Chương 928
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 928
Chương 928: Tiên nhân, Văn Thánh, tiểu thuyết gia
“Chưa thể thường xuyên trở về, đúng là tội của Kế mỗ. Không ngờ lần này trở về, Doãn phu tử đã cáo lão từ quan, một lần nữa dồn tâm sức vào giáo hóa chi đạo.”
Kế Duyên vừa đáp lễ vừa tiến lại gần cùng Vương Lập, Doãn Triệu Tiên cũng bước nhanh hơn, đến trước mặt Kế Duyên.
“Đây là sở thích của Doãn mỗ, tuổi cao rồi, nếu cứ ở lại triều chính thì không còn thích hợp nữa… À phải rồi, vị này là?”
Vương Lập vội bước lên phía trước, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lời:
“Tại hạ Vương Lập, thích viết sách về những chuyện lạ thiên hạ, cũng am hiểu diễn thuyết. Kính mộ danh Văn Thánh đã lâu, cuối cùng cũng có duyên được gặp mặt!”
Vừa nói, Vương Lập vừa hành đại lễ, bởi văn nhân trong thiên hạ đều coi Doãn Triệu Tiên là sư trưởng thánh hiền, lễ này là phải lẽ. Doãn Triệu Tiên cũng đứng vững nhận lễ, còn cười nói:
“Thì ra là tiểu thuyết gia Vương tiên sinh, Doãn mỗ cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thực ra Doãn mỗ và Vương tiên sinh trước kia đã từng gặp mặt rồi. Nếu lão phu nhớ không nhầm thì vào năm mới nọ, khi Hồng Võ Hoàng Đế còn chưa kế thừa đại thống, Tiên Đế đã mời Vương tiên sinh đến thuyết thư trong buổi gia yến.”
Vương Lập thụ sủng nhược kinh, làm sao hắn lại không nhớ rõ chuyện đó chứ, chỉ là nếu chính hắn nói ra, mà Doãn Triệu Tiên lại quên thì sẽ thành ra lúng túng, như thể cố tình bám víu quan hệ.
“Xác thực là như vậy, xác thực là như vậy! Không ngờ Doãn Công còn nhớ rõ Vương mỗ!”
“Vương tiên sinh tài tình xuất chúng, khiến người khắc sâu ấn tượng, lại nổi danh ở kinh đô, Doãn mỗ làm sao có thể quên được.”
Kế Duyên vội lên tiếng:
“Tốt rồi, tốt rồi, hai người không cần khách sáo nữa. Doãn phu tử, lần này Kế mỗ mang Vương tiên sinh cùng tới, đương nhiên là có chuyện quan trọng, có tĩnh thất thích hợp không?”
“Tự nhiên là có, hai vị xin mời đi theo ta!”
Doãn Triệu Tiên vui vẻ, đưa tay mời Kế Duyên và Vương Lập về một hướng, đó là tiểu viện của ông trong Hạo Nhiên thư viện.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đến cả Vương Lập cũng không còn câu nệ như lúc đầu. Kế Duyên vừa cùng Doãn Triệu Tiên ôn chuyện cũ, kể những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, vừa để ý cảnh trí Hạo Nhiên thư viện, trong lòng cũng có điều suy nghĩ.
‘Tiểu thuyết gia Vương Lập sao…’
Trong Hạo Nhiên thư viện, một vài học trò và phu tử thấy cảnh này, vừa kinh ngạc vừa suy đoán hai người đến bái phỏng tiên sinh là ai, lại có đức hạnh gì mà được Viện trưởng tiếp đón long trọng như vậy, có thể nói chuyện vui vẻ với Viện trưởng.
Phải biết rằng dù là đại quan trong triều hay một vài Tiên Sư, cũng rất ít người có thể nói chuyện với Viện trưởng như vậy. Thậm chí, ngay cả những tiên nhân trú lại ở Đại Trinh, cũng ít ai nói chuyện với Doãn Triệu Tiên mà không cảm thấy áp lực, khi đối diện với Doãn Triệu Tiên, người ta luôn có cảm giác như đang đối diện với một bậc tiền bối đạo hạnh chí cao.
Hạo Nhiên thư viện không có quá nhiều đình đài lầu các đẹp đẽ, ngoài thư các lầu nhỏ, còn lại là học đường của học sinh, một vài tiểu viện và ký túc xá. Nhưng bên trong thư viện có rất nhiều hồ nước, hoa cỏ cây cối, bố cục tổng thể vô cùng đại khí.
Trên đường đi, Kế Duyên và Vương Lập đều âm thầm tán thưởng. Doãn Triệu Tiên, với tư cách là Viện trưởng thư viện, ở lại một nơi không khác gì các phu tử khác, chỉ là một tiểu viện một tầng nhỏ hơn một chút so với nhà dân bình thường, bên trong trồng mai, lan, trúc, cúc.
Vốn định vào phòng, nhưng Kế Duyên lại chỉ vào bàn đá trong sân lát đá cuội, chuẩn bị bàn chuyện ở bên ngoài.
“Hôm nay trời đẹp, chúng ta cứ nói chuyện ở trong viện này đi.”
Bên cạnh bàn đá có một gốc cây mai, cảnh này khiến Kế Duyên nhớ tới Cư An Tiểu Các ở Ninh An Huyện. Doãn Triệu Tiên hình như cũng có cảm giác này.
Ba người ngồi xuống, Kế Duyên đi thẳng vào vấn đề:
“Hôm nay Kế mỗ đến đây, thực ra là có chuyện muốn nhờ Doãn phu tử và Vương tiên sinh giúp đỡ. Thực không dám giấu giếm, chuyện này hệ trọng quá lớn, một khi bắt đầu, liền không thể quay đầu lại!”
Vương Lập suy nghĩ một chút, liếc nhìn Doãn Triệu Tiên rồi mới mở miệng:
“Xin hỏi Kế tiên sinh, chuyện này rốt cuộc hệ trọng đến mức nào?”
Vương Lập biết Kế tiên sinh là một cao nhân, thậm chí trong giới tiên nhân cũng thuộc hàng lợi hại, vậy mà chuyện này lại khiến ông phải nói như vậy, chẳng lẽ nó đã vượt ra khỏi phạm trù phàm trần rồi sao?
Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiên và Vương Lập, chậm rãi nói:
“Quan hệ đến thiên địa chi đạo, quan hệ đến âm dương có thứ tự, quan hệ đến khí số tạo hóa, quan hệ đến thiên hạ chúng sinh, tiên, phật, yêu, ma, tinh, linh, quái, người, quỷ, súc… Chúng sinh đều sẽ dính líu vào trong. Nếu có thể tồn tại tiếp tục, chuyện hôm nay sẽ thay đổi chuyển vần cả ngàn năm, vạn năm, vạn vạn năm!”
Vương Lập và Doãn Triệu Tiên đều lộ vẻ kinh hãi. Họ đã nghĩ đến việc Kế tiên sinh nói là đại sự, cũng nghĩ rằng đại sự này có thể vượt quá suy đoán của bản thân, nhưng phạm vi vượt qua này thật quá khoa trương.
Đến cả Doãn Triệu Tiên cũng ngẩn người, vô ý thức thốt lên:
“Vậy chẳng phải là quản cả chuyện của Thiên Đạo sao?”
Kế Duyên cười, một lát sau mới chậm rãi trả lời:
“Đi làm việc này, vốn là muốn làm chuyện của Thiên Đạo, Doãn phu tử nói vậy, cũng không sai!”
…
“Ầm ầm… Ầm ầm ầm ầm…”
Trên bầu trời Kinh Kỳ Phủ vang lên tiếng sấm, khiến một số người ngẩng đầu nhìn lên, nhưng bầu trời trong xanh không một gợn mây, lẽ nào không mây mà vẫn có sấm sét?
Dưới Thông Thiên Giang, trong Thủy Phủ Long Cung, một lão Ly Long đang nghỉ ngơi trong long huyệt và Long Nữ Ứng Nhược Ly đang tu hành trong phòng mình, đều ngẩng đầu lên vào khoảnh khắc này.
Không có Thủy Mộc chi linh tụ lại trên bầu trời, nhưng vì sao lại có tiếng sấm, mà tiếng sấm này thoạt nghe thì không sao, nhưng nghe kỹ lại mơ hồ chấn động tâm linh, khiến cả chân long thân thể cũng cảm thấy tê dại.
Lão Long nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu bằng đôi mắt hổ phách to lớn, như thể có thể xuyên thấu qua vách đá long huyệt và cấm chế, nhìn thấy bầu trời. Chờ rất lâu, lão mới cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở ra:
“Chẳng lẽ, Kế Duyên đã trở lại sao?”
Không biết tại sao, Lão Long lại có cảm giác kỳ lạ này. Làm bạn với Kế Duyên lâu, lão luôn cảm thấy những chuyện đặc thù đều có liên quan đến Kế Duyên.
Ở phía trước Long Cung, Long Nữ đã đứng dậy khỏi bồ đoàn trong tĩnh thất, mở cửa phòng bước ra ngoài, cũng đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Xuyên qua thủy quyển cấm chế của Long Cung, Ứng Nhược Ly có thể nhìn thấy mặt nước lay động ánh sáng, như thể cảm nhận được khí tức trên bầu trời. Đôi mắt linh động của nàng như có điều suy nghĩ, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc quạt xếp, “Vù ~” một tiếng, quạt xếp mở ra, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
So với cha mình, Long Nữ, người dẫn dắt Thủy tộc khai phá Hoang Hải trong những năm gần đây, lại càng mẫn cảm hơn với tiếng sấm, có một cảm giác đặc thù ẩn chứa trong lôi âm, như thể âm thanh này lay động không phải phong vân mà là thiên địa chi đạo.
…
Trong Hạo Nhiên thư viện, tại tiểu viện của Doãn Triệu Tiên, theo lời kể của Kế Duyên, Doãn Triệu Tiên và Vương Lập đều kinh hãi không thôi. Nhưng cả hai đều không phải người thường, Doãn Triệu Tiên đã nhanh chóng suy tư về những ảnh hưởng mà việc này mang lại, từ thiên hạ vạn dân đến phản ứng của yêu ma quỷ quái.
Vương Lập cũng nghĩ đến phản ứng của chúng sinh, nhưng càng nghĩ, trong đầu hắn càng miêu tả ra những tràng cảnh mà Kế Duyên đã nói, dòng Hoàng Tuyền Thủy dậy sóng, con đường Hoàng Tuyền u u, và quan trọng nhất là con đường vãng sinh luân hồi mà Kế tiên sinh chỉ nhắc đến sơ lược.
Trong khi Kế Duyên giảng thuật về việc tái tạo trật tự Âm Gian, chỉ có Doãn Triệu Tiên đặt câu hỏi và cùng Kế Duyên nghiên cứu thảo luận, còn Vương Lập thì hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, cho đến khi Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên đều im lặng, Vương Lập vẫn còn ánh mắt mê ly.
Phản ứng của Vương Lập thu hút sự chú ý của Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên.
“Vương tiên sinh, có suy nghĩ gì sao?”
Kế Duyên vừa hỏi, Vương Lập mới giật mình tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, con đường vãng sinh luân hồi kia, có thể thực hiện được không?”
Thấy Vương Lập để ý như vậy, Kế Duyên suy nghĩ một chút, thận trọng trả lời:
“Bây giờ mới chỉ sơ bộ sờ đến chút ít mạch lạc, nhưng Kế mỗ tin rằng con đường này tương lai sẽ thành, ngày sau nhất định là một mắt xích quan trọng nhất, chỉ là bây giờ không cần quá mức chú trọng, chỉ cần nhắc đến sơ lược để mọi người dễ tưởng tượng.”
Vương Lập có chút hoảng hốt:
“Nếu, nếu con đường này có thể thành, có phải thần quỷ đều có cơ hội, có cơ hội có lại nhục thân thực sự thuộc về mình không?”
Kế Duyên hình như hiểu ra điều gì, gật đầu đáp:
“Tự nhiên là có thể, con đường này không phải là tà đạo đoạt xá, mà là một cơ hội hoàn toàn mới để vãng sinh sau đó bắt đầu lại từ đầu…”
Nói xong, Kế Duyên dừng lại, nhìn Vương Lập nghiêm túc nói:
“Trương Nhụy cũng có thể!”
Vương Lập bị Kế Duyên đánh trúng nỗi lòng, nhất thời lộ vẻ xấu hổ, vẻ hoảng hốt cũng thu lại, chỉ còn lại sự cảm thán:
“Nguyện vọng của tiên sinh thật sự là khó lường thần kỳ. Nếu đạo vi miểu của tiểu thuyết có thể dấn thân vào trong đó, trợ giúp Văn Thánh và Kế tiên sinh một chút sức lực, thì cũng là vinh quang lớn lao. Mong rằng ý chí của ta trong cuộc đời này, có thể khiến bút pháp thần kỳ, miệng lưỡi sinh hoa, viết sống câu chuyện, nói chân tiểu thuyết, đó cũng là một diệu sự. Có lẽ trăm ngàn năm sau vẫn sẽ có người nhớ đến ta, Vương Lập! Hắc hắc, diệu!”
Doãn Triệu Tiên vuốt râu trầm tư, giờ phút này liếc nhìn Vương Lập, cảm khái nói:
“Đây không phải là đường nhỏ vi miểu, Vương tiên sinh, ngươi và ta đều sẽ lưu danh sử sách, nhưng danh tiếng lưu lại chưa hẳn là vì chuyện hôm nay.”
“Vương tiên sinh, có ý tưởng gì chưa? Khi nào thì có thể viết?”
Kế Duyên vừa hỏi, hai mắt Vương Lập đã sáng lên, tính trước nói:
“Không cần bao lâu, Vương Lập đã có bản thảo trong bụng, bây giờ liền có thể viết!”