Chương 891
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 891
Chương 891: Trói lại rồi tính sau
Kế Duyên vừa đến quán trà thì thấy Tả Vô Cực vẫn còn đứng đợi trước cửa. Thấy Kế Duyên đến, Tả Vô Cực liền tiến lên trình bày:
“Kế tiên sinh, vừa rồi có một kẻ yêu quái mang theo yêu khí cổ quái, nhưng trên người lại không có mùi máu tươi nồng nặc, nên ta chỉ đuổi đi thôi.”
“Ừm, Kế mỗ đã biết. Yêu quái này đến từ Đỗ Khuê Phong, nơi có một phiên chợ mô phỏng Tiên Cảng do một con heo rừng tinh cai quản, hình như có chút hiểu lầm với Thổ Địa Công.”
Tả Vô Cực khẽ gật đầu: “Không đến hại người là tốt rồi.”
“Ừm, chúng ta cứ uống trà ở đây đã, lát nữa cùng nhau đến Lê phủ.”
“Được, tiên sinh mời!”
“Mời.”
Kế Duyên và Tả Vô Cực cùng nhau ngồi vào quán trà. Trà đã được Tả Vô Cực gọi sẵn, vừa hay đặt trên bàn.
“Kế tiên sinh, không biết ngài thích loại trà nào, ta tùy tiện chọn loại ngon một chút.”
Tả Vô Cực vừa rót trà, ngẩng đầu lên thì thấy Kế Duyên đã thay đổi hình dáng. Y phục thì vẫn vậy, nhưng mặt mũi đã trở nên bình thường hơn nhiều, còn để thêm một bộ râu.
“Ách, Kế tiên sinh, ngài đây là?”
“À, người Lê phủ có vài người biết Kế mỗ, đổi dạng cho đỡ phiền phức thôi. Uống trà đi.”
“Thì ra là thế.”
…
Ở một nơi khác, Sơn Cẩu không dám ở lại Quỳ Nam Thành lâu. Hắn cảm thấy bất an trong lòng suốt nửa ngày. Đến miếu Thổ Địa thì thấy Thổ Địa Công vẫn thản nhiên, không hề e ngại gì. Hắn không biết có phải do người kia hay không, hoặc là Thổ Địa Công còn có chỗ dựa nào khác.
Giờ có thể rời khỏi Quỳ Nam quận thành, với Sơn Cẩu mà nói cũng là một kết quả tốt, ít nhất là có lý do để báo cáo.
Sau gần nửa ngày, Sơn Cẩu về tới phiên chợ Đỗ Khuê Phong, lập tức đến thẳng động phủ của Đỗ đại vương. Đỗ đại vương đang gặm thịt thì nghe thấy tiếng Sơn Cẩu từ bên ngoài vọng vào:
“Đại vương, đại vương, ta về rồi!”
Thấy Sơn Cẩu tiến vào, Đỗ đại vương nhíu mày:
“Sao nhanh vậy đã về rồi? Có dò la được tin tức gì không? Thổ Địa Công kia gặp được vận may gì, hay là trong thành có tiên nhân nào?”
Sơn Cẩu lắc đầu lia lịa:
“Tiên nhân thì không thấy, nhưng có thấy một người rất kỳ lạ. Y phục hắn mặc có không ít da yêu quái, rõ ràng không có yêu khí hay thần quang gì, nhưng chỉ bị hắn trừng mắt một cái, ta đã sợ đến suýt kêu thành tiếng, trong lòng cứ thấy ảo giác…”
“Huyễn thuật?”
“Không, không phải cái cảm giác đó. Ta cảm giác sát khí trên người hắn nặng tựa núi, nhưng nhìn kỹ lại thì không có. Chỉ là trực giác mách bảo hắn không phải tiên tu.”
Đỗ đại vương ngồi thẳng dậy, lau miệng:
“Người kia đứng cạnh Thổ Địa Công?”
“Không, ta đến xem cái tên nhóc Lê gia kia thì gặp hắn ngay trước cửa nhà, cách đó không xa. Mà Thổ Địa Công kia cũng lạ, cũng không sợ sệt gì, có lẽ cũng vì người kia ở trong thành!”
Sắc mặt Đỗ đại vương trở nên ngưng trọng:
“Không phải tiên tu? Ngươi chắc chứ?”
“Ôi, đại vương, linh giác của tiểu nhân ngài còn lạ gì? Hơn nữa cái loại sát khí nặng nề kia đâu chỉ là ảo giác. Chắc hắn thu liễm nó vào trong người rồi. Người tu hành chính đạo ai lại mang sát khí nặng như vậy chứ, dù là kiếm tu thì sát khí cũng ở trên kiếm thôi.”
Nói đến đây, Sơn Cẩu như nghĩ ra điều gì:
“Đúng rồi đại vương, người kia hình như họ Tả. Ngài nói có khi nào hắn có quan hệ gì với Võ Thánh trong truyền thuyết không?”
Đỗ đại vương ngẩn người, chợt giật mình, trong lòng lóe lên một ý niệm rồi nghẹn ngào nói:
“Chỉ sợ đó chính là Tả Vô Cực!”
Đỗ đại vương đứng dậy, đi đi lại lại trước thạch tháp, lúc thì vỗ tay, lúc thì dậm chân. Sơn Cẩu thấy đại vương hưng phấn như vậy thì đứng im một bên, không dám đáp lời, sợ quấy rầy.
“Tả Vô Cực, nhất định là Tả Vô Cực… Võ Thánh này sao lại ở Quỳ Nam quận thành? Pháp Tiền kia chắc chắn không phải do hắn luyện chế. Dù võ công của Võ Thánh có cao đến đâu thì thuật nghiệp vẫn có chuyên môn, hắn sẽ không luyện khí, càng không thể luyện ra Pháp Tiền. Nếu là hắn cầm từ tay người khác, sao vừa ra tay đã cho Thổ Địa lão nhi mười hai cái? Không thể nào, không thể nào…”
Đỗ đại vương đi được nửa đường thì đột nhiên nhìn Sơn Cẩu:
“Ngươi nói sau khi thằng nhóc Lê gia kia về không lâu thì Tả Vô Cực xuất hiện trước mặt ngươi?”
“Ách, đúng, đúng là như vậy.”
Ánh mắt Đỗ đại vương lóe lên, đến gần Sơn Cẩu, thấp giọng hỏi:
“Chuyện của thằng nhóc Lê gia kia, có thể dò la thêm được không?”
“Dò la, dò la được. Thằng nhóc Lê gia kia đúng là mang thai ba năm mới sinh ra, không phải nghe nhầm lời đồn. Nghe nói lúc đó mẫu thân hắn suýt c·hết, may có tiên nhân giúp đỡ mới sinh nở thuận lợi…”
“Ừm…”
Đỗ đại vương khẽ gật đầu, lại bắt đầu đi đi lại lại:
“Ngươi nói có khi nào Lê Phong kia đặc biệt đến mức có cao nhân tu vi khó lường đến giúp Lê phu nhân sinh nở, rồi sai Thổ Địa Công trông nom, cho nên mới cho Pháp Tiền. Sau đó Võ Thánh Tả Vô Cực cũng cố ý đến thành che chở đứa bé…”
Sơn Cẩu vốn nhát gan, nghe đại vương nói vậy thì sợ hãi trong lòng:
“Đại, đại vương, chắc… không trùng hợp vậy đâu…”
Heo rừng tinh xoa cái bụng bự, híp mắt nhìn Sơn Cẩu, thấp giọng nói:
“Đôi khi, sự tình lại trùng hợp như vậy. Nếu không thì Thổ Địa lão nhi tu hành có khổ đến đâu cũng không đến lượt hắn có chuyện tốt này, mười hai cái Càn Khôn Như Ý Tiền… Hơn nữa Tả Vô Cực đâu phải nhân vật nhỏ bé gì. Võ Thánh đại nhân này lại là người Đại Trinh, trong lúc văn võ miếu xác lập nhân đạo thịnh sự… Nhất định là có chuyện, mà còn là đại sự…”
“Đại vương, ngài nói làm ta sợ quá… Hay là chúng ta đừng tham gia vào chuyện này?”
Ánh mắt Đỗ đại vương lấp lánh không yên:
“Ngươi nói có lý. Không nói đến cao nhân tùy ý cho Càn Khôn Như Ý Tiền kia, chỉ riêng Tả Vô Cực thôi ta cũng không muốn dây vào. Nghe nói người này cực kỳ ngoan tuyệt, trong loạn Thiên Vũ Châu, hắn cố ý bị yêu quái Hắc Hoang bắt đi, sau đó trà trộn vào Nhân Súc Động Thiên của Hắc Hoang rồi mới lộ răng nanh, đại khai sát giới ma luyện võ đạo. Lớn nhỏ yêu ma chết dưới tay hắn vô số, ngay cả binh khí cũng bị đánh nát. Danh tiếng Võ Thánh của hắn là do xương cốt yêu ma tạo thành…”
Nếu Tả Vô Cực và Kế Duyên biết Đỗ đại vương nói vậy, chắc sẽ phun trà ra ngoài. Dù chuyện Hắc Hoang Vạn Yêu yến chi kiếp ít người biết, chỉ biết là rất đáng sợ, nhưng phiên bản bây giờ nghe có chút buồn cười.
Nhưng Sơn Cẩu thì tin sái cổ, giờ nghe vậy thì run lẩy bẩy:
“Vậy sát khí ta thấy…”
Đỗ đại vương cười thâm trầm với Sơn Cẩu:
“Hắc hắc, coi như ngươi mạng lớn! Xem ra Võ Thánh này vẫn còn giảng đạo lý, không phải gặp yêu là g·iết.”
“Ực…”
Sơn Cẩu như thật sự vừa trải qua cái c·hết, nghĩ lại mà kinh, không nhịn được nói:
“Vậy, đại vương, chúng ta vẫn là đừng nhúng vào. Như Ý Tiền ngài cũng không cần mà…”
Sơn Cẩu hiểu rõ đại vương của mình, sợ đại vương nảy ra ý đồ nguy hiểm gì. Quả nhiên, Đỗ đại vương đột nhiên nhìn hắn cười:
“Chúng ta tự nhiên không dính vào, nhưng chắc chắn có người sẽ hứng thú với chuyện này… Sơn Cẩu, ngươi lại đi một chuyến Nam Hoang đại sơn cho ta.”
Sơn Cẩu mặt mày khổ sở, sắc mặt còn khó coi hơn cả c·hết người thân:
“Đại vương, không đi có được không? Ta sợ Võ Thánh kia sau này tìm đến ta…”
“Được thôi, vậy ngươi đừng đi!”
Đỗ đại vương cười hì hì nhìn Sơn Cẩu. Sơn Cẩu vừa lộ vẻ mừng rỡ muốn đáp “Được” thì bị ánh mắt kia làm cho run rẩy cả người:
“Ta, ta vẫn là đi đi…”
“Ừm, lại đây, ta nói cho ngươi biết đi đâu, nên nói gì…”
Đỗ đại vương ghé vào tai Sơn Cẩu thì thầm một hồi lâu. Sau một hồi lâu, Sơn Cẩu mới từ động phủ đi ra với tâm trạng không tốt. Hắn nhìn thoáng qua phiên chợ náo nhiệt cách đó không xa, rồi bay về phía tây nam.
Không lâu sau khi Sơn Cẩu rời đi, một con hạc giấy nhỏ mang theo độn quang mờ ảo cũng đi theo. Tốc độ bay của nó còn nhanh hơn Sơn Cẩu, rất nhanh đã vượt qua Sơn Cẩu, bay về phía một ngọn núi xa xôi.
Hạc giấy nhỏ đáp xuống đỉnh núi, nhìn về phía yêu phong phương xa. Nó dùng một cánh nhỏ lục lọi trong đám lông tơ trước ngực, lấy ra một tấm phù lục cuộn tròn rồi ném xuống đất.
Khoảnh khắc sau, từ phù lục tràn ra lưu quang màu vàng kim như bột phấn, hóa thành một tôn Kim Giáp Lực Sĩ cao lớn, chính là Kim Ất.
Giờ phút này, Sơn Cẩu vẫn còn đang phiền muộn:
“A, việc khổ sở gì cũng giao cho ta. Lỡ ngày nào đó Võ Thánh kia biết được thì ta c·hết chắc, a…”
Hắn còn chưa than thở xong thì đột nhiên hoảng hốt trong lòng, như có chuyện sắp xảy ra:
“Xoạt…”
Một đạo hoàng quang lóe lên trước mắt, Sơn Cẩu không kịp phản ứng đã đâm sầm vào. Khoảnh khắc sau, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, liều mạng giãy dụa thì phát hiện ra mình bị một dải băng lụa màu vàng quấn chặt. Một đầu của dải băng lụa kéo dài đến một ngọn núi phía dưới.
“Xuống đây!”
Trên núi vang lên một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó là một lực kéo kinh khủng. Sơn Cẩu bị kéo lên núi với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ bay, toàn thân từ đầu đến chân đều bị dải băng lụa màu vàng kéo chặt.
Sau đó, hạc giấy nhỏ bay phía trước, Kim Ất chạy phía sau, một đường phi nước đại rời đi.