Chương 752
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 752
Chương 752: So với quái vật càng quái vật
Nhưng rất nhanh, Bắc Mộc không còn tâm trí để ý đến việc tạm biệt nữa. Khi Lục Sơn Quân dần dần lộ chân thân, miệng Bắc Mộc khẽ há hốc, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trên núi phía xa.
Khói đen không ngừng bốc lên cao, tạo thành cảnh tượng như ngọn lửa thiêu đốt trên sườn núi. Nhưng thứ khói đen này không phải yêu khí thông thường, thậm chí căn bản không phải yêu khí, mà là sản phẩm biến hóa từ yêu khí của Lục Sơn Quân lúc này. Nhìn thôi cũng thấy nó cực kỳ đặc thù, hiện lên vẻ quỷ dị phi thường.
Thân hình Lục Sơn Quân đã phình to thành một con quái vật còn quỷ dị hơn cả yêu khí. Màu sắc quần áo trên người hắn biến thành đen vàng, rồi dính chặt vào da, hóa thành lớp da lông. Tay chân nổi gân guốc, càng lúc càng bén nhọn, càng lúc càng to lớn. Bả vai mở rộng, lưng nổi lên từng đốt sống. Thân hình hắn càng lúc càng cao lớn.
Từng đợt yêu khí nồng đậm tựa như luồng khí nóng mơ hồ, tỏa ra thứ khói đen kia, khiến ánh mắt người ta hơi vặn vẹo.
Quá trình hiển lộ chân thân diễn ra rất nhanh, dù nhìn có vẻ chậm chạp. Lúc này, Lục Sơn Quân đã hóa thành một con quái dị to lớn như căn nhà, giống hổ mà không phải hổ, tựa ma mà không phải ma. Trên thân cự hổ còn có hình dáng mặt người. Đuôi hắn quét qua sẽ mang theo từng đạo hư ảnh, như có vô số đuôi chớp động.
Yêu khí vô tận phóng lên tận trời, dẫn động thị giác sinh ra đủ loại dị tượng. Trong dòng chảy yêu khí, hệt như vô tận hỏa diễm lan tràn ra tám hướng, tựa như Hắc Phong quấn quanh liệt diễm đầy trời.
Lục Ngô chân thân!
Dù tu hành của Lục Sơn Quân hôm nay còn xa mới gọi là viên mãn, nhưng chân thân này lộ ra, ai thấy cũng kinh hồn bạt vía.
Bắc Mộc trên trời cao cũng không khỏi định thần nhìn chăm chú. Lục Ngô yêu thể chân thân này hắn chưa từng thấy bao giờ, nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy là một tồn tại cực kỳ kinh khủng. Loại này không còn là yêu quái do sinh linh bình thường tu thành nữa. Theo lời một số người biết chuyện trong Thiên Khải Minh, đây có lẽ là Thượng Cổ dị chủng, hơn nữa huyết mạch đã nồng hậu đến mức biến dị.
Bên kia, Côn Mộc Thành cũng bị dọa sợ, lơ lửng giữa không trung, sững sờ nhìn yêu quái đứng trên sườn núi phương xa.
“Trời ạ, yêu quái hung ác gì thế này…”
Duy chỉ có bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ là không có phản ứng gì với biến hóa của Lục Sơn Quân. Khi người ta còn đang kinh ngạc suy đoán chân thân Lục Sơn Quân, thì vòng công thế tiếp theo của bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ đã đến.
Vì Lục Sơn Quân hiện nguyên hình yêu thể trở nên cực lớn, nên bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ cũng hẹn nhau mở rộng thân hình, thành bốn gã cự nhân Kim Giáp cao lớn. Chỉ cần dậm chân xuống thôi, dù không làm hư hại nền đá núi, cũng đã mang theo một cơn gió lớn xông về phía con yêu quái thoạt nhìn đáng sợ kia.
“Hây ——” “Ha —— ”
Kim Giáp Lực Sĩ hét lớn, khăn vàng trên thân phiêu tán kéo dài. Trong khoảnh khắc, chúng đã vây quanh Lục Sơn Quân hiện nguyên hình từ bốn phương tám hướng, tứ chi phát lực, nhảy lên thật cao, ngự phong bay lượn.
Xoát ~ xoát ~ xoát ~ xoát ~
Bốn đạo khăn vàng như bốn đạo hoàng quang, bắn về phía thân thể Lục Ngô từ bốn hướng. Nơi chúng đi qua mang theo tiếng vang nặng nề vô cùng, khiến Lục Sơn Quân chỉ có thể nhanh chóng né tránh, rồi chuyển động loạn xạ trên vài đỉnh núi.
Lục Sơn Quân biết rõ Kim Giáp Lực Sĩ không giỏi phi độn, nhưng hắn cũng không muốn bay thẳng mà bỏ chạy.
‘Chúng ta tiếp tục!’
Lục Sơn Quân nghĩ thầm khi né được khăn vàng quấn quanh. Bốn chân hắn nhẹ nhàng đạp lên đỉnh sườn núi, nhưng khi nhìn về phía xa, hắn phát hiện thiếu mất một tôn Kim Giáp Lực Sĩ.
Cũng cùng lúc đó, kim quang tràn ngập bên cạnh Lục Sơn Quân. Hai con ngươi hắn co rụt lại, dư quang thấy một tôn Kim Giáp Lực Sĩ mang theo từng tia tử sắc lôi quang xuất hiện bên cạnh. Tốc độ của nó nhanh hơn vừa rồi gấp mấy lần. Giờ phút này, cánh tay phải của Kim Giáp Lực Sĩ đang vung cao, mang theo sức mạnh tê liệt cùng phong áp cường đại, đập xuống yêu thể.
‘Không kịp chạy! Cũng không thể chạy!’
Đó là ý niệm đầu tiên trong đầu Lục Sơn Quân. Lúc này, không những chạy trốn không thể né tránh hoàn toàn, mà còn có thể bị chụp c·hết. Không kịp nghĩ nhiều, toàn thân Lục Sơn Quân cuồn cuộn yêu khí tụ lại, cái đuôi hổ cực lớn kéo theo từng đạo tàn ảnh vung về phía Kim Giáp Lực Sĩ bên cạnh. Tám đạo tàn ảnh cũng trùng hợp với đuôi hổ trong nháy mắt này.
Bàn tay Kim Giáp mang theo tử lôi hồng chưởng tiếp xúc với đuôi Lục Ngô của Lục Sơn Quân.
“Tốt… Ầm…”
Khí lưu chấn động trong khoảnh khắc, tia sáng cũng bừng lên. Sau đó, triền núi đại địa bỗng nhiên xé rách xung quanh, cuồng phong bạo liệt dễ như trở bàn tay nhấc lên tầng tầng đá vụn, thậm chí nhổ tận gốc những cây đại thụ trong phạm vi mấy chục trượng.
Xung kích từ một kích này khiến Kim Giáp cũng không thể lập tức phản ứng, mà phải đứng tại chỗ ổn định thân hình. Còn đuôi Lục Sơn Quân run lên, toàn bộ yêu thể mượn lực, đồng thời điều động cơn cuồng phong bạo liệt này để nhanh chóng rút lui.
Chỉ là cuồng phong vẫn không ngừng xé rách ra ngoài. Khi Lục Sơn Quân bay ngược về phía sau, ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ đã chạy đến. Chúng tựa như hai chân dán đất, cuồng phong và chấn động chưa tan không hề ảnh hưởng đến hành động của chúng. Chúng chặn đường bay ngược của yêu thể Lục Sơn Quân, ba cánh tay phải vung lên, rồi đánh xuống, chiêu thức không khác gì chiêu trước đó của Kim Giáp.
Dù biết ba Kim Giáp Lực Sĩ này chắc chắn kém xa tên biến thái kia, nhưng nhìn ba cánh tay phải hạ xuống, Lục Sơn Quân vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Hắn không đón đỡ, chân trước hung hăng vỗ xuống sơn thể, toàn bộ yêu thân Lục Ngô một lần nữa vọt lên trời, mượn sức lực đạp xuống chấn động triền núi, khiến đá núi dưới chân ba Kim Giáp Lực Sĩ băng liệt bất ổn.
Chỉ có điều, dù là ba Kim Giáp Lực Sĩ này, đều có bản năng chiến đấu thiên sinh cường đại. Khi Lục Sơn Quân nhảy lên, khăn vàng phía sau Kim Giáp Lực Sĩ đã đâm vào đại địa làm điểm tựa, còn khăn vàng phía trước thân bắn nhanh ra như điện, cuốn lấy ba móng vuốt.
“Gào…”
Thân hình bị kéo từ không trung xuống, Lục Sơn Quân huy động lợi trảo, yêu lực mãnh liệt mang theo lãnh quang và sức mạnh khuếch trương đánh về phía khăn vàng đang quấn chặt, nhưng lại cảm thấy trơn tuột, căn bản không có điểm tựa. Lục Sơn Quân lóe lên lãnh mang trong mắt, thuận thế đánh lợi trảo về phía ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ.
“Ầm…” “Ầm…” “Ầm…”
Lợi trảo quét qua ba tôn lực sĩ, hỏa hoa văng khắp nơi, nổ tung như pháo rơi xuống đất. Ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ đều lùi lại phía sau một bước, khăn vàng cuốn lấy Lục Sơn Quân cũng phải hơi buông lỏng, giúp hắn thoát đi.
“Ô…”
Phong thanh vang lên bên cạnh, Lục Sơn Quân giật mình trong lòng, không cần nhìn cũng biết Kim Giáp Lực Sĩ đáng sợ nhất đã đến bên cạnh. Vừa rồi đánh ra một kích, nó thu hồi móng phải, thuận thế rút về phía sau, tiếp xúc với cánh tay trái Kim Giáp giơ lên.
“Ầm…”
“Gào…”
Cùng lúc đó, Lục Sơn Quân lộn người nhảy lùi lại, nhảy tới phía sau Kim Giáp. Hắn không để ý đến cánh tay phải đau đớn, hai tay bắt lấy bả vai và đầu Kim Giáp, miệng to như chậu máu cắn một cái vào bả vai Kim Giáp.
“Kẹt kẹt két… Rồi két két két…”
Yêu khí càng lúc càng đậm, yêu lực càng lúc càng mạnh, biểu thị sức mạnh Lục Sơn Quân có thể phát huy đang không ngừng tăng lên. Hắn cảm giác được răng cắn vào, nhưng sức mạnh của Kim Giáp thực sự quá lớn. Cánh tay nó từng chút một, từng tia một gỡ móng vuốt của Lục Sơn Quân. Quá trình giằng co khiến Lục Sơn Quân cảm giác như mình đang đẩy cả một ngọn núi.
Đáng sợ hơn là, khăn vàng đã quấn tới. Bị thứ này quấn lấy, chỉ sợ rất khó chạy thoát. Lục Sơn Quân không thể không buông Kim Giáp, ra sức nhảy về phía sau, đồng thời dùng đuôi rút về phía trước, đánh vào lưng Kim Giáp.
“Đông —— ”
Một tiếng vang có thể khiến màng nhĩ người ta đau nhức. Thân thể Kim Giáp chỉ hơi nghiêng về phía trước, rồi xoay người lại. Ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ khác cũng đi tới bên cạnh Kim Giáp. Bốn Kim Giáp Lực Sĩ xếp thành một hàng, nhìn yêu quái phía xa.
Giờ khắc này, dù là Kim Ất, Kim Bính và Kim Đinh, dường như cũng mơ hồ nhận ra yêu quái trước mắt không hề đơn giản. Kim Giáp càng hiếm thấy hơi nheo mắt lại, làm ra biểu hiện nhân tính hóa khác với ba huynh đệ của mình. Đó cũng là lần duy nhất Lục Sơn Quân thấy Kim Giáp Lực Sĩ có biểu hiện biến hóa.
Trong khi ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ khác vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, Kim Giáp hơi ngẩng đầu, cân nhắc lại con yêu quái trước mắt.
Bắc Mộc trên bầu trời đã sớm không nói nên lời. Nhìn cuộc giao thủ điện quang hỏa thạch trước đó, sự phá hủy mấy ngọn núi nhỏ, cùng với yêu thể Lục Ngô đang giằng co với bốn tôn Kim Giáp Thần Tướng, sự rung động trong lòng hắn có thể tưởng tượng được.
‘Lục Ngô này… Lợi hại đến mức quá khoa trương… Chẳng lẽ là, Thần Tướng này căn bản không lợi hại như đồn đại?’
Bắc Mộc nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy rất có khả năng. Có lẽ sự lợi hại của Kim Giáp Thần Tướng đã bị phóng đại, để che đậy sự vô năng của đám người kia khi nghĩ cách cứu viện Đồ Tư Yên. Còn Đồ Tư Yên thân là Hồ Yêu tám đuôi, ai biết bị trấn áp dưới chân núi nguyên khí hao tổn nhiều không nói, rất có thể đã sợ vỡ mật, không dám đối kháng, cho nên…
Nghĩ đến đây, Bắc Mộc quyết định tự mình thử một chút. Hắn liếc nhìn Côn Mộc Thành, nơi các tu sĩ kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, rồi ma thân độn xuống phía dưới.
Cũng vào giờ khắc này, ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ không có bản ngã lại lần nữa bộc phát, xông về phía Lục Sơn Quân. Khăn vàng phía trước thân phiêu đãng, khăn vàng phía sau thì gần như sát đất kéo đi. Vô tận địa lực hội tụ trên người chúng, khiến kim quang trên người chúng càng lúc càng thịnh. Chỉ có Kim Giáp đứng tại chỗ không hề động.
“Lục huynh, ta đến giúp ngươi một tay, tên còn lại này giao cho ta!”
Ma âm của Bắc Mộc như có như không, lại có vẻ dị thường chói tai. Ba Kim Giáp Lực Sĩ xông về Lục Ngô, hắn đương nhiên sẽ đi thử xem tên còn đứng ở đó, đồng thời vừa rồi hình như bị Lục Ngô cắn một cái. So ra thì an toàn hơn một chút.
Mà Kim Giáp dường như không nghe thấy ma âm, vẫn híp mắt nhìn Lục Sơn Quân phía xa. Chỉ khi đoàn ma khí nồng đậm kia tiếp cận, dư quang một mắt mới quét Bắc Mộc một cái.
Đó là ánh mắt gì vậy? Khinh miệt, ngạo nghễ, và trong sự tĩnh lặng là một loại tử khí thần quang mang theo sát ý nhàn nhạt.
“Ầm ầm…”
Trong nháy mắt tiếp theo, Kim Giáp động. Tốc độ của nó nhanh hơn mấy phần so với khi giao thủ với Lục Sơn Quân trước đó. Trong nháy mắt, nó đã áp sát ma khí của Bắc Mộc. Một cánh tay phải tựa như mang theo kim quang và tử điện tàn ảnh, đâm vào ma khí, rồi thủ chưởng hiện trảo.
“Phốc…”
“Ách ôi…”
Ma khí bị cưỡng ép kéo về hiện thực từ giữa hư và thực, hóa thành thân hình Bắc Mộc. Giờ phút này, tay phải cực lớn của Kim Giáp đâm xuyên qua thân thể Bắc Mộc, nắm lấy nửa bên thân hình hắn.
Đến lúc này, đầu Kim Giáp mới hơi chuyển về phía Bắc Mộc, ánh mắt vẫn khinh miệt như trước.
“Rắc rắc rắc…”
Toàn thân Bắc Mộc không thể động đậy, hai mắt mở tròn xoe. Hắn liều toàn lực vượt qua sợ hãi, phản ứng nhanh nhất có thể, tự bạo ma thân trước khi Kim Giáp bóp nát hắn.
“Ầm…”
Ma khí vô tận bị điện quang tiêu tán trong lòng bàn tay Kim Giáp. Một sợi nhỏ ma khí mượn xung kích tán lên bầu trời, ngưng tụ lại thành Bắc Mộc sắc mặt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi, cách đó mấy chục dặm.
“Ôi… Ôi… Ôi… Lục, Lục Ngô rốt cuộc là thứ quỷ gì, lấy một địch bốn, cùng loại hộ pháp đấu pháp đối chiến mà so với quái vật còn quái vật hơn…”