Chương 595 Lai Phúc nhà mình sao mà thông minh thế chứ
- Trang chủ
- [Dịch] Những năm 1960: Rong ruổi trong con hẻm Nam La Cổ
- Chương 595 Lai Phúc nhà mình sao mà thông minh thế chứ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 595 Lai Phúc nhà mình sao mà thông minh thế chứ
Chương 595: Lai Phúc nhà mình sao mà thông minh thế chứ?
Ngưu Tam Quân quay đầu thấy Lý Lai Phúc đang nhìn chằm chằm vào bột giặt thì nói: “Trong tủ còn 1 túi chưa mở, lúc về con mang đi.”
Lý Lai Phúc lắc đầu nói: “Con không cần, con có giặt đồ đâu mà cần cái đó làm gì?”
Anh chỉ tò mò muốn xem bột giặt Bạch Miêu thời đó trông như thế nào. Sản phẩm hóa chất của thời đại này cũng được coi là công nghệ cao rồi.
Ngưu Tam Quân nghĩ lại cũng phải, cháu mình không giặt đồ thì cần bột giặt làm gì? Thế nên ông cũng không kiên trì nữa.
Lý Lai Phúc đổ nước nóng vào chậu lớn, còn Ngưu Tam Quân thì thêm nước lạnh vào.
Sau khi đổ đầy nước, Ngưu Tam Quân vò vài cái là nước đã nổi bọt. Ông nhanh tay lấy cái bàn giặt đồ, nhìn qua là biết chiếc bàn giặt này được làm thủ công rất chắc chắn.
Trong lúc Lý Lai Phúc còn đang ngạc nhiên, Ngưu Tam Quân đã ngồi bên cạnh chậu lớn, bắt đầu giặt ga trải giường và chăn đệm.
Lý Lai Phúc ngồi trên ghế đẩu nhỏ hút thuốc, miệng la lớn: “Giặt sạch vào đấy nhé, giặt không sạch thì tối nay không có cơm ăn đâu!”
Ngưu Tam Quân cười mắng: “Thằng nhóc thối này, toàn là lỗi của con! Ta giặt đồ thì con cũng đừng hòng rảnh rỗi, đi lau dây phơi đồ đi.”
Lý Lai Phúc bĩu môi, nhìn Cậu ba thành thạo ném giẻ lau qua, xem ra là không ít lần giặt đồ rồi.
Dù khinh thường việc Cậu ba giặt đồ, nhưng anh cũng phải thừa nhận Ngưu Tam Quân là một người đàn ông tốt.
Lý Lai Phúc cầm giẻ lau quấn vào dây phơi đồ rồi kéo đi. Khi lau đến giữa chừng thì từ cửa ra vào truyền đến tiếng nói của Cô bé: “Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài đi dạo 1 vòng nữa đi!”
Dì Ba đẩy xe đạp vào sân nói: “Hôm nay đến đây thôi, mẹ còn phải giặt ga trải giường cho con, nếu không tối nay con sẽ phải ngủ trên bông đấy.”
“Ôi trời ơi, Lai Phúc, trời lạnh thế này ai bảo con cầm giẻ lau vậy? Mau đặt xuống đi con!”
Dì Ba nhanh tay dựng xe đạp gọn gàng rồi đi về phía Lý Lai Phúc.
Lý Lai Phúc nhìn vào nhà bếp nói: “Dì ơi, Cậu ba nói cậu ấy giặt đồ, bảo con lau dây phơi.”
Dì Ba giật lấy giẻ lau, quay đầu nói với vào nhà bếp: “Tam Oa Tử, sao anh lại bắt Lai Phúc làm việc chứ? Nếu sau này Lai Phúc không muốn đến nhà mình nữa, thì anh cũng đừng về nhà này luôn!”
Ngưu Tam Quân liếc nhìn Lý Lai Phúc đang cười trộm sau lưng vợ rồi nói: “Cái bà này, làm gì mà làm quá lên thế? Tôi là cậu ruột của nó, xương cốt gãy rời vẫn còn dính liền, bảo nó làm tí việc thì sao chứ?”
Dì Ba vừa cầm giẻ lau dây phơi vừa nói: “Sao anh không bảo con gái mình làm việc đi? Sau này Lai Phúc đến nhà mình thì anh bớt việc cho nó thôi.”
Ngưu Tam Quân nghe nhắc đến con gái, liền nhìn sang bên cạnh Dì Ba hỏi: “Con gái út của tôi đâu rồi?”
Lý Lai Phúc nhìn về phía chiếc xe đạp, Cô bé đến thở mạnh cũng không dám.
Lúc này Dì Ba cũng bật cười, vừa nãy bà vội quá nên để quên con gái trên xe đạp.
Thấy Lý Lai Phúc đi tới, Dì Ba tiếp tục lau dây phơi rồi cười hỏi: “Con bé ngốc nghếch này, sao con không gọi mẹ?”
Lý Lai Phúc vội vàng đi tới bế Cô bé xuống.
Cô bé đứng trên đất giậm giậm đôi chân nhỏ rồi mới nói: “Con không dám cử động, con sợ bị ngã.”
Dì Ba lau xong dây phơi, lấy bao tay áo trong túi ra, đi đến chỗ Ngưu Tam Quân nói: “Tránh ra, đây là việc anh nên làm đấy!”
Ngưu Tam Quân rũ rũ tay rồi lại chùi vào quần áo, nói: “Tôi giúp vợ làm việc thì có gì mà nên hay không nên chứ?”
Cô bé đã cầm gậy nhỏ chơi với bọt xà phòng trong chậu. Lý Lai Phúc nhìn Cậu ba và Dì Ba, không khỏi cảm thán rằng tình cảm của cặp vợ chồng này thật sự rất tốt.
Ngưu Tam Quân lau xong tay, mắt liền nhìn về phía hộp thuốc trên bệ cửa sổ.
Lý Lai Phúc vốn rất tinh ý, anh nhanh tay châm thuốc rồi đưa qua.
“Hai cậu cháu đang hút thuốc trong sân,”
Lý Lai Phúc nghe tiếng cười khúc khích của em gái, quay đầu nhìn Cô bé 1 cái. Con bé đang chơi với bọt xà phòng trong chậu, cười rất vui vẻ.
Lý Lai Phúc dựa vào khung cửa, ý niệm đi vào Không gian, lấy ra 1 đoạn ngọn tre nhỏ đã được khoét rỗng, rồi sửa lại hai đầu, tránh để em gái bị rách miệng chảy máu.
Ngưu Tam Quân ngẩn người nhìn cháu trai lấy ra 1 que tre nhỏ từ trong cặp sách.
Lý Lai Phúc liếc nhìn 1 hàng cốc đánh răng bên cạnh giá chậu rửa mặt, tiện tay lấy 1 cái mà không biết là của ai, rồi đi đến tủ chén đổ ra 1 ít bột giặt.
Ngưu Tam Quân tò mò hỏi: “Cháu trai lớn, con định làm gì vậy?”
Lý Lai Phúc cầm gáo nước múc nước ấm từ trong nồi ra nói: “Cậu ba, lát nữa cậu sẽ biết thôi.”
Dì Ba thấy Lý Lai Phúc đang khuấy bột giặt, bà nói: “Lai Phúc, con muốn giặt thứ gì à? Dì giúp con giặt cho, con đừng có đụng vào nước, trời lạnh tay dính nước dễ bị nứt nẻ lắm.”
Lý Lai Phúc tiếp tục khuấy bột giặt trong cốc trà, nói: “Dì ơi, con không giặt đồ đâu, con làm đồ chơi cho em gái mà.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của vợ chồng Ngưu Tam Quân, và cả Cô bé nữa, Lý Lai Phúc đã thổi ra 1 bong bóng thật lớn.
“Ôi trời ơi, Tam Oa Tử, Lai Phúc nhà mình sao mà thông minh thế chứ?”
Cô bé vui đến phát điên, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh chờ bong bóng rơi xuống.
Ngưu Tam Quân nhìn chiếc ghế trẻ em bên ngoài, rồi lại nhìn những bong bóng được thổi ra, ông dò hỏi: “Cháu trai lớn, con thật sự không nghĩ đến việc đi học sao? Cái đầu óc này của con phải dùng vào việc học hành chứ. . . .”
Lý Lai Phúc lại thổi ra 1 chuỗi bong bóng, dứt khoát lắc đầu từ chối: “Cậu ba, con cứ học là buồn ngủ.”
Ngưu Tam Quân nghe thấy cháu trai từ chối thì thở dài 1 tiếng, nhưng Dì Ba lại cười nói: “Điểm này con giống hệt chị cả của con đấy.”
Lý Lai Phúc tỉ mỉ dạy em gái. Dì Ba vừa giặt đồ vừa nói với Ngưu Tam Quân: “Anh cứ bảo Cô bé này thân với anh trai, anh xem anh nó đối xử với nó tốt đến mức nào kìa.”
Cô bé tuy đang học thổi bong bóng nhưng tai lại rất thính, không quay đầu lại mà nói: “Con thân với anh trai, con không thân với chị cả.”
Lý Lai Phúc nghĩ thầm, nếu chị cả mà nghe thấy thì đã ra tay từ lâu rồi, liền nói: “Em gái, ở nhà đừng dám nói như vậy với chị cả nhé.”
Cô bé nghiêm túc nói: “Anh trai, con thông minh lắm, chị cả ở nhà thì con sẽ nói con thân với chị ấy nhất.”
Dì Ba liếc nhìn Ngưu Tam Quân đang cười hì hì rồi nói: “Anh xem con gái lớn của anh kìa, làm cho em trai em gái sợ đến mức nào rồi? Anh cũng không chịu quản nó đi.”
Ngưu Tam Quân cũng không cãi lại, thật ra trong lòng ông hiểu rõ hơn ai hết, tính cách của con gái lớn là giống ai, nhưng lời này không thể nói ra, tranh cãi với phụ nữ thì chỉ tốn công vô ích.
Dì Ba quay đầu nhìn Lý Lai Phúc, trên mặt nở nụ cười hiền từ nói: “Lai Phúc nhà mình thật là hiểu chuyện, thằng nhóc tuổi mới lớn nhà ai mà được như Lai Phúc nhà mình chứ?”
Ngưu Tam Quân nhìn vợ mình, khi nói đến con gái thì bà ấy lộ vẻ ghét bỏ, nhưng khi nhìn sang cháu trai lớn thì mặt lại tươi rói như hoa. May mà cháu trai lớn là con cháu mình, chứ nếu là con người khác thì ông ấy chắc cũng ghen tị rồi.
Lý Lai Phúc tỉ mỉ dạy em gái, không cẩn thận là không được đâu, Cô bé này mà hít 1 cái là sẽ hít vào miệng ngay.
Cô bé cũng học rất nghiêm túc, khi Cô bé thổi ra được bong bóng đầu tiên, đôi chân nhỏ vui sướng cứ nhảy nhót không ngừng, không chịu đứng yên trên đất.
Đặt cốc trà đựng nước bột giặt lên ghế đẩu nhỏ cho Cô bé, con bé cầm ống hút chạy đến chỗ Ngưu Tam Quân vui vẻ nói: “Cha ơi, con thổi bong bóng cho cha xem này.”
Ngưu Tam Quân gật đầu nói: “Được thôi!”
Cô bé chạy được vài bước, có lẽ là do nước trong ống tre đã chảy ra ngoài, nên thổi mấy cái cũng không thấy bong bóng nào.
Cô bé sốt ruột, vừa dùng sức, “phụt” 1 tiếng, trong ống tre không ra bong bóng mà mũi lại xì ra 1 bong bóng nước mũi thật lớn.
Hahaha,
———-oOo———-