Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 682

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
  3. Chương 682
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 682

Chương 682: Biến thành phàm phu

Dù Kế Duyên nhìn Mẫn Huyền mà không nói gì, nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến y chột dạ. Nửa vì chột dạ, nửa vì tò mò, Mẫn Huyền vội vàng hỏi:

“Kế tiên sinh, trong bức họa kia rốt cuộc là tinh quái gì? Vãn bối tự nhận kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua.”

Tiếng nhấm nuốt “kẽo kẹt kẽo kẹt” của Giải Trĩ trong họa quyển vẫn không ngừng vang lên. Kế Duyên vốn tưởng Giải Trĩ sẽ tức giận khi nghe Mẫn Huyền nói vậy, nhưng họa quyển lại chẳng hề phản ứng, vẫn cứ tự mình ăn.

Kế Duyên chưa vội trả lời Mẫn Huyền, mà nhìn vào họa quyển hỏi:

“Một con trùng nhỏ như vậy, mà ăn lâu đến thế ư?”

Quả nhiên, Giải Trĩ không phải không nghe thấy bên ngoài nói gì. Kế Duyên vừa hỏi, đôi mắt Giải Trĩ trên họa liền đảo một vòng, nhìn về phía Kế Duyên, giọng điệu như hỏi ngược lại:

“Đổi lại là ngươi, đã quên bao nhiêu năm chưa được ăn một bữa tử tế, bỗng dưng gặp được một món chỉ có một ngụm, mà lại là mỹ vị trong ký ức, ngươi sẽ ăn hết một ngụm hay nhai kỹ nuốt chậm? Hơn nữa, con Kim Giáp Phi Hồ Trùng này rất dai đấy.”

“Có lý. Nhưng nếu ngươi nghe được, sao không phản ứng gì khi người ta đoán ngươi là tinh quái?”

Mẫn Huyền chợt thấy khẩn trương, há hốc miệng, nhưng không dám thốt lời.

Trong lời nói, Giải Trĩ đảo mắt, dường như liếc Mẫn Huyền bằng khóe mắt. Chỉ một cái liếc ấy thôi, cũng khiến Mẫn Huyền, kẻ giờ phút này không thể điều động pháp lực, cảm thấy như người thường rơi vào hầm băng mùa đông, da gà vốn đã nổi khắp người nay càng thêm lạnh lẽo.

“Kẻ không biết thì không sợ, đã không cần thiết thì cũng không có tư cách để ta quan tâm.”

Nghe vậy, Mẫn Huyền không biết nên giận hay nên mừng. Kế Duyên thì có vẻ đã hiểu, phất tay một cái, họa quyển Giải Trĩ liền bị thu lại. Theo họa quyển vào tay áo Kế Duyên, tiếng nhấm nuốt cũng biến mất.

Sau khi yên tĩnh trở lại, Kế Duyên từ cưỡi gió hóa phép cưỡi mây, mang theo Mẫn Huyền và Kim Giáp tiếp tục bay về phía tây nam. Một hồi lâu Kế Duyên không nói gì, nhưng trong không khí tĩnh lặng ấy, Mẫn Huyền vẫn luôn lo lắng bất an, chỉ là không dám chủ động gợi chuyện.

“Mẫn Huyền, hình như trong giải pháp trùng thuật trước đó, ngươi vẫn còn giấu giếm chút tâm tư?”

Thực ra, Mẫn Huyền đã sớm đoán Kế Duyên sẽ hỏi câu này. Dù Kế Duyên không có tướng mạo hay khí tức hung thần ác sát, và Mẫn Huyền cũng cho rằng mình đã sớm xem nhẹ chuyện sinh tử, nhưng cảm giác khẩn trương và thấp thỏm khi đối diện Kế Duyên vẫn luôn tồn tại.

“Tại hạ đã sớm đem toàn bộ giải pháp mình biết cáo tri, mong Kế tiên sinh minh giám!”

Kế Duyên gật đầu.

“Kế mỗ tin ngươi, nhưng hình như liên quan đến Trùng Hoàng, vẫn còn chuyện ngay cả ngươi cũng không biết, mà ngươi cố ý tránh né không đề cập tới?”

Hơi thở Mẫn Huyền khựng lại, không giải thích gì thêm, xem như thừa nhận. Rất lâu sau, y mới trầm giọng hỏi:

“Tiên sinh muốn xử trí sư huynh đệ ta như thế nào?”

“Vẫn là câu nói ấy, ngươi muốn trực tiếp nhận lấy cái chết, hay muốn làm một phàm nhân trải qua quãng đời còn lại?”

Dù trong tình huống này, Mẫn Huyền vẫn không muốn chết, nên lời nói cũng không thận trọng.

“Có thể sống dù sao cũng tốt hơn chết nhanh. Sau chuyện trước đó, tiên sinh chẳng phải chỉ muốn lấy đi tu vi của ta thôi sao?”

“Ha ha…”

Kế Duyên thúc giục độn quang, khiến tốc độ bay trên mây nhanh hơn, cười một tiếng rồi đáp:

“Ngươi tu hành mấy trăm năm, dù mất đi một thân pháp lực, nhưng nhục thân đã sớm thoát thai hoán cốt. Ta sẽ lấy đi pháp lực của ngươi, cũng sẽ lấy đi một phần nguyên khí, khiến ngươi trở lại hình dạng ban đầu, rồi ngươi sẽ chỉ là một ông lão tám mươi, sinh tử có số, phú quý tại trời.”

Kế Duyên dừng một chút rồi nói tiếp:

“Còn việc đồng môn của ngươi có ai tìm được ý niệm như ngươi hay không, thì đừng hòng.”

Mẫn Huyền thở dài trong lòng. Kế Duyên đã nói vậy, cơ bản là không có biến số. Huống hồ, một ông lão tám mươi sợ là đi đường cũng khó nhọc, lại không có người thân chăm sóc. Nếu ở nơi thái bình thì còn tốt, nếu ở Tổ Việt, đừng nói mấy năm, có khi sống được mấy ngày cũng khó.

“Tiên sinh muốn đưa ta đến đâu?”

Kế Duyên dò xét khuôn mặt già nua của vị tiên tu trước mắt. Dù đứng ở vị trí đối lập, nhưng so với phần lớn Tiên Sư được Tống thị Tổ Việt sắc phong, Mẫn Huyền là một cao nhân tiên tu đường đường chính chính, thậm chí còn không có bao nhiêu lệ khí.

“Yên tâm đi, Kế mỗ sẽ đưa ngươi đến Đại Trinh.”

“Đại Trinh?”

Mẫn Huyền hơi ngây người, không biết vị Kế tiên sinh cao thâm mạt trắc này rốt cuộc có ý gì.

Khi truy đuổi về phía đông là kịch chiến trên trời cao, đấu pháp tướng tranh, khi quay về phía tây thì Kế Duyên cũng không gây ra quá nhiều biến động. Y chỉ cưỡi mây tuần sát một vòng các nơi ở nam cảnh Tổ Việt, liền đã chứng thực sự thật mà trước đây y đã tính toán được.

Rất nhiều quân sĩ Tổ Việt nhiễm trùng bệnh, đã vì đủ loại nguyên nhân, hoặc ngoài ý muốn, hoặc bị người cố ý, mà lây bệnh cho bách tính. Côn trùng trên người họ đều đã chết hoặc bắt đầu chết dần. Coi như còn chưa chết thì cũng đã mất sức sống, đoạn tuyệt sinh cơ chỉ là chuyện sớm muộn, càng không thể tán loạn trong cơ thể.

Đương nhiên, không phải ai cũng may mắn thoát khỏi vô sự. Trùng bệnh tương đối nghiêm trọng, dù trùng trong người đã chết, nhưng thân thể vẫn suy yếu. Thậm chí, có người có thể hôn mê vì trùng chết hết trong người. Nếu không có thầy thuốc kịp thời cứu chữa, vẫn có nguy hiểm không nhỏ. Còn một số trường hợp đặc biệt nghiêm trọng như Từ Ngưu trước đây thì càng có thể đột tử ngay lập tức, và số người như vậy không hề ít.

Không thể không nói, đây là một đả kích đối với quân Tổ Việt, nhưng thật sự muốn nói đả kích lớn đến mức nào thì cũng chưa chắc. Dù sao, mấy lộ quân đội bị tàn nhẫn dùng làm bồi dưỡng Trùng Binh cũng không phải chủ lực thực sự. Xét về tổng lượng thì xác thực có không ít người chịu ảnh hưởng, nhưng sức chiến đấu lại không sai lệch quá nhiều, chỉ là không thể mượn nó để phô trương thanh thế.

…

Muốn phá vỡ sức lực của một yêu tu, đối với Kế Duyên mà nói có lẽ thiếu một số lý luận căn cứ và cơ sở thực tiễn, sẽ có chút khó khăn. Nhưng phá bỏ tu vi của một người coi là chính thống tiên tu, Kế Duyên vẫn có một bộ môn đạo của riêng mình.

Một ngày sau, trong một vùng núi rừng hoang vu ở châu nọ của Đại Trinh, Kế Duyên mang theo Kim Giáp và Mẫn Huyền đáp xuống một đỉnh núi. Kế Duyên vung tay áo quét qua, lau đi tro bụi trên mấy tảng đá trên đỉnh núi, rồi chỉ tay vào một khối đá.

“Ngồi đi.”

“Vâng.”

Mẫn Huyền ngồi xuống hòn đá, nhìn Kế Duyên cũng ngồi xuống bên cạnh. Sự tình đã thành kết cục đã định, y hiện tại ngược lại tương đối hiếu kỳ Kế Duyên sẽ lấy đi tu vi của y như thế nào, là hủy đi khiếu huyệt quanh người, hay đánh trọng thương Nguyên Thần của y về trạng thái sinh hồn, hay là cách khác?

Kế Duyên tự nhiên cũng đã nghĩ qua những vấn đề tương tự. Lúc đầu, thủ đoạn tương đối thô bạo, nhưng sau khi nhìn thấy họa quyển Giải Trĩ, trong lòng y đã có chủ ý khác. Kế Duyên tin chắc rằng trên đời vốn không có thần thông diệu pháp, mà chính những người tu vi tuyệt diệu với đủ loại kỳ tư diệu tưởng mới có thể diễn hóa ra các loại ảo diệu chi pháp.

Ngay khi Giải Trĩ đòi ăn Trùng Hoàng, trong lòng Kế Duyên đã có một sáng kiến khiến y vô cùng tâm đắc.

Kết quả là, Mẫn Huyền thấy Kế Duyên ngồi xuống, từ trong tay áo bay ra một tờ giấy trắng và một cây bút lông sói. Kế Duyên cầm bút lông sói rồi hỏi Mẫn Huyền:

“Ý cảnh của ngươi là loại cảnh tượng nào, núi cao, rừng xanh, nước chảy, hồ sâu thăm thẳm? Chi bằng trong lòng tồn tư, nhập tĩnh nói ra.”

“Ý cảnh của ta?”

“Không tệ, ý cảnh của ngươi.”

Mẫn Huyền nhíu mày, không nói gì thêm. Dù pháp lực bị phong bế, nhưng ngưng thần tồn tư thậm chí nhập tĩnh, với đạo hạnh của y, tu hành nhập tĩnh đều là bản năng. Khoảnh khắc sau, y đã vào tĩnh định, đồng thời miệng thì thào nói ra những gì trong tâm thần.

Trong thoáng chốc, Mẫn Huyền cảm giác mình không còn tu hành như trước kia, từ bên ngoài nhìn vào ý cảnh của mình, mà như thể đang ở bên trong ý cảnh, quan sát hết thảy. Dần dần, cảm giác này càng lúc càng mạnh.

“Núi cao nắm Đan Lô, đúng là chính thống tiên tu, thậm chí cũng không tính là tà đạo.”

Thanh âm Kế Duyên đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, khiến Mẫn Huyền đang tĩnh định trong ý cảnh giật mình, bởi vì thanh âm này truyền ra từ bên trong ý cảnh.

“Ha ha, đã ở trong lòng, đương nhiên cần vui vẻ mục đích.”

Nghe câu nói ấy, Mẫn Huyền vô ý thức mở mắt, bỗng phát hiện mình và Kế Duyên thật sự đang ngồi trên đỉnh núi, nhưng không phải ngọn núi hoang ở châu nọ của Đại Trinh, mà là ngọn núi cao trong ý cảnh của y.

Ngọn núi này tuy cao lớn mênh mông, nhưng ánh mắt nhìn về phương xa lại bị sương mù nồng nặc che khuất, hiển nhiên đó là ranh giới ý cảnh của y.

Từng sợi ánh lửa chiếu vào mặt, Mẫn Huyền đứng lên, quay người nhìn về phía sau, một tòa Đan Lô đứng lặng im trên đỉnh núi, trong đó có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, phía trên Đan Lô có một đạo Kim Luân chói lọi, kéo dài đến tận chân trời.

‘Đan Lô, Kim Kiều!’

“Chính là Đan Lô và Kim Kiều của ngươi.”

Kế Duyên dường như biết Mẫn Huyền đang nghĩ gì, thuận miệng nói một câu, nhưng y không ngẩng đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại. Một trang giấy lơ lửng trải bằng, tay cầm bút không ngừng vung vẩy trên trang giấy, tạo ra từng đạo quỹ tích.

“Kế tiên sinh, ngài…”

Kế Duyên không để ý đến Mẫn Huyền, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi lại nâng bút lên.

Mẫn Huyền không dám quấy rầy, vừa mới lạ đến cực điểm quan sát tứ phương sơn thủy, vừa cẩn thận tiếp cận Đan Lô trong ý cảnh của mình, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, một cỗ ấm áp truyền đến từ tay, hết thảy đều chân thật như vậy, như thể y đang du lãm một ngọn núi cao không tên, nhưng đạo ý và sự thân thiết xung quanh đều nói cho Mẫn Huyền biết rằng đây là ý cảnh của y.

“Kế tiên sinh, ngài làm sao làm được? Vì sao ta có thể lấy thân hình vào ý cảnh, vì sao ngài cũng có thể tiến vào?”

“Việc này không có gì để nói, tới, xem Kế mỗ vẽ thế nào?”

Kế Duyên không ngẩng đầu, vẫy tay với Mẫn Huyền. Người sau đang tràn đầy phấn khởi, nghe Kế Duyên nói liền nhanh chóng tiến đến xem xét, phát hiện trên tờ giấy trắng trước mặt Kế Duyên, ý cảnh có núi có nước, bức tranh chính là ý cảnh của Mẫn Huyền.

“Tài vẽ của tiên sinh như thần, giống như đem ý cảnh của vãn bối thác ấn lên giấy vậy.”

“Rất giống?”

“Phảng phất như thực cảnh!”

Kế Duyên khẽ gật đầu, cười rồi đứng lên.

“Vậy là tốt rồi!”

Nói xong câu này, Kế Duyên liếc nhìn Mẫn Huyền, trong khi người sau không hiểu hoảng hốt, ánh mắt y lại nhìn về phía Đan Lô cách đó không xa. Trên tay bút lông sói hiện ra mực ướt át, trong khi Kế Duyên huy động, từng chữ hiện ra ánh mực lại mang từng sợi kim tuyến, vờn quanh đến Đan Lô.

“Đến ~~~”

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…

Thanh âm Kế Duyên bình thản, lại như cuồn cuộn Thiên Lôi vang dội, chấn động đến toàn bộ ý cảnh rung chuyển, Đan Lô cũng chậm rãi bay lên.

“Không, không…”

Mẫn Huyền vô ý thức muốn đưa tay ngăn cản, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì. Sau vài hơi thở, Đan Lô bay thẳng vào tranh của Kế Duyên.

Ngay khi Đan Lô nhập vào tranh, một trận trống rỗng và cảm giác suy yếu mãnh liệt từ trên người Mẫn Huyền trào lên.

“Ôi… Ách ôi…”

Ở đỉnh núi bên ngoài, Mẫn Huyền đầy mồ hôi tỉnh lại từ tĩnh định. Y tinh tế cảm thụ tự thân, đã không còn cảm giác được Đan Lô, thậm chí là sự tồn tại của ý cảnh và Kim Kiều. Động tác cứng ngắc quay đầu nhìn sang một bên, Kế Duyên đang cầm một bức sơn thủy linh động, trên đỉnh núi có một tòa Đan Lô đứng lặng im, nhìn từ trên họa, lô hỏa lúc này ảm đạm, sương mù tịch liêu.

“A, suýt nữa quên mất, thể phách của ngươi cũng đến lúc thu rồi, có tranh này thì dễ dàng hơn.”

Kế Duyên mở họa quyển trong tay, cầm bút hướng về Mẫn Huyền hư điểm một cái, rồi dẫn về phía họa quyển. Từng sợi khói xanh liền từ thất khiếu và các nơi trên người Mẫn Huyền xông ra, tụ hợp vào bức họa trong tay Kế Duyên, tụ hợp vào lò đan trên họa.

“Ách ôi… A ách…”

Cảm giác bất lực này thật đáng sợ, so với những gì Mẫn Huyền tưởng tượng còn đáng sợ hơn vạn phần. Mỗi một sợi khói xanh bị lấy đi, cảm giác suy yếu của Mẫn Huyền lại càng sâu sắc. Đến khi trong người không còn khói hiện ra, y chỉ cảm thấy gió lạnh trên đỉnh núi thổi qua cũng khiến y run lẩy bẩy, thân thể có chút không giữ nổi thăng bằng.

“Thu ngươi cả đời tu vi, từ hôm nay trở đi, hãy học lại cách làm phàm nhân đi.”

So với yết hầu phát run không nói nên lời của Mẫn Huyền, thanh âm Kế Duyên vẫn bình tĩnh, như gió núi không đổi, như trời như đạo.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 682

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bìa
Vạn Cốt Yêu Tổ (Dịch)
Chương 584 Chung Chương Mục Lục 26/10/2025
Chương 583 Mục Lục 26/10/2025
bìa đại huyền đệ nhất hầu
[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
Chương 553 bồi thường, quy thuận (2) (1) 30/05/2025
Chương 553 bồi thường, quy thuận (1) (2) 30/05/2025
ta-mo-phong-con-duong-truong-sinh-phan-no-dich-o-tac
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ
Chương 40: Cơ duyên được kỳ công 18/08/2025
Chương 39: Bài học đầu tiên 18/08/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
bia-mu-loa-troc-dao-nhan-bat-dau-max-cap-cuu-duong-than-cong
Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (5) 29/05/2025
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (4) 29/05/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên, Cổ Điển, Cổ Hiệp, Huyền Huyễn, Nhẹ Nhàng, Tiên Hiệp, Tu Chân, Xuyên Qua
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz