Chương 88
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 88
Chương 88: Thật sự thần kỳ đến vậy sao?
Kế Duyên nhìn quanh một lượt, thấy không có chỗ nào thích hợp, bèn đột ngột tăng tốc mấy bước rồi thả người nhảy lên, tựa như cánh bướm bay vút lên một ngọn đại thụ rậm rạp, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống cành cây như chiếc lá rụng.
Ngồi xuống một cành cây to, Kế Duyên nghi hoặc chấp lấy quân cờ, nhìn kỹ viên cờ do Doãn Triệu Tiên tạo nên.
Hiện tại Kế Duyên có tổng cộng ba quân cờ, một viên cờ đen nửa hư nửa thực, một viên cờ đen hoàn toàn hư ảo, cuối cùng là viên cờ vô sắc thuộc về Doãn Triệu Tiên, nhưng lại đột nhiên trở nên ngưng thực hơn một phần.
Nhất là cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi, Kế Duyên dường như cảm nhận được tâm niệm của hảo hữu, dù không có đạo pháp huyền thông hay thần quang kỳ dị nào, nhưng lại ẩn chứa một luồng khí thế nội liễm.
Với Doãn Triệu Tiên, đó có lẽ là tâm niệm thông suốt, còn ở Âm Ti Thành Hoàng Ninh An Huyện thì thể hiện trực quan hơn, nhưng Kế Duyên lại cảm nhận được rõ ràng nhất.
Nếu phải hình dung, thì đó chính là Hạo Nhiên Khí của nho sinh đang thai nghén mà bộc phát.
Quân cờ biến sắc có lẽ liên quan đến Kế Duyên, nhưng việc nó trở nên ngưng thực chắc chắn là do bản thân Doãn Triệu Tiên, nhất là sau khi cảm nhận được điều đó, Kế Duyên càng thêm khẳng định.
Kế Duyên nắm chắc hơn về cảm giác đối với quân cờ của mình, nhưng hắn không suy nghĩ sâu xa về những chuyện này mà nhìn quân cờ, bật cười lớn:
“Có bạn hữu như vậy, ta thật may mắn!”
Nói xong câu này, Kế Duyên mới giật mình nhận ra ngữ khí của mình lại nho nhã đến thế, đúng là quen thuộc thành tự nhiên.
Lại bởi vì mối quan hệ với hảo hữu Doãn Triệu Tiên, Kế Duyên cũng coi như là người xem cờ tâm niệm thông suốt, dứt khoát không rời đi mà tu luyện trên cành cây cao hơn hai trượng.
Luyện pháp và luyện quyết ở thế giới này khác biệt rất lớn so với những tiểu thuyết bán chạy mà Kế Duyên từng đọc ở kiếp trước.
Cái gọi là Luyện Khí Quyết cơ bản và đại pháp luyện quyết cao thâm khác nhau lớn nhất chỉ là ở việc phân Ngũ Hành hóa Âm Dương vận dụng, và hiệu quả tinh luyện pháp lực, chứ không có chuyện Tiểu Luyện mấy tầng cảnh giới, Đại Luyện mấy tầng cảnh giới chia nhỏ.
Cảnh giới tu hành chân chính tiến triển là một trạng thái huyền diệu khó tả, có người đốn ngộ một cái liền tu hành tăng mạnh, cũng có người phí thời gian tuế nguyệt vẫn dậm chân tại chỗ.
Có người tu hành cho rằng lúc này lấy lực phá xảo, lại có người cho rằng gõ tâm nhốt rất quan trọng, nhưng phần lớn người thường làm nhất vẫn là ngày qua ngày mài miệt rèn luyện pháp lực, thắp sáng khiếu huyệt, vừa tu tập đủ loại thuật pháp thần thông.
Có lúc tu vi đột phá là nước chảy thành sông, có lúc lại chẳng biết tại sao, các Tiên Phủ danh môn đều có một bộ thuyết pháp và chuẩn tắc riêng.
Cỏ cây cầm thú các loại tinh quái Yêu tộc thì tu hành càng gian nan hơn, đạo hạnh tích lũy gian khổ hơn nhiều so với người tu tiên, hóa hình xây dựng thân người lại là khảo nghiệm vô cùng hà khắc, thường thường không thể y theo liền gặp phải Luyện Thần luyện nhục chi khổ, rất nhiều kẻ dựa vào một luồng ngoan lệ góp nhặt đạo hạnh chống đỡ, so với cái gọi là chính thống tiên đạo, có nhiều chỗ lại thêm luyện pháp võ công phàm trần.
Hơn nữa yêu vật tinh quái rất khó thoát khỏi tập tính trước khi khai linh trí, dù nhiều kẻ có tâm tư thuần túy, nhưng lại càng dễ trở nên hung lệ vô cùng, ác nghiệp quấn thân, bởi vì yêu vật cảm thấy g·iết h·ại những sinh linh khác, nhất là sinh linh có linh trí, có thể bổ dưỡng tự thân đạt được nhiều mục đích, như hút độc cách thức càng lún càng sâu, g·iết hoặc ăn đã không còn là sói ăn thịt dê ăn cỏ thiên tính, tai họa tại người cũng tai họa tại mình, càng khiến người và tinh quái khác chán ghét và e ngại.
Ngược lại, cảnh giới võ công phàm trần lại có chút mùi vị giống như trong ấn tượng của Kế Duyên ở kiếp trước, đả thông kinh mạch tụ tập chân khí đều đâu ra đấy, có đột phá khẩu và tiêu chuẩn thiết thực, dùng cái này để đánh vỡ gông cùm xiềng xích của thân thể.
Còn Kế Duyên, không có việc gì thì lại suy nghĩ nhiều, một kẻ một trăm vạn còn không có, lại suy nghĩ chuyện kiếm một trăm triệu, chỉ cần mình thư thái là tiên đạo tốt nhất.
Chỉ là không muốn nhiều như vậy không có nghĩa là Kế Duyên không có chí lớn, ngược lại, đến bây giờ, hắn biết rõ ước mơ “tiêu dao tự tại” trong lòng nặng bao nhiêu.
Lúc này, hắn chấp lấy quân cờ hư điểm, ba viên quân cờ như được đặt trên một bàn cờ hư vô trước mặt Kế Duyên, hiện ra hình tam giác, vừa chuyển động ý nghĩ, linh khí phiêu miểu đã chậm rãi hội tụ.
Đạo khí Thiên Địa Hóa Sinh, đưa linh khí vào cơ thể, ý cảnh đan lô Chân Hỏa hừng hực, thiên địa trong thân càng thêm Tinh Thần rực rỡ, thỉnh thoảng có lưu quang rơi vào đan lô, một mẫu đan điền bao hàm khí bốc lên.
Trong lúc bất tri bất giác, trên quan đạo đã nổi lên sương mù, hôm qua mặt trời lặn, sáng sớm trăng tàn…
Ba chiếc xe ngựa chậm chạp tiến về phía trước trên quan đạo, phu xe không ngồi trên xe mà xuống dắt ngựa đi, vì sương mù không thích hợp thúc ngựa chạy nhanh.
Trên chiếc xe ngựa đầu tiên, một công tử áo trắng đang ngồi đọc sách, vì xe ngựa đi rất chậm nên không xóc nảy lắm, còn gã tôi tớ thì buồn bực ngán ngẩm dựa vào vách xe ngẩn người.
“Xe này sao mà chậm thế không biết…”
Bực bội nói một câu, tôi tớ vén màn xe lên, gọi phu xe phía trước:
“Phu xe, không thể đi nhanh hơn chút sao? Qua Thanh Thủy Huyện lâu rồi mà vẫn chậm như rùa!”
Phu xe quay đầu nhìn hắn, miễn cưỡng cười làm lành, nhếch miệng nói:
“Tiểu ca nói vậy chứ ta cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng nhìn sương mù xem, đừng thấy giờ không sao, lát nữa càng đi càng dày đặc, phải ra khỏi đám sương này mới đi nhanh được!”
Tôi tớ ngó nghiêng trái phải, xuyên qua sương mù chỉ thấy được khoảng mười trượng, cũng không đến nỗi quá mờ, có chút nửa tin nửa ngờ.
“Có thật không đấy, hay là các ngươi bày trò để lừa tiền mấy ngày nay?”
Thuê mấy chiếc xe này là trả tiền theo ngày, dù sao công tử nhà hắn nói không chừng lúc nào lại muốn dừng lại chơi bời hoặc rẽ ngang đi dạo, phu xe tính theo khoảng cách thì thiệt thòi.
Nghe tôi tớ phàn nàn, phu xe có chút không vui, nhưng không dám phát tác, đành nhẫn nại giải thích:
“Tiểu ca, ở Thanh Thủy Huyện phía trước chắc ngươi cũng nghe rồi, ra khỏi Thanh Thủy Huyện đi về phía nam, trời âm u mấy ngày nay rồi, sương mù mãi không tan, giờ còn đỡ, tối đến còn đậm hơn đấy, người đi đường buôn bán qua lại đều phải cẩn thận mà đi, cuống lên dễ lạc đường lắm!”
“Được rồi được rồi, các ngươi cố gắng nhanh lên!”
“Vâng vâng… Tự nhiên rồi!”
Đối phương mặt mày khó chịu nhưng phu xe vẫn chỉ có thể cười làm lành.
“Vệ Đồng, đừng làm khó người ta, thời tiết này đâu phải do người ta quyết định, an phận chút đi.”
“Dạ… Con biết rồi công tử!”
Bên này yên tĩnh, ở chiếc xe ngựa giữa, lại có người đang trò chuyện với phu xe phía trước, là một nha hoàn trong xe, ngữ khí thái độ tốt hơn gã tôi tớ kia nhiều.
“Lão quan, ở Thanh Thủy Huyện này, sương mù thế này có phổ biến không?”
Phu xe ngoài năm mươi tuổi quay đầu nhìn, nha hoàn của nhà giàu này khác hẳn con gái nhà nông, trông rất lanh lợi, nhưng vẫn không bằng cháu gái của ông khỏe mạnh, ông lại nhìn vào trong xe, vị tiểu thư kia dường như cũng đang hướng ra ngoài lắng nghe.
“Ta không phải người Thanh Thủy Huyện, nhưng cũng thường chạy đường này, sương mù thì không hiếm, nhưng liên tục hơn mười ngày mà ban ngày cũng không tan hết thì là lần đầu.”
Phu xe như nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Nghe nói người Thanh Thủy Huyện mấy ngày đầu sương mù không tan còn tưởng là gặp phải tà ma gì đó, nhưng khách buôn thì không sao, còn có người bảo đi qua chỗ sương mù dày đặc nhất lại thấy thần thanh khí sảng, trong ngoài thông thấu thoải mái dễ chịu, nên…”
Phu xe thừa nước đục thả câu.
“Nên sao?”
Nha hoàn nói lớn hơn một chút, vì ba chiếc xe ngựa đi gần nhau nên người ở xe trước và xe sau đều nghe thấy.
“Ha ha ha, nên lại có người bảo là có cao nhân tiên nhân ở đây thi pháp tu luyện, người đi qua sương mù đều là người có phúc đấy!”
“Lão quan, ông nói mò gì thế, tiên nhân tu luyện chẳng phải ở Thần Tiên Động phủ núi cao trùng điệp sao, sao lại ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này!”
Gã tôi tớ Vệ Đồng phía trước lên tiếng phản bác.
Lão phu xe có chút không thích, giải thích:
“Ta nghe nói tiên nhân cũng có dạo chơi nhân gian, cũng có người hóa phàm nhân, mà lão già ta cũng đâu có nói nhất định là có tiên nhân…”
Bị Vệ Đồng cắt ngang, lão phu xe cũng mất hứng thú trò chuyện, ba chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lên.
Ước chừng một khắc sau, sương mù quả nhiên trở nên càng đậm, phu xe trung niên phía trước quay đầu nhìn màn xe, thấy gã tôi tớ đang ngó nghiêng, há miệng không nói gì, dù sao giờ đã chứng minh ông ta không nói dối.
Ba người phu xe và người trên xe đều hít sâu, cảm giác khí mạch thông suốt, không chỉ những khó chịu trong lòng do cãi nhau vừa rồi tan biến, mà cảm giác mệt mỏi trên đường cũng vơi đi không ít.
“Thật sự thần kỳ đến vậy sao…”
Công tử trong xe ngựa phía trước và người trong xe ngựa phía sau đều kinh ngạc lẩm bẩm.