Chương 94
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 94
Chương 94: Chân Hỏa cùng Sắc Lệnh
Đêm đã khuya, Thổ Địa Công sớm đã trở về miếu nhỏ của mình để lĩnh hội diệu pháp, còn Kế Duyên cũng đã về đến thiên phòng trong nội viện nhà Triệu Đông Lượng.
Nhưng Kế Duyên không vội đi ngủ, mà lẳng lặng ngồi trước bàn trong phòng. Trên bàn đặt Thanh Đằng Kiếm, hai mắt khép hờ, ý niệm chìm vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, dụng tâm quan tưởng đan lô to lớn trong ý cảnh.
Trên thân lò đan trong ý cảnh, đã xuất hiện ngũ sắc Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, lúc ẩn lúc hiện, biến hóa khôn lường. Đan hỏa trong lò lại một lần nữa hóa thành âm dương nhị khí, quấn quanh lấy Chân Hỏa vốn có, dần dần hòa làm một thể. Hỏa sắc sáng ngời, thế mà lại ẩn chứa một cảm giác nội liễm kỳ dị, trong ngọn lửa hừng hực lại hỗn tạp từ bụi đến hạt, rồi lại biến đổi âm dương.
Chân Hỏa trong ý cảnh đan lô, theo như hình dung trong Thông Minh Sách, là thần ý chi hỏa, hắc bạch nhị khí hóa thành âm hỏa, dương hỏa, ba thứ hòa trộn tạo thành một hỏa lực vô tận.
Đây là một loại cảm thụ trực quan của Kế Duyên, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được Chân Hỏa “hư” cảnh trong ý cảnh đan lô đã có một cầu nối thực chất.
Chịu ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước, biến hóa này khiến Kế Duyên không khỏi có chút hưng phấn, thậm chí nghĩ đến có phải là “Tam Muội Chân Hỏa” trong truyền thuyết hay không.
Kiếp trước hắn không tìm hiểu Tam Muội Chân Hỏa là gì, nhưng kiếp này, hắn đã đọc được miêu tả về Muội Hỏa trong Thông Minh Sách. Sách giảng về bốn ngọn lửa nội sinh trong thân người: Thượng Muội Tâm Quân Hỏa, Trung Muội Thận Thần Hỏa, Hạ Muội Khí Hải Đan Hỏa, và cuối cùng là Huyền Muội Thần Hỏa, chính là Lô Trung Chân Hỏa.
Tuy Thông Minh Sách có miêu tả về Muội Hỏa, nhưng lại không có kiểu nói Tam Muội Chân Hỏa. Bốn muội chi hỏa cũng tách rời nhau, đồng thời hai chữ “Chân Hỏa” mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Ngoại trừ Thần Hỏa trong đan lô quan hệ đến tính mệnh của mỗi người tu tiên có thể gọi là “Chân Hỏa”, thì những Chân Hỏa khác rất ít được biết đến.
“Có lẽ tình huống của ta, xưng một tiếng Tam Muội Chân Hỏa cũng đúng quy cách đấy chứ!”
Kế Duyên có chút đắc ý lẩm bẩm. “Muội” ở đây có nghĩa là huyền diệu ẩn nấp, đen trắng biến thành “Âm Muội Chân Hỏa” và “Dương Muội Chân Hỏa” chính là định nghĩa về hai muội khác của Kế Duyên.
Dù sao người khác không có thứ hắn có, định vị tên dựa theo đặc thù của lửa thì có gì quá phận chứ? À mà nghĩ vậy có lẽ hơi võ đoán, nhưng chín phần chín người tu tiên chắc chắn không có được.
Sau đó là ảnh hưởng từ chữ “Sắc”. Trong ý cảnh sơn hà, luôn có hồi âm nhàn nhạt của Kế Duyên, phảng phất nhắc nhở hắn rằng chữ kia vẫn còn ở đó.
Mỗi khi âm thanh rõ ràng, Kế Duyên lại có thể thấy một tầng Huyền Hoàng khí mỏng manh vờn quanh bên ngoài ý cảnh đan lô.
Kế Duyên hiểu rõ, chữ kia cũng là cơ duyên quan trọng của mình đêm nay, thậm chí nghe âm hiểu ý, mơ hồ lĩnh hội được thần tủy của nó. Muốn xác nhận, trước mắt có cơ hội vừa vặn để thử một lần.
Nghĩ đến đây, Kế Duyên mở mắt, nhìn thẳng vào bảo kiếm trên bàn, lấy kiếm chỉ đặt lên mũi kiếm.
Tựa như đọc theo tâm niệm, kiếm chỉ của Kế Duyên vừa chạm vào Thanh Đằng Kiếm, một luồng khí cơ xanh đậm liền lóe lên, lại có âm dương nhị sắc lưu chuyển, thêm vào đó một sợi Huyền Hoàng chi khí từ ý cảnh đan lô tuôn ra, hợp vào đầu ngón tay.
“Sắc Lệnh Thành Linh!”
Âm thanh Sắc Lệnh nhỏ xíu vừa dứt.
“Vù vù…”
Rỉ sắt trên thân kiếm trong chốc lát bị đánh tan, một thanh kiếm dài ba thước thế mà tự hành lơ lửng lên khỏi mặt bàn hai tấc, thân kiếm kêu khẽ không ngừng, hàn quang lưu chuyển.
Linh tính thai nghén sinh ra của Thanh Đằng Kiếm trực tiếp hóa thành Kiếm Linh. Nói một câu “Tiên Kiếm” tuyệt đối xứng đáng, cho dù giờ phút này đầu Kế Duyên hơi choáng váng, nhưng trên mặt khó nén vẻ kinh hỉ.
Dù biết chênh lệch còn rất xa, nhưng cảm giác này rất giống sắc phong. Ít nhất Kế Duyên cực kỳ nguyện ý nghĩ như vậy khi đang say mê.
“Tích đáp ~” một tiếng, Kế Duyên cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên bàn có một giọt máu, sau đó cảm thấy mắt mũi có chút ngứa.
Tình huống gì đây?
Kế Duyên đưa tay lên mặt, sờ vào dưới mũi, khóe mắt, phát hiện thế mà thật sự chảy máu, còn may chỉ là vài giọt, và đã ngừng lại rồi.
‘Xem ra cái Sắc Lệnh này thật không thể tùy tiện dùng, nhưng lần này tuyệt đối không lỗ!’
Kế Duyên vung tay lên, mấy giọt máu theo dẫn dắt trực tiếp hóa vào đèn dầu trên bàn. Hắn thì tựa như một đứa trẻ nhận được đồ chơi mới, tinh tế vuốt ve Thanh Đằng Kiếm, khiến kiếm này thỉnh thoảng bay lượn trái phải, thỉnh thoảng rung động phong minh, trên đó ẩn hiện âm dương dự đoán, lại còn tự hành dẫn nạp một tia linh khí.
Trong mắt dân chúng bình thường, đồ vật mà “tiên nhân” dùng đều là “Tiên Khí”. Nhưng trong mắt Kế Duyên, một kẻ nửa vời, thì như Thông Minh Sách nói, chữ “Tiên” này nào có nhẹ như vậy. Nhưng dù Thanh Đằng Kiếm chỉ làm từ sắt thường, Kế Duyên vẫn dám gọi nó là Tiên Kiếm.
“Hắc hắc, tối nay thật là cơ duyên chi dạ của ta a!”
Trong cảm giác hưng phấn khó tả, Kế Duyên mới lên giường ngủ say. Còn Thanh Đằng Kiếm thì tĩnh phục trên mặt bàn, không bay không rung động, tựa như không có chút khác biệt nào so với trước, ngoại trừ việc không còn vết rỉ sét…
Sáng sớm đến trong tiếng gà gáy khắp thôn, Triệu gia trang hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, ý vị vui mừng của nhà tân hôn vẫn còn nồng đậm.
Kế Duyên hôm nay rời giường chậm hơn một chút. Khi tỉnh dậy, bên ngoài đã có không ít tiếng người làm đồng áng.
“Kẹt kẹt ~” một tiếng kéo cửa ra, Triệu Đông Lượng tựa như đã chờ sẵn, vội vàng lên tiếng vấn an.
“Kế tiên sinh sớm! Nhà ta nấu cháo gạo trắng, vẫn còn nóng lắm!”
“Tốt, cám ơn, Triệu tiểu ca không đi ra đồng giúp đỡ sao?”
“Ha ha, ta đã nhổ cỏ xong rồi.”
Vừa nói, Triệu Đông Lượng đã tìm một cái chén lớn, đi vào bếp múc cháo cho Kế Duyên, kẹp thêm chút dưa muối lên trên, rồi bưng ra.
Kế Duyên cũng không khách khí, bưng lên ăn ngay. Dù rời giường hơi muộn, nhưng trời bây giờ đã nóng, cháo vẫn còn nóng hôi hổi, hơn nữa không bị bỏng miệng, ăn rất vừa.
Nhưng Kế Duyên cảm thấy dù là hắn, bị Triệu Đông Lượng nhìn chằm chằm ăn cháo vẫn có chút xấu hổ, nhất là khi hắn ngồi trên ghế nhỏ còn người kia ngồi xổm.
“Triệu tiểu ca, ngươi có biết chuyện Thổ Địa Công ở Triệu gia trang không?”
Hai mắt Triệu Đông Lượng sáng lên, cuối cùng cũng có chủ đề để cùng Kế tiên sinh làm quen rồi.
“Cái này ta biết, hồi nhỏ ta đã nghe các cụ trong làng kể rồi. Nói Thổ Địa gia ở Triệu gia trang ta là người nổi danh, tên húy ta cũng không dám nhắc, tóm lại là tiên tổ của làng. Năm đó tiên tổ sống đến trăm tuổi, là thọ tinh nổi tiếng trong huyện, ngay cả Huyện lão gia cũng đến thăm. Hiện tại trong từ đường của làng vẫn còn giữ bảng hiệu đấy. Sau đó tiền nhân mới nảy ra ý định tế điện, một tới hai đi coi như bái Thổ Địa Công.”
“Ừm, thì ra là thế!”
Không có câu chuyện kinh tâm động phách nào, nhưng lại rất phù hợp lẽ thường.
Dù rời miếu Thổ Địa không xa, Kế Duyên lại không có bất kỳ ý tứ cấm kỵ nào, dù sao đây cũng không phải là nói xấu người ta.
Kế Duyên hàn huyên với Triệu Đông Lượng một hồi, coi như tận lực thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Triệu Đông Lượng về thế giới bên ngoài. Với những người như hắn, nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì cả đời cũng chỉ ở Triệu gia trang lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống an ổn. Kỳ thật cũng không có gì không tốt.
Đợi ăn xong cháo, nghỉ ngơi một lát, Kế Duyên liền từ biệt người nhà Triệu gia. Triệu Đông Lượng xung phong nhận việc giúp Kế Duyên nâng dù, cầm hành lý đưa đến cửa thôn, đến lúc này mới phát hiện hộp gỗ mà Kế tiên sinh vẫn luôn nhẹ nhàng nâng lại nặng đến vậy.
Lúc chia tay, Kế Duyên rất muốn tặng chút gì đó cho Triệu Đông Lượng, nhưng lại không có đồ vật gì vừa vặn để tặng. Tặng tiền thì quá tục, mà cho nhiều hay ít đều sẽ biến vị. Cho bí kíp võ công thì thật không thích hợp, còn có thể gây ra tai họa.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể dừng lại sau khi rời đi một đoạn đường, hướng về phía miếu nhỏ ở đầu thôn hơi chắp tay.
“Làm phiền Thổ Địa Công chiếu cố nhiều hơn!”
Triệu Đông Lượng đứng ở đầu thôn nhìn thấy thân ảnh Kế Duyên vừa rời đi đột nhiên quay lại thở dài, miệng lẩm bẩm gì đó, còn tưởng rằng là nói với mình, vội vàng cũng đáp lễ một cách không chuẩn xác.
Nhưng lại cảm thấy tiên sinh hướng không đúng lắm, vô ý thức quay đầu nhìn lại, vừa hay thấy một lão giả đang nhìn mình ở hướng miếu Thổ Địa, mặt lộ vẻ mỉm cười. Anh dụi dụi mắt nhìn kỹ, miếu vẫn là miếu, nhưng người thì không thấy đâu.
“Ai u mẹ ơi, giữa ban ngày. . . !”
Run rẩy một chút, Triệu Đông Lượng vội vàng đi về nhà.