viện đưa tới đang được sắc chậm trên siêu bạc, mùi đắng ngắt tỏa khắp sân.
“Nương nương, dùng chút gì đi ạ.”
Bạch Lộ nhìn chủ tử từ tối qua đến giờ không ăn chút gì, lòng dâng lên nỗi xót xa.
Hoàng hậu đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, ngẩng đầu nhìn thị nữ.
“Bày ra bộ dạng đó làm gì, có chuyện gì đau buồn mà các ngươi phải để lộ hết lên mặt như vậy?”
“Nương nương. . .”
Bạch Lộ cảm thấy nụ cười trên mặt chủ tử mang một phong vị hư vô không lời nào tả xiết.
Nàng bất giác nhìn vào cuốn sách trên tay chủ tử.
Hoàng hậu nói: “Đây là 《Thái Thượng Cảm Ứng Thiên》. Ngươi nghe này, trên đây viết: ‘Cái gọi là thiện nhân, người người kính trọng, thiên đạo phù trợ, phúc lộc đi theo, tà ác tránh xa, thần linh bảo vệ. . .’ Cho nên nhất thời rơi vào vực thẳm cũng không đáng sợ, bản cung phúc trạch thâm hậu, tự có chúng thần hộ trì, các ngươi cũng nên phấn chấn tinh thần lên mới phải.”
Bạch Lộ vội cúi đầu vâng dạ.
Lại khuyên Hoàng hậu dùng bữa.
“Dùng bữa không vội, bản cung chưa đói, đói rồi tự nhiên sẽ dùng.” Hoàng hậu chỉ hỏi: “Những việc cần làm, đã làm xong hết chưa?”
Bạch Lộ chạm phải ánh mắt của chủ tử, lập tức hiểu ý: “Đều đã làm xong rồi ạ.”
Hoàng hậu gật đầu: “Ngày mai là chính ngày thọ yến của Thái hậu. Bản cung đã đang dưỡng bệnh, thọ yến này liền không đi nữa. Tránh cho lỡ có chuyện gì xảy ra lại liên lụy đến bản cung.”
Bản cung chỉ cần ngồi vững ở Phượng Nghi cung, xem bọn chúng gặp chuyện là được!
“Những món ăn, quy trình thọ yến chúng ta đã định ra trước đó, danh sách vẫn còn chứ?”
“Bẩm nương nương, vẫn còn ạ.”
“Gửi tới Từ Vân cung đi, để Thái hậu thấy được hiếu tâm của bản cung. Hơn nữa, đợi đến ngày mai khi xảy ra chuyện, cũng để cho mọi người biết rằng, không làm theo quy trình bản cung đã định, những trò mà Hiền phi bày ra đều là không thỏa đáng.”
“Vâng.”
Tại Trường Lạc cung.
Hiền phi bận đến tối tăm mặt mũi.
Nhưng nàng tinh thần phấn chấn, vui vẻ hớn hở.
Khánh Quý phi tuy có quyền hiệp lý nhưng vẫn đang nằm bệnh, hậu cung này giờ đây coi như một mình nàng quyết định.
Chuyện trù bị thọ yến mà lúc trước Hoàng hậu không chịu để ai nhúng tay vào, nay toàn bộ đều do nàng làm chủ.
Tự nhiên nàng đã thay đổi không ít thứ mà Hoàng hậu đã định sẵn.
Nàng còn gạt bỏ tiết mục của mấy tiểu tần phi thân cận với Hoàng hậu, thay vào đó là người của phe cánh mình, chuẩn bị ngày mai tại thọ yến sẽ dâng ca múa cho Thái hậu.
“Hiền phi nương nương thật là lôi lệ phong hành, dứt khoát nhanh nhẹn, vừa mới quản lý cung đình bao lâu mà cả hậu cung đã đâu vào đấy, đổi mới hoàn toàn rồi!”
“Chẳng phải sao? Những ngày qua, hoa quả tươi trong cung của tần thiếp cũng nhiều lên, hóa ra là nương nương tâm tế lại thể tất cho chúng ta, bảo Nội Vụ Phủ thêm đồ ăn đồ dùng cho các cung, nghe nói nương nương còn tự mình bù thêm không ít tiền bạc đấy.”
“Điện Tiên Nguyệt nơi tổ chức thọ yến ngày mai trông rực rỡ gấm hoa, đẹp mắt vô cùng, đều là bút pháp của nương nương cả.”
Người đến nịnh hót tại Trường Lạc cung không ít.
Ngươi một câu, ta một lời, khiến Hiền phi nghe mà toàn thân thư thái.
Phi Vãn cũng có mặt.
Là Hiền phi mời nàng đến nếm thử mấy món ăn quan trọng của ngày mai.
Món ăn là món ngon, nhưng Phi Vãn lạnh mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Hiền phi, cảm thấy không ổn cho lắm.
Con người ta sợ nhất là đắc ý vong hình.
Đang lúc hăng hái mà vấp ngã, một chân bước hụt, ngã chết cũng có khi.
Chỉ Thư cũng nằm trong số người được mời.
Ngồi bên cạnh Phi Vãn, nàng cũng có cùng cảm nhận.
“Tỷ tỷ, Hoàng hậu không phải hạng vừa, chúng ta phải tìm cơ hội nhắc nhở Hiền phi cẩn thận một chút.” Nàng khẽ nói.
Phi Vãn không khỏi nhớ tới việc tối qua đã nhắc nhở Hiền phi chú ý đến Phó gia ban.
Hiền phi lại tràn đầy tự tin thể hiện rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Hôm qua sau khi mấy vở diễn kết thúc, Hiền phi có giữ ta lại nói chuyện. Nàng ấy nói, phó ban chủ Lộc Quan vì là ban chủ đời tiếp theo nên bị mấy sư huynh sư tỷ đố kỵ, chuyến vào cung hiến nghệ lần này, có người đang chực chờ xem Lộc Quan bêu xấu đấy.”
Phi Vãn khẽ đem chuyện kể cho Chỉ Thư.
Chỉ Thư kinh ngạc: “Phó gia ban nội đấu? Có người định giở trò khi hiến nghệ, làm tổn hại đến danh tiếng của gánh hát nhà mình sao?”
“Chính là vậy.”
Vẻ mặt Chỉ Thư nghiêm túc: “Tỷ tỷ, muội không tin!”
Gánh hát dân gian vào cung hiến nghệ, mọi chuyện suôn sẻ đã là khó lắm rồi, chỉ cần một chút sai sót, nhẹ thì hủy hoại gánh hát, nặng thì bị khép tội chịu hình, mất đầu như chơi.
Kẻ nào lại vì đố kỵ sư huynh đệ mà làm chuyện ngu xuẩn mất đầu chứ?
Gánh hát tan tành rồi thì còn tranh chức ban chủ cái nỗi gì, chẳng phải là chuyện nực cười sao.
Chỉ Thư hừ lạnh nói: “Hiền phi nếu tin vào điều này, ngu xuẩn đến thế, chi bằng chúng ta bây giờ quay sang đầu quân cho Hoàng hậu đi, mặc kệ cho nàng ấy tự sinh tự diệt.”
———-oOo———-