Chương 751
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 751
Chương 751: Đỡ không nổi, đỡ không nổi
Bắc Mộc nghe Lục Sơn Quân nói những lời “không biết trời cao đất rộng” thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Lục Ngô dù bị Kế tiên sinh bắt đi hay bị Kim Giáp Thần Tướng g·iết c·hết, hắn đều mừng rỡ thấy. Hơn nữa, nếu đã bị bắt đi thì hơn phân nửa là không thể trở về được.
“Vậy ta cứ đợi xem Lục huynh ngươi thắng ngay từ trận đầu. Nếu thật sự không địch lại thì cứ chạy là được rồi.”
Lục Sơn Quân lặng lẽ liếc nhìn Bắc Mộc, nheo mắt nói: “Thế nào, ngươi không lên?”
“Sao dám quấy rầy nhã hứng của Lục huynh chứ! Ta đi đối phó với tên tu sĩ họ Côn kia. Bực này hộ pháp tâm như kim thiết, ma đạo thủ đoạn của ta vẫn là dùng trên người tu sĩ thích hợp hơn chút ít.”
Nói xong, Bắc Mộc không nói nhảm thêm lời nào, thân hình trực tiếp biến mất. Lục Sơn Quân cũng không biết hắn có thể đối đầu với tên tu sĩ kia hay không, cũng chẳng rõ hắn sẽ động thủ vào lúc nào. Có điều, chỉ cần tên tu sĩ kia còn được bốn Kim Giáp Thần Tướng bảo hộ, thì dù là Bắc Mộc ma đầu kia cũng khó mà tìm ra cơ hội. Như vậy cũng vừa hay để hắn có cớ không động thủ.
Dứt bỏ tạp niệm trong lòng, Lục Sơn Quân trịnh trọng nhìn về phía bốn tôn Kim Giáp Thần Tướng phía trước. Đúng vậy, cái tên Côn Mộc Thành kia cùng bốn hộ pháp bạch quang nguyên bản hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
Ánh mắt của bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ cũng dần dần tập trung vào Lục Sơn Quân. Bọn họ không nhận ra Lục Sơn Quân, nhưng nhìn ra được yêu khí trên người yêu quái này tựa như muốn sôi trào lên, từng tia từng sợi yêu khí bên ngoài cũng vô cùng dày đặc quỷ dị.
Bất quá, dù là như thế, ánh mắt của bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ nhìn Lục Sơn Quân vẫn là ánh mắt “miệt thị” từ trên cao nhìn xuống. Dù Kim Giáp có bản thân ý thức, cũng xưa nay sẽ không cảm thấy mình nên thay đổi điểm này.
“Rất lâu rồi không có toàn lực động thủ!”
Giọng của Lục Sơn Quân lúc này có chút khàn khàn, trong lòng lại có một ý niệm nho nhỏ: đối đầu một trận với những Kim Giáp Lực Sĩ này, cũng coi như bọn chúng thay sư tôn khảo giáo việc tu hành của mình.
Từ lúc Kim Giáp Lực Sĩ hiện thân đến thời khắc Lục Sơn Quân chuẩn bị động thủ, cũng chỉ là hai hơi thở ngắn ngủi. Lục Sơn Quân vào giờ phút này đã ném đi hết thảy tạp niệm, trong lòng chỉ còn lại ý chí chiến thắng thuần túy.
“Gào!”
“Tru yêu!”
Tiếng hổ gầm của Lục Sơn Quân và tiếng hô trầm thấp của Kim Giáp cùng vang lên. Sau một khắc, yêu khí cuồng dã trên người Lục Sơn Quân trong chốc lát phóng lên tận trời, thân hình đã biến mất ngay tại chỗ.
Mặt đất nổ tung từng mảnh đá vụn và bùn đất, một tiếng rít kinh khủng trong khoảnh khắc tiếp cận trước mặt Kim Giáp. Chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong.
‘Sớm nghe nói Kim Giáp Lực Sĩ lực lớn vô cùng, hôm nay ta liền đến lãnh giáo một chút, chính diện đối cứng ngươi cái này kình thiên cự lực!’
Ý niệm vừa dứt, nắm đấm của Lục Sơn Quân đã đến trước mặt Kim Giáp. Người sau hình như đã nhìn thấu ý đồ của yêu quái này, một cánh tay phải đã vươn ra ngăn ở phía trước.
So với bàn tay màu đỏ khổng lồ, nắm đấm của Lục Sơn Quân hiện ra nhỏ bé hơn rất nhiều. Ngay khi quyền chưởng tiếp xúc…
“Ầm…”
Không khí xung quanh nhộn nhạo một cái, tiếp đó đột nhiên bộc phát ra sức gió siêu việt gió lốc về bốn phía. Thậm chí, một số cây cối xung quanh bị nhổ tận gốc, rễ cây dưới mặt đất kẹt kẹt xé rách.
Hô… Hô… Hô…
Trong chớp mắt, cuồng phong nổi lên, tại khu vực giao chiến gần như có thể xé rách da thịt. Sau khi Lục Sơn Quân công tới, Côn Mộc Thành đã mang theo hộ pháp của mình lui về phía sau. Chỉ cần có thể đối phó được yêu quái này, việc bốn hộ pháp bảo vệ tốt ma đầu kia hẳn là không thành vấn đề.
Bất quá, quá trình lui lại này có chút vượt khỏi tầm kiểm soát của Côn Mộc Thành, gần như bị cuồng phong đẩy lui nhanh chóng, suýt chút nữa đụng vào sơn thể phía sau. Hắn vội dậm chân bay lên, sau đó trực tiếp bị thổi bay ra xa trăm trượng, tính cả bốn hộ pháp của mình.
Ở vị trí chân núi phía xa, hai chân Kim Giáp lún xuống nửa thước, nhưng thân hình lại không hề lui lại. Ba tôn Kim Giáp Lực Sĩ còn lại thì đứng thẳng, từ từ bày trận trái phải.
Một kích của Lục Sơn Quân không có hiệu quả, điều này nằm trong dự liệu. Hắn lập tức thoát ra, biết rằng chỉ dựa vào sức lực đơn thuần thì rất khó lay động Kim Giáp Lực Sĩ.
Dưới chân liên miên điểm ra vài chục bước, Lục Sơn Quân đã bay ngược lên đỉnh một ngọn đồi. Yêu khí mãnh liệt trên người hắn không ngừng tràn ra, che kín cả bầu trời xung quanh.
“Ầm ầm…”
Mây đen kéo đến, lôi quang chớp giật. Sau một khắc, kèm theo tiếng “ào ào ào”, mưa rào tầm tã trút xuống. Lục Sơn Quân lại một lần nữa biến mất trên sườn núi.
Bốn tôn Kim Giáp Lực Sĩ vẫn sừng sững bất động. Sau đó, trong một khoảnh khắc nào đó, tất cả bọn chúng đột nhiên đồng loạt phát lực mà động.
“Ầm”, “Ầm”, “Ầm”, “Ầm”…
Mặt đất rung lên bốn tiếng, bốn đạo kim quang lao về phía những hướng gần như giống nhau. Nhưng bộ pháp nhìn như nặng nề kia lại không khiến cho vùng núi và nham thạch bị vỡ vụn.
Kim Đinh xuất quyền, Kim Ất ra chân, Kim Bính chưởng đao, Kim Giáp song chưởng ôm chặt.
“Ầm…”, “Ầm…”, “Ầm…”, “Đùng…”
Lục Sơn Quân vươn tay thành trảo, tránh đi quyền đấm cước đá. Nếu thực sự không tránh khỏi thì mượn lực đối bính. Mưa to đầy trời nổ tung cùng với đá vụn và bùn cát trong tiếng vang như bạo tạc.
Cuối cùng, Kim Giáp ôm chặt, Lục Sơn Quân tránh đi khá miễn cưỡng, mượn cước lực của Kim Ất để né tránh. Đôi cự chưởng màu đỏ lướt qua da đầu hắn, khí lưu gần sát phảng phất muốn xé rách lớp da đầu cứng như sắt thép của hắn. Một tiếng “đùng” khiến tai Lục Sơn Quân “ong ong” rung động.
“Ầm…” Một tiếng, Lục Sơn Quân còn chưa kịp ổn định thân hình thì đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn. Phía dưới, do Kim Giáp đạp xuống, sụp đổ ra một cái hố sâu.
‘Không tốt…’
Da đầu Lục Sơn Quân tê dại, toàn thân lông tơ dựng đứng. Trong mắt hắn, một nắm đấm màu đỏ của Kim Giáp đang không ngừng phóng đại.
“Ô… Ầm…”
Một quyền của Kim Ất đánh trúng hai tay đang giao nhau phòng hộ của Lục Sơn Quân, trong nháy mắt xé nát yêu lực phòng hộ trên người hắn, đánh vào thân thể đồng da sắt của hắn. Một vòng tròn màn mưa nổ tung tại điểm tiếp xúc, Lục Sơn Quân tựa như quả bóng da bị tạc bay, thừa nhận thống khổ như t·ê l·iệt.
‘Hả? Lực đạo không đúng!’
Trong chớp mắt, Lục Sơn Quân nhất thời cảm giác ra một chút khác biệt. Kim Giáp Lực Sĩ này không có khí lực lớn như ban đầu. Nếu chỉ nhìn nắm đấm này đánh tới, hắn suýt chút nữa cho rằng mình sẽ bị đánh mất nửa cái mạng. Kết quả, thống khổ hiện tại tuy mãnh liệt, nhưng không xem là tổn thương quá nặng.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến đó, cổ chân của Lục Sơn Quân đang bị đánh bay về phía sau bỗng bị siết chặt. Dưới quán tính mãnh liệt, con ngươi co rút lại của hắn đã thấy một bàn tay lớn đang túm lấy chân mình.
“Gào —— ——”
Tiếng hô gầm của yêu như thủy triều, cuốn lên mưa gió trên bầu trời. Lập tức, tiếng sấm “ầm ầm” nổ vang, nhiều đạo lạc lôi bổ xuống.
“Ầm”, “Ầm”, “Ầm”…
Lôi đình đổ xuống Kim Giáp Lực Sĩ. Lục Sơn Quân rõ ràng cảm giác được động tác túm lấy cổ chân mình có hơi biến hóa, sức lực hình như cũng nới lỏng từng chút một. Nhưng hắn cũng rõ ràng cảm giác được trong bốn Kim Giáp Lực Sĩ có một tên không hề phản ứng với lôi điện.
Chỉ là Lục Sơn Quân không kịp suy nghĩ nhiều, lực lượng cường đại lại lần nữa truyền đến từ chân. Hắn bị xách theo mãi đến khi đập vào một bên sơn thể.
“Ầm…”
Nham thạch sơn thể tại điểm tiếp xúc trực tiếp vỡ nát, phần còn lại thì nổ tung ra vô số đá vụn. Dù yêu thể của Lục Sơn Quân hôm nay cường hãn, mà lại kẻ bắt hắn lại chỉ là Kim Bính, nhưng một cú đập như vậy cũng khiến hắn thống khổ không ngớt. Hắn còn chưa kịp làm dịu cơn đau thì cảm giác xé rách thân thể lại lần nữa truyền đến. Hắn bị kéo ra khỏi đá vụn, tiếp đó đập ầm ầm vào một bên sơn thể khác.
“Ầm ầm…”
Sơn thể nổ tung đồng thời, Kim Giáp đã tới trước mặt, cánh tay phải giương lên, dòng điện tinh tế khiêu động trên nắm tay. Nắm đấm giản dị hạ xuống giữa đám đá vụn.
‘Không thể trúng!’
Toàn thân Lục Sơn Quân như bị đ·iện g·iật, phảng phất có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ khủng bố từ nắm đấm kia, như năm đó khi độ kiếp đối mặt thiên uy.
“Gào…”
Trong tiếng hô, Lục Sơn Quân cũng không chiếu cố được nhiều như vậy. Bắp thịt chân tăng vọt, da lông lợi trảo hiển hiện. Một cái đuôi màu vàng đen như roi thép đánh vào cánh tay Kim Bính, cưỡng ép tránh thoát trói buộc trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc.
“Ầm ầm…”
Nắm đấm của Kim Giáp không thể đập trúng Lục Sơn Quân, nhưng nham thạch sơn thể vốn đã nửa hủy trong một cú đập của Lục Sơn Quân, dưới một quyền này triệt để chia năm xẻ bảy. Âm thanh vang dội áp đảo cả tiếng sấm trên trời, cả ngọn núi bắt đầu nghiêng sụp đổ trong tiếng “ầm ầm”.
Trên bầu trời phương xa, sắc mặt Côn Mộc Thành nghiêm túc, trong lòng mang theo rung động, nhìn về phía giao chiến ở đằng xa. Ở một nơi xa hơn, Bắc Mộc du đãng trên không trung, không hiện thân, cũng nhìn về phía giao chiến.
Tốc độ giao chiến của hai bên cực nhanh. Nhìn từ xa, chỉ thấy kim quang chớp động, Thần Tướng không ngừng tung quyền rơi chưởng. Động tác của Lục Sơn Quân thấy không rõ, chỉ có thể dựa vào biến hóa của yêu khí để phán đoán. Nhưng để phân biệt những cú đánh trúng thì vẫn rất rõ ràng, nhất là khi ngay cả sơn phong cũng sụp đổ.
‘Chậc chậc chậc… Nhìn cái kia vài cái có thể thật đủ chịu, bất quá cái này Lục Ngô cũng xác thực lợi hại a…’
Dù không trực tiếp tham chiến, Bắc Mộc vẫn có thể nhìn ra một chút mánh khóe. Lục Sơn Quân không ngừng biến chiêu cực hạn, căn bản không dám cùng Kim Giáp Thần Tướng cứng đối cứng, mong muốn bằng vào tốc độ và tính linh hoạt vượt mức bình thường để khắc địch chế thắng.
Chỉ có điều, những lợi trảo kia rơi trên người Kim Giáp Thần Tướng phần lớn chỉ mang theo một chuỗi hỏa hoa, ngay cả thân thể bọn chúng cũng không nhúc nhích một cái. Ngay cả khi rơi vào làn da màu đỏ nhìn như trần trụi kia, cũng vẫn chỉ là một chuỗi hỏa hoa.
“Gào… Gào…”
Tiếng hô của Lục Sơn Quân chấn động trời hoang, thân hình cũng đang không ngừng bành trướng, đồng thời lông tóc không ngừng kéo dài ra. Rõ ràng là hắn muốn hiện nguyên hình.
‘Lục Ngô muốn hiện nguyên hình! Chân thân của hắn đến tột cùng là cái gì?’
Đối mặt với nguyên hình của Lục Sơn Quân, Bắc Mộc cũng tò mò không ngớt, chỉ là không ngờ rằng lần đầu tiên có lẽ trông thấy chân thân của hắn lại là lần cuối cùng.
Nhớ ngày đó, vì cứu Đồ Tư Yên thoát khốn, một Kim Giáp Thần Tướng cũng đã khó khăn cuốn lấy hắn không hợp thói thường. Lần này lại có tới bốn tên. Chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Lục Ngô đã bị bức phải hiện ra chân thân chưa từng lộ ra. Còn chính Bắc Mộc sẽ “giúp đỡ” một tay vào lúc tối hậu quan trọng. Chỉ cần có thể thoát khỏi ước định đã lập trước mặt Kế Duyên, thì việc hi sinh một Lục Ngô không vừa mắt có là gì.