Chương 84
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 84
Chương 84: Thỉnh thoảng thấy hung quang
Sự thật chứng minh, Kế Duyên tự tin vào một số việc, và sự tự tin ấy không chỉ dành cho tu hành, mà còn mở rộng sang cả những thứ huyền học khác.
Kế Duyên dám chắc chắn một trăm phần trăm rằng phương hướng của mình là đúng. Hắn rời khỏi thành, vượt qua một ngọn đồi nhỏ, rồi men theo sườn núi mà phi nước đại về phía nam.
Nhưng hiện tại, Kế Duyên chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: có lẽ tấm bản đồ mà hắn tin tưởng lại không hề chuẩn xác.
Rốt cuộc, ấn tượng từ kiếp trước đã ăn sâu vào tâm trí hắn. Hắn quên mất rằng bản đồ cổ đại đôi khi cực kỳ trừu tượng, độ chi tiết không thể so sánh với ảnh chụp thực tế hay định vị vệ tinh của kiếp trước.
Nguồn tham khảo địa hình lớn nhất của Kế Duyên là bản đồ do Võ Phán ở Ti Võ Phán của Thành Hoàng Ninh An Huyện khắc. Vậy thì vấn đề nằm ở chỗ, Võ Phán đã qua đời và trở thành Võ Phán được mấy chục, thậm chí cả trăm năm. Hơn nữa, khi còn sống, chưa chắc hắn đã đi được bao xa khỏi nhà. Bản đồ do hắn khắc tự nhiên cũng chỉ là chắp vá từ những bức tranh khác, thậm chí có thể trong số đó còn có những bản đồ cũ kỹ được Thành Hoàng Âm Ti cất giữ lâu năm.
Không thể chỉ vì người khắc bản đồ là quỷ tu thuộc Thần Đạo hương hỏa mà cho rằng bản đồ đó cực kỳ thần kỳ và chuẩn xác. Trên thực tế, độ chính xác của nó đáng lo ngại.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, Kế Duyên dừng bước, tự lẩm bẩm:
“Có chút khác biệt so với tưởng tượng… Vậy nên… đường đâu?”
Kế Duyên có chút mờ mịt. Sau một ngày vừa chạy trốn, vừa dừng lại, vừa chạy hết tốc lực, hắn càng chạy càng chậm, càng chạy càng sợ hãi, cuối cùng phải thừa nhận rằng mình lại lạc đường.
Một câu hỏi muôn thuở “Ta biết mình là ai, nhưng ta đang ở đâu?” trỗi dậy trong lòng Kế Duyên.
Đáng lẽ hắn đã phải nhìn thấy một con Hà Đạo từ lâu rồi mới đúng, nhưng một đường chạy tới mà chẳng thấy bóng dáng con sông nào. Kế Duyên cũng yên tâm mà chạy bạt mạng, cho đến tận bây giờ.
Trước mắt hắn, cả bên trái lẫn bên phải đều là một vùng rừng cây không quá rậm rạp, địa thế là những ngọn đồi thấp, sườn núi lùn, ước chừng chỉ cao vài chục thước, thậm chí còn không bằng một ngọn núi.
Tuy nhiên, trên mặt đất vẫn có một vài con đường nhỏ, một số giống như đường đi của dã thú, một số lại rõ ràng là do người để lại. Mặc dù cỏ dại che phủ, nhưng Kế Duyên vẫn có thể cảm nhận được dấu vết bánh xe lăn qua khi đặt chân lên.
Nói đi thì phải nói lại, về độ thoải mái của giày, Kế Duyên thấy mỗi thời đại có một vẻ riêng. Giày hiện tại đều do phường vải hoặc các cô nương, hiền phụ trong nhà tự tay khâu vá, đế giày mềm mại vừa phải, mặt giày là nhiều lớp vải, đi vào thoải mái, không bị cộm. Có lẽ điều này cũng là do kiếp trước Kế Duyên không hiểu biết về giày dép, không có tiền mua giày cao cấp.
Kế Duyên cũng không lo lắng gì, chỉ cần phương hướng đại khái chính xác là được. Dù sao thì hắn bây giờ cũng không phải người bình thường, đói bụng thì dựa vào tài nghe tiếng phân biệt vị, cũng không lo không tìm được đồ ăn thức uống.
Lần này, Kế Duyên không chạy nữa, hắn thong thả bước đi coi như nghỉ ngơi, chọn một con đường nhỏ có vẻ là đường mòn của dã thú để tiến lên, đồng thời lấy bầu rượu từ trong bọc ra, mở nút nhấp hai ngụm rồi cất kỹ lại.
Khi bước qua một đám cỏ khô, Kế Duyên định đặt chân xuống thì bỗng nhiên khẽ giật mình, dừng bước. Hắn rụt chân lại, ngồi xổm xuống, cẩn thận đẩy đám cỏ khô ra, để lộ một cái bẫy thú.
Nhìn kỹ cái bẫy, hắn lờ mờ thấy được chủ thể là hai vòng sắt có răng cưa sắc nhọn. Ở giữa có một vài lỗ nhỏ cắm đầy những nhánh trúc đã được ngâm mỡ hoặc bào chế theo cách nào đó. Chỉ có điều bây giờ các nhánh trúc đã cong vẹo hết cả lên, dường như còn dính một phần gân thú. Mặc dù khác biệt khá lớn so với kỹ thuật lò xo của kiếp trước, nhưng đây hẳn là một cái Bộ Thú Giáp.
“Cái này không có lò xo trợ giúp, thì lực đạo lớn đến đâu?”
Tò mò, Kế Duyên tìm một cành cây to bằng ngón tay cái, chọc vào giữa Bộ Thú Giáp, xem như điểm kích hoạt.
“Két…”
Một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, cành cây trong tay hắn bị bẻ gãy ngay lập tức.
“Hít…”
Kế Duyên hít sâu một hơi, biết rằng nếu vừa rồi hắn dẫm chân xuống đây thì không đến mức bị thương nặng, nhưng chắc chắn sẽ bị tê cả da đầu.
Nhưng có Bộ Thú Giáp thì ắt hẳn có thợ săn, điều đó chứng tỏ gần đây vẫn có người sinh sống.
Suy nghĩ một chút, Kế Duyên lại dựa theo thứ tự ban đầu mà đặt Bộ Thú Giáp về vị trí cũ. Loại bẫy dùng nguyên lý kẹp bằng trúc và gân thú này, chắc chắn số lần sử dụng không cao, trúc sẽ nhanh chóng mất đi độ đàn hồi.
Sau khi che cỏ dại lên, Kế Duyên đứng dậy tiếp tục đi, nhưng lần này hắn không đi theo đường mòn của thú nữa.
Đợi đến khi vượt qua một ngọn đồi thấp cao mấy chục mét, mắt Kế Duyên sáng lên. Thị lực của hắn tuy không tốt, nhưng lại rất nhạy bén với những vật thể chuyển động. Hắn thấy ở phương xa có sương mù bốc lên, màu sắc hơi đen, chắc chắn là có người đang đốt lửa…
Cách đó hơn ba dặm, ở một bên gò đất khuất gió, có bốn người mặc áo da ngắn, ống quần và tay áo đều bó chặt bằng bao tay da đang nghỉ ngơi bên đống lửa. Hầu hết bọn họ đều mang theo cung tên, người thì vác sau lưng, người thì để ở một bên. Ngoài ra còn có khảm đao, đâm mâu các loại.
Một con thỏ rừng đã lột da và một con gà rừng đã nhổ lông đang được nướng trên lửa.
“Haizz, ra ngoài mấy ngày rồi, không săn được con thú lớn nào thì thôi, còn làm mất cái vòng hạt mẹ cho nữa chứ, đúng là xui xẻo!”
“Thôi đi, cái vòng hạt đó thì ra miếu mua một cái năm văn tiền là xong, còn nhắc đi nhắc lại làm gì!”
“Ngươi biết cái gì! Cái đó là mẹ ta đi chùa cầu về, không phải mua ở quầy hàng, khác nhau!”
“Ngươi xem ngươi kìa, ta có nói giống nhau đâu, chẳng phải mua về lừa mẹ ngươi thôi sao, không thì ngươi còn bị mắng cho c·hết?”
“Ách… Cũng có lý!”
Hai người bên cạnh nghe vậy cũng cười cười, không ai tỏ ra buồn bã vì không săn được gì. Đi săn trong rừng núi thì làm sao có thể thắng lợi trở về luôn được.
“Suỵt… Đừng nói nữa, bên kia có người tới!”
Tiếng nói chuyện bên đống lửa lập tức im bặt, mấy tên thợ săn người thì vội vã cầm cung, người thì nhặt đâm mâu.
Nhưng bây giờ trời còn chưa tối, mấy người tuy cảnh giác nhưng không khẩn trương.
“Các vị huynh đài, tại hạ đi đường bị lạc mất phương hướng, thấy nơi đây có ánh lửa nên đến hỏi đường.”
Giọng nói trong trẻo của Kế Duyên từ xa vọng lại. Hắn cố ý tạo ra tiếng động lớn một chút để mấy người kia phát hiện, rồi dừng bước khi cách họ vài chục bước.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Một tên thợ săn cầm đâm mâu lớn tiếng hỏi, đồng thời mấy người cũng đang quan sát Kế Duyên.
Người này đeo bao phục, xách theo dù, mặc quần áo không thích hợp để đi đường trong rừng núi. Bề ngoài tuy thư sinh, nhưng vẫn có vẻ khả nghi.
“Xin hỏi Thanh Thủy Huyện ở hướng nào? Theo lý mà nói, ta vượt qua Lạc Nguyệt Lĩnh rồi đi về phía nam, hẳn là sẽ thấy một con Hà Đạo, men theo đó là có thể đến Thanh Thủy Huyện, nhưng sao một đường đi tới lại không thấy sông ngòi gì?”
“Hà Đạo?”
Vài tên thợ săn nhìn nhau, đều không hiểu ra sao.
Sau đó, người lớn tuổi nhất trong số họ đột nhiên như nhớ ra điều gì.
“Ngươi nói có phải là lão Thanh Thủy Hà không?”
Kế Duyên không biết con sông đó tên gì, nhưng trong tình huống này thì cứ đoán là được.
“Chắc là vậy.”
“Ta nghe các cụ trong thôn kể, trước kia lão Thanh Thủy Hà chảy qua Thanh Thủy Huyện, qua cả cánh đồng phía trước kia. Chỉ có điều để tiện cho việc tưới tiêu, hơn hai mươi năm trước, Huyện Lệnh đã cho người sửa lại Hà Đạo, nên nó không chảy về phía núi này nữa.”
Kế Duyên bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên lai là như vậy, vậy nơi này cách Thanh Thủy Huyện còn bao xa?”
“Đi về phía đông hai ba mươi dặm nữa là có thể thấy quan đạo rồi, đi tiếp nửa ngày nữa là đến khu dân cư.”
Hai ba mươi dặm, có vẻ không xa lắm.
“Đa tạ mấy vị đã chỉ đường!”
Kế Duyên chắp tay, rồi đi thẳng. Hắn không có ý định ở lại làm trò cười hay mặt dày mày dạn xin ăn thịt nướng. Rõ ràng người ta đang đề phòng hắn, hai ba mươi dặm thì chỉ cần vung chân chạy một lúc là tới.
Thấy Kế Duyên quả quyết rời đi như vậy, lại còn ăn mặc như một tiên sinh tư văn, mấy tên thợ săn có chút kinh ngạc.
“Ấy, vị đại tiên sinh kia, ngươi định đi thật à? Hai ba mươi dặm đường núi đấy, trời tối rồi!”
Dù sao thì họ cũng không phải người xấu, cuối cùng vẫn có một người lên tiếng gọi Kế Duyên lại, chính là người đã mất vòng hạt.
Chính vì tiếng gọi này mà Kế Duyên nhìn kỹ vào mắt người kia, và hắn đã nhìn ra một vài điều.
Từ khi pháp lực thành hình, mắt Kế Duyên đã có chút biến đổi, có thể nhìn thấy “khí hỏa” của người bình thường. Trong Thông Minh Sách gọi cái này là vọng khí. Người có thiên phú hoặc có thuật pháp đều có thể đạt được hiệu quả tương tự, Kế Duyên tự thấy mình thuộc về loại thiên phú.
Để chắc chắn, Kế Duyên hơi mở to mắt, cảm giác mơ hồ không hề giảm bớt, mà “khí tượng” bộc lộ của đám thợ săn lại rõ ràng hơn không ít.
Người vừa lên tiếng kia, trên đỉnh đầu có một tia khí đen đỏ quấn quanh, giống như một làn khói thỉnh thoảng bốc lên từ ngọn lửa mệnh mờ ảo trên toàn thân. Nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.
Kế Duyên dừng bước, có chút cẩn thận nói với người kia một câu:
“Biết làm sao được, không nhanh chân đi thì chẳng lẽ lại ngủ đêm ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này? Lỡ có dã thú thì sao? Hơn nữa cung mâu trong tay mấy vị nhìn cũng thấy sợ nữa…”
Vẻ mặt khẩn trương, hốt hoảng của Kế Duyên ngược lại làm giảm bớt sự cảnh giác của đám thợ săn.
“Ha ha ha, tiên sinh yên tâm, chúng ta chỉ là thợ săn chứ không phải cường nhân. Buổi tối có dã thú thì đúng dịp săn luôn. Tiên sinh nếu không chê thì cứ đến ngồi đi, sáng mai chúng ta cũng phải về thôn rồi, cách Thanh Thủy Huyện không xa đâu.”
Kế Duyên tỏ vẻ mừng rỡ quá đỗi, nhưng vẫn không dám đến gần.
“Vậy, vậy có tiện không?”
“Ha ha ha ha… Tiên sinh cứ đến đây đi, có gì mà không tiện. Nhìn kìa, gà rừng thỏ rừng nướng cũng sắp xong rồi, nếm thử tay nghề của thợ săn nhà quê chúng ta xem sao?”
Những người khác cũng cười theo, mang theo ý tốt.
Lời đã nói đến nước này rồi, “tương hỗ” giữa hai bên cũng coi như đã giảm bớt không ít cảnh giác, Kế Duyên tự nhiên là thiên ân vạn tạ mà tiến tới.