Chương 725
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 725
Chương 725: Hai đồng tiền
Viên quan họ Trần tên Thủ, vốn dĩ hắn bán tín bán nghi về bức thư nhà nhận được. Nhưng dù sao cũng là lão binh chinh chiến theo quân, lại trải qua mấy trận huyết chiến, sớm đã tận mắt chứng kiến năng lực của Đại Trinh và Thiên Sư địch quân, nên đối với những chuyện này càng thêm cẩn trọng. Giờ khắc này, khi nhìn thấy chữ “Phúc” kia, Trần Thủ gần như có thể kết luận đây là bảo vật.
Còn gì để nói nữa, trong lòng Trần Thủ lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, phải đoạt lấy chữ “Phúc” này. Đương nhiên, những điều cần chú ý được nhắc đến trong thư, hắn cũng không dám quên. Nhưng trước hết, hắn phải đảm bảo bản thân có thể ra tay đoạt được bảo bối này.
Trước gian hàng của chàng trai trẻ đã có không ít người vây quanh xem hàng. Nào là đồ điêu khắc tinh xảo, nào là trang sức các loại. Trần Thủ lùi lại một bước, ra đứng bên ngoài, mấy quân sĩ đi cùng liền chế nhạo:
“Hắn ta đúng là phát cuồng vì tiền rồi, một chữ Phúc mà dám hét giá mười lượng hoàng kim, số tiền đó đủ mua cả một tòa nhà tốt nhất đấy.”
“Đúng vậy, mười văn tiền thì còn tạm được!”
“Ấy, chữ này nhìn cũng có vẻ là bút tích của danh gia, mười văn vẫn còn rẻ chán.”
“Vậy thì một trăm văn, không hơn.”
Trần Thủ tiến lại gần bọn họ mấy bước, liếc nhìn gian hàng bên kia, rồi nhỏ giọng hỏi thăm đồng đội:
“Các ngươi có bao nhiêu tiền? Có thể lấy ra ít nhiều được không?”
“A? Trần ca, huynh muốn mua gì vậy?”
“Muốn mua gì à, không mang đủ tiền?”
“Đúng vậy, tại hạ định mua chút đồ mang về nhà, tiền không đủ.”
Trần Thủ cẩn thận suy tính. Trên người hắn có khoảng 7, 8 lượng bạc cùng nửa xâu tiền đồng, còn có một tờ ngân phiếu 20 lượng và một tờ 10 lượng. Nhưng tiền trang lại không có ở đây, trong thời gian ngắn không thể đổi ra bạc được.
Trần Thủ thứ nhất là một Đô Bá trong quân, thứ hai ngày thường đối xử với mọi người không tệ, nên khi cần giúp đỡ, ai nấy đều sẵn lòng. Mọi người lục tục xem xét số bạc mình có.
“Ta chỉ mang có hai lượng.”
“Ta có bốn lượng bạc với hơn một trăm văn tiền.”
“Ta có một lượng.”
“Đô Bá, ta có một khối vàng vụn, chắc được khoảng một lượng.”
Một đám người góp lại, không tính ngân phiếu, tổng cộng có thể gom được hơn bốn mươi lượng bạc. Trần Thủ nhíu mày:
“Không đủ, vẫn chưa đủ a…”
Mấy người kia khó hiểu:
“Trần Đô Bá, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Trần ca, huynh định mua cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ huynh thật sự muốn mua cái chữ Phúc kia?”
Có người thấy ánh mắt Trần Thủ liên tục liếc về phía gian hàng kia, không khỏi hỏi vậy. Trần Thủ vội cười trừ, lắc đầu nói:
“Ta cũng thích chữ Phúc kia thật, nhìn có vẻ là bút tích của danh gia, nhưng mười lượng vàng thì quá đắt rồi.”
“Đúng thế…”
“Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh đây.”
Trần Thủ nói một tiếng, mọi người liền đi theo hắn. Nhưng trước khi đi, Trần Thủ lại tiến đến gần gian hàng vắng khách kia. Chàng trai đang kiểm kê tiền đồng ngẩng đầu nhìn hắn:
“Quân gia, còn để ý gì sao? Nếu ngài muốn mua, ta sẽ bớt cho một chút.”
Trần Thủ lắc đầu, nhìn về phía chữ Phúc trên sọt, trông nó vẫn còn mới như vừa viết xong.
“Chữ này…”
“Ngài muốn mua chữ này?”
Chàng trai trẻ ngẩn người, vô thức đưa tay đặt lên chữ Phúc.
“Chữ này, ngài đừng bán nữa, bất luận nó có từng khai quang hay không, chỉ riêng nét chữ này thôi, cũng nên bảo tồn cẩn thận, mang về nhà đi.”
Thấy Trần Thủ không có ý định mua, chàng trai lại tỏ vẻ tùy tiện:
“Vậy thì không nhọc quân gia phí tâm, Trương Suất ta tự có chừng mực, giá thấp thì nhất định không bán.”
Quả nhiên họ Trương, Trần Thủ khẽ gật đầu.
“Vậy thì cất chữ đi, có câu của không nên để lộ, chữ này cũng vậy. À phải rồi, ngươi thường đến đây bày hàng vào lúc nào?”
Trương Suất gãi đầu. Quân sĩ này là sao đây? Nhưng dù sao đối phương cũng là quan quân, không dám thất lễ:
“Cái này khó nói lắm, gặp may thì không đến, còn nếu đến bày hàng thì thường là vào buổi trưa.”
“Ừm.”
Trần Thủ khẽ gật đầu, lại liếc nhìn chữ Phúc kia một lần nữa, rồi cùng quân sĩ bên cạnh rời đi.
Trương Suất bày lại gian hàng xong, thấy không có mối làm ăn nào, liền thu dọn đồ đạc, vác đòn gánh lên vai rồi rời đi. Trên đường về, miệng hắn khe khẽ hát, tâm tình khá tốt. Bàn tay sờ vào túi tiền trong ngực, tiếng tiền đồng và bạc vụn va chạm vào nhau còn êm tai hơn cả tiếng hát.
“Hắc hắc, hôm nay bán được gần một lượng rồi!”
Ánh mắt Trương Suất liếc nhìn một trong những sọt hàng, nơi có chữ Phúc đã được cuộn lại. Chữ này, hắn biết chắc chắn là đã từng khai quang. Từ khi bắt đầu có nhận thức, chữ này đã không hề phai màu. Người lớn trong nhà cũng rất coi trọng nó.
Nhưng Trương Suất cảm thấy chữ “Phúc” này chỉ có tác dụng xua đuổi ma quỷ sơ sài thôi, đến rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng không đuổi được. Gia cảnh nhà Trương cũng chỉ là khá giả hơn người thường một chút, có một căn nhà hơi lớn, chứ không tính là gia đình cẩm y ngọc thực thực sự. Cũng chưa từng nghe nói trong nhà gặp phải của phi nghĩa, tất cả đều do tổ tiên tự mình vất vả lao động mà tiết kiệm được.
Cho nên đối với chữ “Phúc” này, trong mắt Trương Suất, người đã nhìn nó gần hai mươi năm từ khi còn nhỏ, nó không hề thần bí như vậy. Đương nhiên, chữ này từ khi nhà Trương chuyển nhà đã không còn dán bên ngoài, mà được giấu trong tủ kín trong nhà, một khi đã giấu là gần mười năm.
Những năm này, gia đình vẫn trôi qua không tệ, thực tế người nhà Trương gần như đã quên mất chữ “Phúc” này. Mãi đến mấy ngày trước, khi Trương Suất tìm đồ đạc cầm cố, mới phát hiện lại chữ “Phúc” mà vốn tưởng đã mất từ lâu, nhưng Trương Suất không hề lộ ra.
…
Trần Thủ trở lại quân doanh, bắt đầu trở nên bồn chồn. Trong hai ngày, đầu óc hắn chỉ toàn hình ảnh chữ “Phúc” đã từng thấy.
Hai ngày này, sau khi luyện tập xong, hắn đều đến phiên chợ dạo quanh, nhưng mãi vẫn không thấy lại người thanh niên tên Trương Suất kia. Huống chi hắn còn chưa gom đủ tiền, điều này khiến Trần Thủ lo được lo mất.
Hôm nay, sau khi trở về từ phiên chợ, Trần Thủ đi ngang qua một doanh trướng màu trắng. Thấy vị chủ bộ bên trong đang viết chữ, trong lòng có việc, hắn định bụng hỏi xem có thể viết thư từ biệt về nhà được không. Nhưng lại cảm thấy một lá thư đến lúc này có lẽ mất mấy tháng, thật sự là quá lâu.
Chủ bộ trong lều ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Trần Thủ chần chừ rồi định rời đi, liền lên tiếng gọi lại:
“Trần Đô Bá? Ngươi có việc gì sao?”
Trần Thủ dừng bước. Trong lòng phiền muộn, nghĩ đến vị chủ bộ này học vấn uyên thâm, lại có quan hệ không tệ với mình, biết đâu có thể giải quyết được nỗi buồn phiền, liền bước vào.
Trần Thủ chắp tay trước, rồi thở dài nói:
“Kỳ tiên sinh, ta thực sự có nỗi khổ tâm.”
Chủ bộ tên là Kỳ Viễn Thiên, vốn là người Kinh Kỳ Phủ. Khi Đại Trinh và Tổ Việt mới khai chiến, giống như bao thư sinh nhiệt huyết khác, hắn đã mang theo thanh kiếm ba thước, trực tiếp tòng quân lên phía bắc.
Kỳ Viễn Thiên đứng dậy đáp lễ, rồi mời Trần Thủ ngồi xuống ghế bên cạnh. Hắn vội vàng viết xong phần cuối thư, đóng ấn chương, mới đặt bút xuống nhìn Trần Thủ:
“Trần Đô Bá, có chuyện gì phiền muộn vậy?”
“À, ta để ý… để ý một món đồ, khổ nỗi vừa đắt đỏ, vừa không thấy người bán xuất hiện gần đây, trong lòng ngứa ngáy khó chịu a!”
Kỳ Viễn Thiên cảm thấy có chút hiếu kỳ. Trần Thủ này hắn biết rõ, là người không tệ, đầu óc cũng minh mẫn. Đừng nhìn chỉ là một Đô Bá, thực tế bên trên đã có ý định đề bạt hắn làm Khúc Quân rồi. Hơn nữa, trận chiến vừa qua chỉ mới thưởng quân lương, công lao chưa được tính toán triệt để. Với biểu hiện của Trần Thủ lần trước, chức Khúc Quân này hẳn là nắm chắc trong tay.
“Ồ? Là vật gì vậy?”
“Dạ… à, là một món đồ hiếm có, nói không rõ. À phải rồi Kỳ tiên sinh, ngài có bao nhiêu ngân lượng, có thể tiện cho ta mượn một ít không?”
“Ta?”
Kỳ Viễn Thiên có chút buồn cười, lấy túi tiền nhỏ của mình ra nhìn vào trong. Ngoài tiền đồng, còn có chút nén bạc và bạc vụn, mảnh vàng vụn nhỏ.
“Ước chừng giá trị khoảng trăm lượng bạc ròng.”
Trần Thủ sững sờ:
“Nhiều vậy sao? Có thể cho ta mượn một ít không? Cho ta mượn ba mươi lượng, ba mươi lượng là đủ rồi!”
“Ba mươi lượng à? Đây không phải là số lượng nhỏ đâu!”
Kỳ Viễn Thiên cười cười.
“Vậy… vậy Kỳ tiên sinh cho mượn hay không cho mượn?”
“Cho mượn chứ, Trần Đô Bá là người thế nào, Kỳ mỗ còn không tin được sao?”
Lần này, tâm tình Trần Thủ tốt hơn rất nhiều:
“Ha ha ha ha, đa tạ Kỳ tiên sinh, đa tạ! Ai, đáng tiếc chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ a…”
Kỳ Viễn Thiên nhìn hắn, cúi đầu thu xếp kim ngân trong túi tiền. Hắn không giống một vài quân sĩ, đôi khi sau khi công thành đoạt đất sẽ đi ăn chơi đàng điếm để giải tỏa, rất nhiều khao thưởng đều đổ vào đó. Thêm vào chức vị cũng không thấp, nên tiền dư không ít.
Trong khi lựa tiền, đột nhiên một luồng kim quang lóe lên, khiến động tác của Kỳ Viễn Thiên khựng lại. Ngón tay hắn chạm vào đáy túi tiền, trong đầu hiện lên hình ảnh hai đồng tiền có vẻ đáng chú ý hơn những đồng tiền khác.
“Kỳ tiên sinh? Sao vậy?”
“À? À, không có gì, không có gì, ba mươi lượng đúng không, vừa vặn ta có cân bạc đây…”
Nhìn Kỳ Viễn Thiên lấy kim ngân nguyên vẹn hoặc vụn ra cân, Trần Thủ nghĩ đến chữ Phúc kia, bỗng nhiên lại hỏi một câu:
“Kỳ tiên sinh, ngài nói, cái gì mới có thể xem là có phúc đâu?”
Thực tế, mỗi lần lấy kim ngân, Kỳ Viễn Thiên đều liếc nhìn vào chỗ sâu trong túi tiền. Tuy nhiên, nghe được câu hỏi này, hắn vẫn cảm thấy thú vị, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu trả lời:
“Thực ra, theo ý kiến của Kỳ mỗ, cái gọi là có phúc, không phải đại phú đại quý, không phải cẩm y ngọc thực tiền hô hậu ủng.”
“Vậy là cái gì?”
“Nhớ hồi còn đi học, từng cùng Đặng huynh thảo luận qua vấn đề này, cái gì là phúc đâu? Gia cảnh giàu có, gia đình hòa thuận, vô tai vô kiếp, không bệnh không đau, không cừu hận người khác, cũng không bị người khác hận, chung quy lại chính là sinh hoạt trôi chảy, sống thoải mái dễ chịu an nhàn, không có quá nhiều phiền não, cha mẹ sống lâu, cưới vợ hiền lành, con cháu đầy đàn, đều là phúc khí cả. Ngươi xem Tổ Việt này, người như vậy có được bao nhiêu?”
Trần Thủ nghe rất tán thành, gật đầu phụ họa:
“Kỳ tiên sinh nói có lý, trước kia ở Tổ Việt, nhà giàu có còn dễ bị người nhòm ngó, gia đình quyền thế lại dễ sa vào vòng xoáy tranh đấu…”
“Đúng là cái lý đó.”
Kỳ Viễn Thiên lúc này cũng đã cân xong kim ngân:
“Không sai biệt lắm ba mươi hai lượng, không tiện chia, Trần Đô Bá cứ tạm cầm dùng đi.”
“A, đa tạ Kỳ tiên sinh!”
Trần Thủ đứng lên thi lễ, mới nhận lấy kim ngân đối phương đưa tới. Cảm giác trĩu nặng khiến hắn an tâm hơn một chút.
“Trần mỗ cáo từ, Kỳ tiên sinh có việc cứ đến tìm ta, có thể làm được nhất định hết sức giúp đỡ!”
“Ừm tốt, không tiễn.”
Kỳ Viễn Thiên cũng đứng lên đáp lễ, chờ Trần Thủ đi rồi, hắn lập tức ngồi xuống, lấy hai đồng tiền ra từ trong túi. Vừa lấy ra, nhìn lại thì thấy chúng cũng bình thường, nhưng cái cảm giác đặc biệt vẫn còn đó.
“Tiền này là… Đúng rồi!”
Kỳ Viễn Thiên đột nhiên nhớ lại, trước khi tòng quân, hình như tại một quán trà ở Kinh Kỳ Phủ, một vị tiên sinh rất có phong độ đã để lại hai văn tiền trà nước cho hắn. Chỉ là nghĩ kỹ lại thì không nhớ nổi người kia trông như thế nào.
‘Không đúng, lúc trước tòng quân không lâu, túi tiền chẳng phải đã bị mất một lần sao, đồng tiền này cũng phải bị mất cùng chứ… Chẳng lẽ không phải hai đồng kia?’
Kỳ Viễn Thiên nhíu mày suy nghĩ kỹ một hồi, trực giác mách bảo hắn rằng hai đồng tiền này chính là hai đồng tiền kia.
“À, trận chiến cũng sắp đánh xong, cũng sắp đến Tết rồi, có lẽ ta cũng nên đi phiên chợ một chuyến, mua chút gì đó?”
Bởi vì lời nói của Trần Thủ, Kỳ Viễn Thiên cũng nảy ra ý định đi phiên chợ.