Chương 604
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 604
Chương 604: Thiên Thủy Hồ tràn đầy sức sống
“Ba ~ Yến huynh đệ, cái tên hay đấy! Không hề kém cạnh cái tên Yêu Thể Pháp Thể của ta!”
Ngưu Bá Thiên vỗ song chưởng vào nhau, phát ra tiếng vang như pháo nổ, nghe cái tên này thôi gã đã thấy có cảm giác rồi.
“Ừm, là một cái tên rất hay!”
“Không tệ, tên hay!”
Kế Duyên và Lục Sơn Quân cũng gật đầu phụ họa, quả thực là một cái tên bao hàm được những gì đã bàn trước đó.
“Tuy chắc chắn sẽ đầy rẫy gian nan, nhưng đây cũng là một con đường tu hành, một con đường mà nhiều người có thể đi, cũng là một con đường chính đạo!”
Đây là đánh giá của Kế Duyên về võ đạo. Việc võ đạo có thể đột phá là điều mà mọi người ở đây đều vô cùng mong muốn, bất quá dù có lý luận cơ sở, đây vẫn là một con đường cần võ giả đích thân tìm tòi, dù Kế Duyên cũng không thể dùng nó để phán đoán chính xác kết quả.
Võ giả Tiên Thiên cảnh giới sống lâu hơn võ giả tầm thường, nhưng cũng không quá khoa trương. Nếu có thể đi thông con đường Võ Sát Nguyên Cương này, tin rằng tuổi thọ sẽ được cải thiện đáng kể, chỉ là con đường này đến cùng thế nào thì vẫn chưa thông. Yến Phi vốn không phải kẻ thiếu tự tin, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn hai đường.
Đồng thời, bất luận là Yến Phi, Kế Duyên, Lão Ngưu hay Lục Sơn Quân, đều hiểu con đường võ đạo này cũng giống như người thường luyện võ, nhìn thì có vẻ nhiều người có thể luyện, nhưng thực tế số người thành cao thủ lại cực ít. Dù vậy, nó vẫn mang đến nhiều hơn mấy phần hy vọng, và nhất định sẽ là một phần trong sự hưng thịnh của nhân đạo, bởi vì võ đạo thực sự cắm rễ nhân gian, đồng thời gắn bó chặt chẽ với nó.
Một con đường võ đạo phía trước, một quân cờ trong tay áo, thu hoạch này vượt quá dự đoán của Kế Duyên, nhưng lại tựa hồ hợp tình hợp lý.
Đúng như Yến Phi đã nói, thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Mấy ngày sau, mọi người chia tay nhau bên ngoài tiểu trang viên này. Ngưu Bá Thiên và Lục Sơn Quân cùng nhau Bắc hành, phương hướng là thứ yếu, mục đích mới là chủ yếu.
Yến Phi và Kế Duyên cũng rời khỏi tiểu trang viên. Yến Phi sẽ theo Kế Duyên đến Thiên Thủy Hồ một chuyến, sau đó trở về Đại Trinh, dù sao nếu tự mình trở về Đại Trinh thì mấy tháng cũng không che giấu được.
Còn tòa tiểu trang viên bên ngoài Lạc Khánh Thành này thì được giao trực tiếp cho đôi phu phụ kia quản lý, nói là giao cho họ quản lý, kỳ thực cũng coi như là tặng cho họ. Dù sao Yến Phi rất rõ ràng mình có lẽ sẽ không đến đây ở thường xuyên nữa, coi như có thể trở về cũng chỉ đến thăm mà thôi. Mà không có Yến Phi ở đây, Ngưu Bá Thiên dù có trở lại chốn cũ, cũng thà ở trong thanh lâu hơn.
…
Thiên Thủy Hồ là một trong số những hồ lớn của Tổ Việt Quốc, và có rất nhiều người Tổ Việt kiếm sống quanh Thiên Thủy Hồ. Kế Duyên mang theo Yến Phi đến đây, kể từ lần thảo luận về võ đạo cũng đã năm ngày trôi qua.
Giờ phút này, Kế Duyên và Yến Phi cùng đứng bên hồ trước một bụi cỏ lau. Trong mắt Yến Phi, Thiên Thủy Hồ trải dài đến tận cùng, còn dưới thị lực mơ hồ của Kế Duyên, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì Thiên Thủy Hồ quả thực vô biên vô hạn, dùng thủy linh khí phán đoán ranh giới còn chuẩn xác hơn một chút.
Yến Phi ngắm nhìn hai bên bờ Thiên Thủy Hồ, có thể thấy lác đác vài chiếc thuyền đánh cá đang đi lại trên hồ, xung quanh còn lại là hoang dã không người.
“Ách, Kế tiên sinh, cái này… chúng ta muốn xuống hồ sao? Hay là tìm một chiếc thuyền đánh cá?”
Kế Duyên có chút buồn cười nhìn Yến Phi.
“Thuyền đánh cá có thể lái xuống đáy hồ sao?”
Nói xong câu này, Kế Duyên bỗng nhớ ra lần trước Lão Long mời gã đi dự thọ yến, thuyền đánh cá đúng là có thể lái xuống đáy hồ, nên im lặng, chuyển chủ đề.
“Đi thôi, có Kế mỗ ở đây ngươi sợ gì, không cần bế khí, cùng nhau xuống nước đi.”
Nói rồi, Kế Duyên khẽ nhảy một cái, như lướt qua một đường cong, hai chân chạm mặt nước rồi chậm rãi chìm xuống.
Yến Phi đứng trên bờ “A” một tiếng, rồi cắn răng nhảy theo, dùng khinh công vạch một đường cong, chuẩn xác rơi xuống vị trí Kế Duyên vừa xuống nước. Bất quá hắn theo thói quen đạp chân xuống nước, bước đi vài chục bước trên mặt nước, sau đó mới phản ứng lại, trực tiếp không thi triển khinh công nữa, dùng chiêu Thiên Cân Trụy mặc cho mình chìm xuống.
Kế Duyên đang đợi Yến Phi dưới nước, thấy hắn vừa xuống đã đảo mắt nhìn quanh, nhưng vẫn phong bế khí tức, không khỏi cảm thán trong lòng, võ công của Yến Phi đã cao đến mức này rồi, mà chút chướng ngại tâm lý cũng không phải nói một chút là có thể đột phá.
Thế là Kế Duyên lách mình ra sau lưng Yến Phi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn.
“Bịch…”
Một loạt bọt khí nhỏ li ti nổi lên trong nước.
“Khụ…”
Yến Phi trúng một chưởng, trực tiếp hắng giọng trong nước, vô ý thức hít một hơi, rồi mới phát hiện không có dòng nước nào tràn vào miệng, ngược lại hô hấp thông thuận như trên mặt đất. Không chỉ vậy, dù ngón tay có thể cảm nhận được dòng nước, nhưng trên người tựa hồ ngay cả quần áo cũng không ướt.
“Tiên sinh, đây là…”
Vừa mở miệng, Yến Phi mới phát hiện mình nói chuyện dưới nước cũng không gặp trở ngại gì.
“Tị Thủy Thuật mà thôi, đi thôi, đi gặp Cao Thiên Minh.”
Kế Duyên nói rồi dậm chân bước đi, Yến Phi vội vàng đuổi theo, chân đạp xuống nước có chút mềm mại, nhưng đi lại không hề khó khăn, càng không cần phải bơi. Dòng nước chậm rãi chảy qua người, tay chân thậm chí mặt đều có thể cảm nhận được sóng nước và nhiệt độ, thậm chí có thể thấy cá bơi lội xung quanh.
Trải nghiệm này khiến Yến Phi cảm thấy rất mới lạ, thậm chí nổi tính trẻ con đưa tay chạm vào cá, với tố chất thân thể của một Tiên Thiên võ giả, hắn chộp lấy một con cá trong nháy mắt, nhìn nó vùng vẫy trong nước rồi lại thả ra.
Thiên Thủy Hồ có thể dưỡng Giao Long, nên sau khi qua một đoạn khu vực nước sâu vài mét, nước hồ càng trở nên sâu và mờ hơn. Yến Phi đi theo Kế Duyên, cảm giác mới lạ vẫn không ngừng.
“Kế tiên sinh, Cao tiên sinh thật sự ở trong hồ này sao?”
“Hắn chung quy không đến nỗi gạt ta chứ? Ừ, có người đến hỏi.”
Kế Duyên vừa nói dứt lời thì thấy một con cự mãng đen chậm rãi bơi tới từ trong bóng tối. Cảnh này khiến Yến Phi căng thẳng, vô ý thức nắm chặt trường kiếm bên hông.
“Phía trước là cấm địa của Thiên Thủy Hồ, người đến xưng tên.”
Kế Duyên nhẹ nhàng đáp lời cự mãng.
“Làm phiền thông báo Cao hồ chủ, nói Kế Duyên và Yến Phi đến chơi.”
Cự mãng vốn còn định hỏi thêm vài câu, vừa nghe đến cái tên “Kế Duyên” thì giật mình trong lòng.
“Ngài là Kế tiên sinh?”
Cự mãng uốn mình bơi lội, chậm rãi xích lại gần, cẩn thận quan sát Kế Duyên và Yến Phi, không nhìn rõ lắm, nhưng Mặc Ngọc Trâm thì nhìn rất rõ.
“Nguyên lai là Kế tiên sinh đến đây, tiên sinh mau theo ta, Cao gia sớm đã phân phó, gặp tiên sinh thì không cần bẩm báo, trực tiếp mời vào Thủy Phủ. Đúng rồi, hai vị tiên sinh không cần tự mình rẽ nước, cứ ngồi lên lưng ta là được!”
Nói rồi, con cự mãng to như thuyền nằm ngang trước mặt Kế Duyên và Yến Phi. Hai người nhìn nhau, sau khi Kế Duyên gật đầu, gã mang theo Yến Phi bước lên lưng rắn đứng vững.
“Tiên sinh đứng vững, ta ngự thủy mà đi, tốc độ sẽ hơi nhanh.”
“Ào ào ào…”
Dòng nước bị khuấy động mạnh mẽ, cự mãng nhanh chóng lao xuống phía dưới. Kế Duyên không hề lay động, Yến Phi thì hơi chao đảo, rồi tách chân trước sau, đứng vững trên lưng rắn.
Không biết Thiên Thủy Hồ sâu bao nhiêu, phía dưới càng lúc càng mờ, trong mắt Yến Phi gần như chỉ thấy được vật trong phạm vi một thước, chỉ có thể thấy chút bọt khí nhỏ và nước hồ đục ngầu, thỉnh thoảng có vài con cá hoảng hốt bơi qua, thậm chí đụng vào người hắn.
Sau đó, cự xà bơi vào một cái động đá ngầm dưới nước trong một vùng nước tối tăm. Sau khoảng vài nhịp thở, trong môi trường hoàn toàn tối đen ban đầu, xuất hiện ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Kế Duyên và Yến Phi vốn tưởng là rong rêu trên vách động phát sáng, sau đó mới phát hiện là những con cá nhỏ phát sáng đang bơi lội bên cạnh rong rêu. Rồi ánh sáng dần dần tăng cường, xung quanh bắt đầu xuất hiện minh châu khảm nạm.
Ước chừng mười mấy nhịp thở nữa trôi qua, ánh sáng xung quanh đã sáng tỏ như ban ngày, thế giới đáy nước cũng hiện ra trước mắt, rộng lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Rất nhiều Thủy tộc thần kỳ bơi lội qua lại, không ít con đã khai trí. Phía xa có những kiến trúc Thủy Phủ điêu lan ngọc thế, xa xa có thể thấy tấm biển lớn tỏa sáng trước điện, bên trên là ba chữ lớn “Thiên Minh Cung”.
“Ha ha, Thủy Phủ của Cao Thiên Minh này ngược lại là rất có phong cách, so với Long Cung Thông Thiên Giang của Ứng lão tiên sinh còn có ý tứ hơn chút.”
Cự mãng dưới chân Kế Duyên nghe vậy vô ý thức lắc mình, ngay cả nói cũng không dám, hắn biết rõ Ứng lão tiên sinh trong miệng Kế Duyên là ai. Loại lời này ai nói ra cũng có chút “đại nghịch bất đạo”, nhưng Kế tiên sinh nói thì không sao.
“Xà thống lĩnh, ngài trở về rồi? Hai người này là ai vậy?”
Một Ngư nương mình người xinh đẹp, đuôi cá chép bơi tới, từ xa đã lên tiếng hỏi thăm.
“Mau đi bẩm báo Cao gia, nói Kế tiên sinh và Yến tiên sinh đến chơi, nhanh đi nhanh đi!”
“Ô ô ô!”
Ngư nương nghe vậy vạch một đường bọt nước, có chút khẩn trương nhanh chóng bơi đi. Xung quanh, một vài Thủy tộc nghe vậy cũng tò mò nhìn về phía này, lại có những con tản ra, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Cự mãng tựa hồ cố ý giảm tốc độ, không vội bơi đến Thủy Cung.
Kế Duyên hứng thú nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Gã cảm thấy Thủy tộc ở dưới Thiên Thủy Hồ này không giống với những nơi từng thấy, cảm giác rất thú vị. Nếu phải hình dung thì chính là cảm thấy rất có sức sống, không giống như một nơi trang nghiêm.
Một lát sau, thanh âm của Cao Thiên Minh từ Thủy Cung truyền đến, rồi vợ hắn hộ tống gã cùng với Thủy tộc hai bên nhanh chóng bơi ra.
“Kế tiên sinh đến chơi, Cao mỗ không đón từ xa, không đón từ xa a!”
“Tiên sinh sao không báo trước một tiếng, để ta và tướng công tự mình ra nghênh đón!”
Những chuyện thú vị theo Cao Thiên Minh phu phụ xuất hiện, Thủy tộc xung quanh không những không tránh ra mà còn tụ tập lại, bơi qua bơi lại nhìn ngắm.