Chương 619
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 619
Chương 619: Đáng tiếc không say
Kế Duyên cùng Tung Lôn cuối cùng vẫn thả Thi Cửu rời đi. Với hắn mà nói, dù lòng còn sợ hãi, nhưng sống sót sau tai nạn vẫn vui sướng hơn một chút. Dù cho buổi tối Mộ Khâu Sơn bị sư tôn Tung Lôn hủy đi bố trí, nhưng nếu đổi cách nghĩ, chẳng phải hắn đã có chỗ dựa rồi sao?
Điều duy nhất khiến Thi Cửu bất an là một chỉ kia của Kế Duyên. Hắn biết rõ sự kinh khủng của nó, nhưng nếu chỉ là kinh khủng hiện ra trước mắt thì còn đỡ, bởi vì thiên uy hạo đãng mà chết ít nhất còn chết được rõ ràng. Đằng này, điều đáng sợ thật sự là căn bản trong thân hồn không cảm nhận được chút ảnh hưởng nào, không biết ngày nào đó làm sai chuyện gì, vị tiên nhân Kế Duyên kia chỉ cần khẽ động ý niệm là có thể lấy mạng hắn. May mà Thi Cửu nghĩ, mục đích của hắn không xung đột với sư tôn và Kế Duyên, ít nhất hắn chỉ có thể ép mình suy nghĩ như vậy.
Thi Cửu liên tục hành lễ dập đầu rồi mới rời đi. Sau khi hắn đi khuất, Kế Duyên và Tung Lôn vẫn ngồi trên đỉnh ngọn Phong Sơn ở sâu trong Mộ Khâu Sơn rất lâu, mãi đến khi mặt trời mọc ở phương xa, Tung Lôn mới phá vỡ sự im lặng.
“Kế tiên sinh, ngươi thực sự tin tưởng nghiệt chướng kia có thể thành sự? Kỳ thực ta muốn bắt hắn về trấn áp, sau đó cẩn thận thăm dò mà chậm rãi luyện hóa Nguyên Thần của hắn, rồi đi cầu một ít linh vật đặc thù, sau đó cầu sư tôn xuất thủ, hắn có lẽ có cơ hội làm người lại. Thống khổ thì có thống khổ, nhưng ít ra còn có hy vọng.”
Kế Duyên nghe vậy thì khẽ giật mình. Cái này mà gọi là thống khổ “một chút”? Hắn nghe thôi đã thấy hãi hùng khiếp vía. Cẩn thận thăm dò rồi luyện hóa Nguyên Thần, đó chắc chắn là một cực hình dài dằng dặc, buồn chán mà lại đáng sợ, thống khổ còn hơn cả một vài hình phạt tàn khốc ở Âm Ti.
“Ngươi vị sư phụ này, thật đúng là khổ tâm a…”
Kế Duyên không nhịn được mà nói một câu. Thi Cửu đã rời đi, Tung Lôn cũng không giả vờ vô tư với Kế Duyên, cười khổ đáp:
“Dù sao cũng là một trận sư đồ, ta đã từng rất yêu thích đứa nhỏ này, không thể thấy nó đi vào đường cùng. Tu hành nhiều năm như vậy, vẫn còn nặng tư tâm như vậy. Nếu không phải ta bỏ bê dạy bảo, nó sao lại lưu lạc đến tận đây.”
“Tiên nhân cũng là người, những điều này đều là nhân chi thường tình thôi. Hơn nữa Tung đạo hữu không cần quá tự trách, bởi vì người có chí riêng, Thi Cửu chỉ là tự cam đọa lạc, cũng không thể trách Tung đạo hữu được. Đúng rồi, Thi Cửu tên thật là gì?”
Kế Duyên chợt phát hiện mình còn chưa biết tên thật của Thi Cửu, không lẽ cứ gọi mãi là Thi Cửu. Nghe câu hỏi này, mắt Tung Lôn tràn đầy hồi ức, cảm khái nói:
“Hắn vốn tên là Tung Tử Hiên, còn là ta đặt cho nó. Chuyện cũ không nên nhắc lại, đồ đệ của ta đã chết rồi, vẫn nên gọi hắn là Thi Cửu đi. Tiên sinh, ngươi định xử trí chuyện ở Thiên Bảo Quốc này như thế nào?”
Một vài thành viên thâm niên của Thiên Khải Minh thường không hành động đơn độc, mà sẽ có hai hoặc nhiều thành viên cùng lúc xuất hiện ở một nơi nào đó, vì cùng một mục tiêu. Hơn nữa, những người phụ trách các mục tiêu khác nhau không biết quá nhiều về tình hình của nhau. Thành viên bao gồm cả yêu ma quỷ quái và các loại người tu hành khác. Việc có thể khiến những người tu hành bình thường khó mà tán thành, thậm chí cùng tồn tại, cùng nhau hành động có kỷ luật và thống nhất như vậy, chỉ riêng điểm này đã khiến Kế Duyên cảm thấy không thể khinh thường Thiên Khải Minh.
Việc Thi Cửu ở Thiên Bảo Quốc đương nhiên không phải ngẫu nhiên, ngoài hắn ra vẫn còn đồng bọn. Chỉ có điều cương thi thuộc loại tà vật bị coi thường nhất trong đám yêu ma quỷ quái. Thi Cửu nhờ thực lực khiến người khác không quá xem nhẹ hắn, nhưng cũng không ai thích thân cận với hắn.
Nhớ lại tình huống nguy hiểm tột độ trước đó, Thi Cửu đương nhiên rất quang côn mà bán sạch đồng bọn cùng hành động với mình. Mạng nhỏ còn sắp không giữ được, còn quản người ta làm gì?
Cho nên, sau khi biết ngoài Thi Cửu ra, ở Thiên Bảo Quốc còn có vài thành viên Thiên Khải Minh khác, Tung Lôn mới hỏi câu này.
Kế Duyên tự đánh giá một chút, trầm giọng nói:
“Việc này ta sẽ xem xét trước rồi tính. Tung đạo hữu cũng không cần phải bồi tiếp ta mãi, cứ đi xử lý việc của ngươi đi. Thiên Khải Minh chắc chắn không thiếu người tài ba, ngươi ở lại đây có lẽ sẽ tiếp xúc với Thi Cửu, có lẽ sẽ bị người ta tính kế.”
Tung Lôn khẽ gật đầu, chỉ riêng Cửu Vĩ Hồ đã khiến người ta kiêng kỵ lắm rồi.
“Vậy tiên sinh ngài…?”
Kế Duyên cười:
“Nếu không phải chính Kế mỗ có ý định, không ai có thể tính được ta đâu, ít nhất hiện tại thế gian là như thế.”
Khi nói những lời này, Kế Duyên vẫn rất tự tin. Hắn đã không còn là Ngô Hạ A Mông lúc trước, cũng biết càng ngày càng nhiều bí ẩn, đối với sự tồn tại của bản thân cũng có định nghĩa thỏa đáng hơn.
Tung Lôn cũng lộ vẻ tươi cười, đứng dậy hướng về Kế Duyên đi một cái xá dài.
“Tiên sinh có gì phân phó, cứ việc sai bảo. Vãn bối xin cáo từ trước!”
Kế Duyên vừa định đứng dậy đáp lễ, Tung Lôn đã ngăn lại:
“Tiên sinh cứ ngồi, vãn bối cáo lui!”
Nói xong, Tung Lôn chậm rãi lùi lại, một chân giẫm ra ngoài đỉnh núi, đạp lên thanh phong lướt về phía sau, rồi chuyển thân ngự phong bay về phương xa.
Sau khi Tung Lôn đi, Kế Duyên ngồi trên đỉnh núi, một chân co lên đặt tay phải lên, dư quang nhìn hai cái bồ đoàn trống không. Từ trong tay áo, hắn lấy ra một cái bạch ngọc Thiên Đấu Hồ, nghiêng người để bầu rượu lắc lư về phía miệng, hơi nghiêng xuống là hương thơm rượu đổ ra.
“Ực ực… Ực ực… Ực ực…”
Nuốt mấy ngụm, Kế Duyên đứng dậy vừa đi vừa uống, hướng về phía chân núi mà đi. Kỳ thực Kế Duyên thỉnh thoảng cũng muốn say một trận, chỉ tiếc lúc trước tố chất thân thể còn kém nên chưa thử qua uống say. Còn hôm nay muốn say, ngoài việc bản thân không kháng cự cơn say, yêu cầu về chất lượng và số lượng rượu cũng cực kỳ khắt khe rồi.
Thiên Khải Minh ở Thiên Bảo Quốc có không ít động tác, nhìn vào rất phức tạp, nhiều cái thậm chí có chút vi phạm phong cách đi thẳng về thẳng của yêu ma, có cái quanh co lòng vòng, nhưng mục đích cuối cùng vẫn chỉ có một: lật đổ trật tự của Thiên Bảo Quốc.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Nhân tộc là số lượng lớn nhất trong các loài hữu tình, lại được xưng là vạn vật chi linh. Linh tính và trí tuệ trời sinh khiến vô số sinh linh hâm mộ. Nhân đạo suy yếu ở một mức độ nào đó cũng sẽ suy yếu Thần Đạo, đồng thời nhân đạo đại loạn sẽ sinh ra rất nhiều oán niệm và tà khí không tốt.
Kỳ thực Kế Duyên biết rõ Thiên Bảo Quốc lập quốc mấy trăm năm, mặt ngoài phồn hoa như gấm, nhưng bên trong sớm đã đọng lại một đống lớn vấn đề. Thậm chí, trong đêm qua Kế Duyên và Tung Lôn bấm đốt ngón tay quan sát, mơ hồ cảm thấy nếu không có Thánh Nhân xoay chuyển trời đất, khí số của Thiên Bảo Quốc sắp hết. Chỉ có điều thời gian này khó mà nói trước. Tổ Việt Quốc nát vụn như vậy còn chịu đựng được rất lâu, mà sự tồn vong của cả một quốc gia là một vấn đề rất phức tạp, dính đến chính trị, xã hội và môi trường. Kéo dài hơi tàn hay đột tử bị lật đổ đều có thể xảy ra.
Nhưng nhân đạo đến một mức độ nhất định, một vài địa phương sinh sôi yêu ma cũng là khó tránh khỏi. Kế Duyên có thể khoan dung loại phát triển tự nhiên này, tựa như không phản đối một người phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm sai. Nhưng Thiên Khải Minh hiển nhiên không nằm trong số này. Ngược lại, Kế Duyên tự nhận mình ở Vân Châu cũng coi như là năng nổ, ít nhất là ở Vân Châu Nam Bộ. Hơn nửa quốc cảnh của Thiên Bảo Quốc cũng miễn cưỡng nằm ở Vân Châu Nam Bộ. Kế Duyên cảm thấy mình “tình cờ” bắt gặp yêu ma của Thiên Khải Minh cũng là rất có thể. Dù chỉ có Thi Cửu chạy trốn, cũng không khiến Thiên Khải Minh nghi ngờ Thi Cửu, dù sao hắn cũng là “người bị hại” mới đúng, cùng lắm thì lại thả đi một tên, để hắn cùng Thi Cửu lập nhóm.
Nhưng ít nhất có một chuyện khiến Kế Duyên tương đối cao hứng, con Hồ Ly Tinh có thù cũ với Lão Ngưu cũng ở Thiên Bảo Quốc. Mục đích của Kế Duyên lúc này rất đơn giản: thứ nhất, “tình cờ” gặp phải một vài yêu tà, sau đó phát hiện bọn này không đơn giản, rồi làm những việc mà một chính đạo tiên tu nên làm; thứ hai, những kẻ khác đều có thể cho một cơ hội, nhưng Hồ Ly thì phải chết!
Và gần đây, ở một tòa thành lớn, có một nơi Kế Duyên nhất định phải đến xem, đó là một hộ nhân gia có quan hệ mật thiết với con Hồ Ly kia.
Vừa uống rượu, vừa suy nghĩ, Kế Duyên không ngừng bước đi, tốc độ cũng không chậm. Ra khỏi sâu trong Mộ Khâu Sơn, đi ngang qua những đỉnh núi đầy mồ mả, dọc theo con đường lúc đến mà đi ra ngoài. Lúc này, Thái Dương đã lên cao, đã có người đến tế bái, cũng có đội đưa tang mang quan tài tới.
Đêm qua giao phong ngắn ngủi, dưới sự khống chế có ý của Tung Lôn, những phần mộ trên núi hầu như không bị phá hoại gì, sẽ không có chuyện người đến tế bái phát hiện mộ tổ bị lật tung.
“Đi đi đi… Bơi bơi bơi… Đáng tiếc không say… Đáng tiếc không say…”
Kế Duyên ngâm nga những ca từ hỗn hợp giữa kiếp trước và những sáng tạo ngẫu hứng của mình, thỉnh thoảng uống mấy ngụm rượu. Dù đã có chút không nhớ rõ làn điệu gốc, nhưng thanh tuyến của hắn hùng hậu, bình thản, lại là tâm cảnh của tiên nhân, ngâm nga ra lại có một loại thoải mái và tiêu dao đặc thù.
Mộ Khâu Sơn phía sau đã càng ngày càng xa, phía trước, bên đường có một cái đình nghỉ chân cũ nát. Trong đó, một hán tử râu đen như châm, giống Lý Quỳ hoặc Trương Phi trong phim truyền hình kiếp trước, đang ngồi ở đó. Nghe tiếng ca của Kế Duyên, hắn không khỏi ghé mắt nhìn về phía vị thanh sam tiên sinh đang đến gần.
Kế Duyên hai mắt khép hờ, dù không say, nhưng cũng có chút trẻ con mà loạng choạng đi đường. Trong tầm mắt quét qua cái đình nghỉ chân, nhìn thấy người kia cũng cảm thấy thú vị.
Thật trùng hợp, khi đi đến bên đình, Kế Duyên dừng bước, dùng sức lắc lắc cái bạch ngọc bầu rượu trong tay. Cái Thiên Đấu Hồ này, hết rượu rồi.
Cái Thiên Đấu Hồ này năm đó là Ứng Phong hiếu kính, bên trong chứa không ít Linh tửu rượu ngon. Long Tiên Hương hắn không nỡ tùy tiện uống nhiều, bao nhiêu năm nay Kế Duyên vẫn uống cái này, không ngờ hôm nay uống cạn sạch.
“Ha ha, uống rượu ngàn đấu chưa say, mất hứng, mất hứng a…”
Trong lương đình, mắt nam tử sáng lên:
“Tiên sinh hảo khí phách! Ta chỗ này có rượu ngon nhất, tiên sinh nếu không chê, cứ việc cầm lấy uống!”