Chương 870
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 870
Chương 870: Tri âm cùng reo vang
Kế Duyên và Long Nữ trên đường trở về không còn bầu không khí đối đầu gay gắt như trước, mà thay vào đó là sự hòa hợp tự nhiên. Cả hai cùng nhau giẫm lên bạch vân, trở lại bên cây Ngô Đồng.
Người còn chưa đến nơi, Long Nữ đã cất tiếng trước.
“Bản cung và Kế thúc thúc chênh lệch quá lớn, tài nghệ không bằng người, xin nhận thua.”
Mặc dù phần lớn những người quan chiến trên cây Ngô Đồng đều đã biết Long Nữ nhận thua, nhưng nàng vẫn trịnh trọng tuyên bố lại kết quả gần như đã được định đoạt này.
Kế Duyên cũng không nói những lời khách sáo như “Đa tạ”, mà khi cùng Long Nữ đáp xuống cây Ngô Đồng, hắn thẳng thắn đánh giá một câu:
“Đạo hạnh và thủ đoạn của Nhược Ly quả thực khiến Kế mỗ kinh ngạc, đợi một thời gian nữa, tất sẽ nở rộ hào quang chói mắt hơn.”
Lão Long cười ha hả tiến lên, vuốt râu nói:
“Nhược Ly biểu hiện xác thực khiến lão hủ vui mừng, đây mới chỉ là tại yến tiệc hóa rồng thôi mà. Coi như là bại, vẫn rất vinh quang. Ngược lại là ngươi, Kế Duyên, ra tay có phải hơi nặng tay không?”
Kế Duyên bất đắc dĩ cười, Lão Long này nói chuyện toàn mang ý châm chọc.
“Nếu ta ra tay sợ đầu sợ đuôi, đến lúc đó người oán trách ta đầu tiên chẳng phải là Ứng lão tiên sinh sao? Hơn nữa, Nhược Ly cũng sẽ không cao hứng.”
Nghe Kế Duyên nói vậy, Lão Long liền bật cười, Long Nữ cũng che miệng cười khẽ. Long Mẫu thì bước đến bên cạnh Long Nữ, khoác lên cho nàng một chiếc áo đỏ mới tinh, che đi những chỗ rách nát trên y phục.
“Kế tiên sinh quả nhiên có diệu pháp, khiến người mở rộng tầm mắt! Đúng vậy, trận tiệc rượu hóa rồng này có thể xem đấu pháp, thật đáng giá!”
“Nếu tiên sinh có thời gian rảnh, hoan nghênh đến Bắc Hải Long Cung của ta làm khách!”
“Cũng mong tiên sinh ghé qua chỗ ta dạo chơi.”
Vài vị Long Quân đều tiến đến, vừa mời Kế Duyên, vừa không quên chúc mừng Long Nữ. Bởi lẽ ai cũng rõ trận đấu pháp tuy ngắn ngủi, nhưng Long Nữ thu hoạch được chắc chắn không hề nhỏ.
Đa phần tân khách và người quan chiến xung quanh đều hành lễ, bày tỏ sự chúc mừng đến Long Nữ, cứ như thể nàng mới là người thắng trong trận đấu này vậy. Mà Long Nữ, người có liên quan trực tiếp, trên mặt cũng không hề có chút uể oải nào.
Ngay cả những loài phi cầm xung quanh cũng lễ phép hành lễ, chúc mừng nàng.
Kế Duyên cùng Long Nữ đi đến trước mặt Chân Phượng Đan Dạ, chắp tay cảm tạ.
“Đa tạ Đan Dạ đạo hữu đã cho mượn bảo địa để ta và Nhược Ly đấu pháp, không biết đạo hữu xem phổ nhạc thế nào?”
Đan Dạ cười đáp:
“Vừa rồi đấu pháp quá mức đặc sắc, Kế tiên sinh cố nhiên thần thông khó lường, Ứng nương nương cũng biểu hiện xuất sắc. Ta nhất thời nhập thần, vẫn chưa kịp nhìn kỹ phổ nhạc. Xin cho ta xem lại một hồi.”
“Đan Dạ đạo hữu quá khen rồi!”
Long Nữ mỉm cười khách khí, Kế Duyên cũng đáp lời:
“Tự nhiên có thể. Đạo hữu cứ tự nhiên, đợi đến khi thích hợp, Kế mỗ sẽ đến lấy phổ nhạc.”
Trên cây Ngô Đồng, phi cầm và khách khứa đến từ bên ngoài phân chia rõ ràng, chiếm cứ hai góc đông tây. Kế Duyên và Long Nữ sau khi nói chuyện xong với Đan Dạ, liền trở về vị trí của các tân khách Long Cung. Cuộc thảo luận về trận đấu pháp vừa rồi vẫn chưa ngớt, sự xuất hiện của hai người họ cũng coi như một buổi luận đạo đơn giản, và người nói chủ yếu là Long Nữ.
Trong khi đó, ở phía phi cầm, Phượng Hoàng đơn độc ngồi trên một cành Ngô Đồng to lớn như quảng trường. Bầy chim đều hướng sự chú ý về phía Thần Điểu, tò mò về bản phổ nhạc thần kỳ này.
Kế Duyên chia sự chú ý làm hai, một nửa đặt ở phía xa, nơi phi cầm vây quanh Chân Phượng Đan Dạ, nửa còn lại để ý đến cuộc thảo luận bên này. Bỗng, hắn quay đầu nhìn về phía Long Tử Ứng Phong, người đang đứng cách đó không xa.
“Cảm thấy thế nào?”
Long Tử vốn đang tập trung tinh thần nghe muội muội miêu tả những biến hóa mà người ngoài khó có thể trải nghiệm, nghe Kế Duyên đột nhiên lên tiếng, bản năng biết là hỏi mình.
“Ta thấy Nhược Ly thật không hổ là Chân Long. Ồ, còn có Kế thúc thúc quả nhiên là thần thông khó lường, pháp lực vô biên, tiểu chất vô cùng bội phục.”
Kế Duyên cười:
“Ngươi nịnh nọt quá đấy… Chuyện của ngươi, Kế mỗ tạm thời nhớ kỹ. Chờ mong đến lúc đó ngươi sẽ có màn biểu diễn kinh diễm.”
Long Tử cũng cười đáp:
“Vậy Kế thúc thúc phải đợi thôi, theo tiểu chất tự đoán, ít nhất cũng phải hơn 200 năm nữa.”
Long Tử có thể bình tĩnh và tự tin nói ra câu này, khiến Kế Duyên, Lão Long phu phụ, thậm chí cả Long Nữ đang ở giữa đám tân khách đều hết sức cao hứng.
“Kịch hay không sợ muộn…”
Lời vừa dứt, Kế Duyên đã quay đầu nhìn về phía đông. Nơi đó, Phượng Hoàng Đan Dạ đã đứng lên, tay cầm « Phượng Cầu Hoàng ».
Thấy Phượng Hoàng đứng dậy, rất nhiều tân khách và người của Ứng gia cũng đều im lặng.
“Kế tiên sinh, ta đã xem qua phổ nhạc, thật là một khúc nhạc hay. Chỉ xem khúc nhạc thôi cũng đã khiến Đan Dạ cảm động. Tài nghệ âm luật của tiên sinh cũng có thể thấy được phần nào. Khó trách, vậy ta xin mời Kế tiên sinh ghi chép ca từ vào khúc nhạc.”
Kế Duyên chỉ có thể cười trừ. Hắn có thể nói rằng trước đây hắn chỉ dừng lại ở mức thưởng thức âm nhạc thôi sao? Nhưng âm luật đến một cảnh giới nhất định cũng tương thông với đạo lý, nên việc Kế Duyên lĩnh ngộ nhanh chóng cũng là điều bình thường.
“Đa tạ.”
Đan Dạ trả lại phổ nhạc cho Kế Duyên. Rất nhiều Thủy tộc cũng tò mò về cuốn sách này, nhưng chưa kịp ai lên tiếng, Đan Dạ đã nói tiếp:
“Chỉ tiếc, chỉ xem phổ nhạc mà không nghe thấy âm điệu. Đây hẳn là một bài tiêu khúc. Kế tiên sinh có mang theo tiêu không?”
Nghe vậy, Kế Duyên liền hiểu ý của Phượng Hoàng. Thật lòng mà nói, hắn thổi tiêu ở Cư An Tiểu Các thì không sao, nhưng thổi một bản phổ nhạc trước đám đông thế này thì vẫn hơi ngại, hơn nữa còn là trước mặt Đan Dạ, một Chân Phượng nguyên xướng.
Kết quả, đám người Hồ Vân kích động, lặng lẽ nói chuyện với Doãn Thanh đang ôm chậu cá:
“Cuối cùng cũng có thể nghe tiên sinh thổi trọn vẹn bài « Phượng Cầu Hoàng ». Cái ống tiêu trúc tím kia làm xong vẫn chưa thực sự thổi một khúc nào đâu! Đại Thanh Ngư, Doãn Thanh, ta nói cho các ngươi biết, nó hay lắm đấy, nhưng mấy lần trước dùng nhạc cụ mua ở khách điếm, thổi không được bao lâu là bị nứt toác ra…”
Hồ Vân lải nhải kể lể phía sau, giọng hắn tuy nhỏ, nhưng những người bên cạnh Kế Duyên đều là ai chứ, phần lớn đều nghe rõ mồn một. Nhất là Phượng Hoàng Đan Dạ, đôi mắt ánh lên màu vàng rực lửa.
“Kế tiên sinh, xin hãy thổi một khúc, ta sẽ tự mình cùng ngươi reo vang!”
Kế Duyên ban đầu có chút bối rối, nhưng không phải vì không tự tin vào âm luật của mình. Giờ phút này, nghe Phượng Hoàng nói sẽ cùng reo vang, cơ hội hiếm có này trên đời có mấy lần, trong lòng hắn tự nhiên cũng hơi kích động. Nhìn xung quanh, tất cả ánh mắt đều viết hai chữ “Chờ mong”.
Thế là Kế Duyên cũng không từ chối. Tay trái đưa vào tay áo phải, rồi lấy ra một chiếc ống tiêu dài màu tím sẫm. Vài người nhìn rõ, trên ống tiêu còn khắc hai chữ “Kế Duyên” mờ nhạt. Nếu không phải thật sự yêu thích, sao có thể khắc tên lên đó?
“Nếu đã vậy, Kế mỗ hôm nay xin múa rìu qua mắt thợ, cũng coi như dùng khúc nhạc này chúc mừng Nhược Ly hóa rồng.”
So với những người khác, Phượng Hoàng Đan Dạ tỏ ra đặc biệt kích động, cung kính thi lễ với Kế Duyên, rồi đưa tay mời sang một bên:
“Kế tiên sinh mời, chúng ta đến đầu cành cây bên kia.”
“Mời!”
Kế Duyên có thể cảm nhận được sự rung động của Đan Dạ. Có lẽ ở nơi này, bao nhiêu năm rồi hắn đều một mình cất tiếng hát. Nói là Phượng Cầu Hoàng, cũng có thể nói là hy vọng có một tri âm thực sự. Và giờ đây, tri âm ấy đã xuất hiện, ở trên người Kế mỗ nhân, sau khi xem qua « Phượng Cầu Hoàng », sự mong đợi của Đan Dạ đã lên đến đỉnh điểm.
Kế Duyên cảm thấy áp lực như núi. Nếu tiêu khúc của hắn không thể đáp ứng sự mong đợi của Đan Dạ, chắc hẳn Phượng Hoàng cô độc này sẽ cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Vừa rồi đấu pháp với Long Nữ, hắn còn không khẩn trương đến vậy.
Khi hai người đi đến nơi, bầy chim và tân khách đều không ai đi theo. Ống tiêu theo cánh tay Kế Duyên đong đưa, kéo theo từng đợt âm thanh “Ô yết nuốt…” dịu dàng, càng làm tăng thêm sự mong đợi của mọi người.
Kế Duyên và Đan Dạ dọc theo một nhánh cây Ngô Đồng không ngừng đi lên. Độ cao càng lúc càng tăng, nhánh Ngô Đồng cũng càng ngày càng nhỏ lại, từ rộng rãi như đường đi dần dần trở nên như cành tùng bách. Cuối cùng, đến một nơi chỉ to bằng bắp đùi người thường, những chiếc lá Ngô Đồng khổng lồ như dù che xen kẽ nhau.
Hai người dừng bước ở đây. Đan Dạ bước ra một bước, ngũ thải hà quang trên người sáng lên, khi bay lên không đã hóa thành Phượng Hoàng, quạt từng lớp ánh sáng bay lượn quanh Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, ngươi tấu khúc, ta hòa minh.”
Kế Duyên tùy ý mở « Phượng Cầu Hoàng », rồi dứt khoát nhét phổ nhạc vào tay áo, sau đó khẽ gật đầu với Phượng Hoàng.
“Tốt, vậy bắt đầu thôi!”
Lời vừa dứt, Kế Duyên cũng không làm gì thừa thãi. Ống tiêu xoay một vòng, đã đặt miệng tiêu lên môi.
“Ô ~ ô ô ~ ô yết yết…”
Tiếng tiêu uyển chuyển, xa xăm vang lên, tựa như không nhìn khoảng cách mà lan tỏa khắp tứ phương. Tiếng tiêu cũng khiến lòng người trở nên tĩnh lặng.
Kế Duyên cũng nhập trạng thái ngay khi bắt đầu thổi. Theo những gì lĩnh ngộ trong lòng, nhớ lại tiếng ca của Phượng Hoàng trước đây, tựa như có Đạo Cảnh sinh ra trong âm luật.
Phượng Hoàng chỉ nhảy múa xung quanh, không cất tiếng hót. Nhưng từ những động tác bay lượn ấy, phi cầm bách điểu và tân khách đều biết hắn không hề thất vọng, mà là đang chờ đợi.
Quả nhiên, khi tiếng tiêu của Kế Duyên càng lúc càng cao, tiếng phượng hót vang lên vào thời khắc thích hợp nhất, thanh âm tựa như có thể xuyên kim động thạch.
“Thương…”
Sau một tiếng hòa reo, Phượng Hoàng không còn im lặng nữa. Vũ đạo dẫn dắt hào quang, tiếng phượng gáy và tiếng tiêu hòa quyện vào nhau. Cảnh tượng trên đầu cành cây Ngô Đồng, âm thanh tựa như vũ đạo của Phượng Hoàng trong hào quang, khiến người say mê.