Chương 603
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 603
Chương 603: Võ Sát Nguyên Cương
Kế Duyên tán thưởng tiếng của Lão Ngưu, cũng là điều Yến Phi nghĩ trong lòng. Thật ra, cả đời này hắn có thể xưng bằng hữu chẳng được bao nhiêu người. Nửa đời trước hắn quá cao ngạo tự phụ, còn nửa đời sau dù chưa đi hết, nhưng tính tình hiện tại có lẽ cũng khó kết giao bạn bè thật lòng. Gặp được Lão Ngưu là một may mắn lớn trong đời hắn.
“Tiên sinh nói trúng suy nghĩ của Yến mỗ. Ngưu huynh vừa là thầy vừa là bạn của ta. Nhớ năm xưa, Yến mỗ cao ngạo tự phụ, khó mà đến được nơi thanh nhã, không ngờ Ngưu huynh lại nhận ta làm bạn.”
“Ha ha, Yến đại hiệp sao lại tự coi nhẹ mình vậy? Ta nghĩ ngươi cũng hiểu Lão Ngưu kia mà. Gã nhìn chất phác vậy thôi, chứ thực ra thông minh tuyệt đỉnh. Nếu ngươi, Yến Phi, không có chỗ hơn người, gã há chịu nhận ngươi làm bạn? Đến đây, chúng ta lấy đũa làm kiếm, cùng nhau vun đắp con đường võ đạo, để Kế mỗ mở mang kiến thức.”
Mắt Yến Phi sáng lên. Dù đối diện là Kế Duyên, nhưng đứng trên góc độ võ đạo, hắn cũng chẳng hề rụt rè. Hơn nữa, hắn biết Kế tiên sinh chắc chắn sẽ giữ chừng mực, nên dũng khí tràn đầy đáp lời:
“Tốt, mời tiên sinh chỉ giáo!”
Yến Phi chắp tay một cái rồi dẫn đầu ra chiêu, dùng thủ đoạn gần như đánh lén, kiếm chỉ hướng thẳng vào người Kế Duyên. Kế Duyên phất tay áo dài, thanh bào che khuất tầm mắt, kiếm chỉ như thiểm điện xuyên ra. Hai người cứ thế đấu kiếm trên bàn, trong không gian hẹp, tốc độ biến chiêu cực nhanh.
Ở tận gian bếp, hai vợ chồng đang bận rộn cũng ngẩn người nhìn cảnh này.
“Không ngờ Kế tiên sinh nhã nhặn vậy mà cũng là cao thủ. Giang hồ thật sự là ngọa hổ tàng long a!”
Nghe chồng nói vậy, người vợ khẽ đánh yêu hắn một cái.
“Đây là người mà Ngưu đại hiệp, Yến đại hiệp đều kính trọng đó. Biết chút võ công thì có gì lạ? Đừng ngẩn ra đó nữa, Yến đại hiệp về rồi, cơm tối phải chuẩn bị thật tươm tất. Giúp ta làm sạch con ngỗng đi.”
“Ách, lát nữa được không? Loại quyết đấu này thực sự hiếm thấy, là võ nhân, đời ta được thấy mấy lần chứ!”
Phu nhân rốt cuộc vẫn thương chồng, dù rất muốn giục hắn làm việc, nhưng thấy vẻ mặt khi thì cau mày, khi thì nghẹn họng nhìn trân trối của chồng, cùng với việc thỉnh thoảng khoa tay múa chân, nàng cũng không thúc giục nữa.
“Được được được, ngươi đừng quên con ngỗng là được. Ta đi làm chút nước ốc.”
…
Một bên khác, Lục Sơn Quân sau khi rời trang viên thì tăng tốc không ít. Đoạn đường mà người thường phải mất ít nhất 1 khắc đồng hồ mới đến Lạc Khánh Thành, hắn lại đi như có gió dưới chân, gần như chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã vào thành.
Tòa thành này quả không hổ là một trong những thành lớn phồn hoa nhất Tổ Việt Quốc. Dường như sự hỗn loạn, cằn cỗi, khổ hàn ở những nơi khác của Tổ Việt Quốc đều là do bị rút máu để nuôi dưỡng nơi phồn hoa này. Trong thành người đến người đi náo nhiệt không ngớt, bên đường giao lộ đâu đâu cũng thấy dòng người như dệt cửi, những người bán hàng rong gánh hàng hóa qua lại rao hàng, các cửa hàng, quầy hàng bày đầy đồ chơi, văn hóa phẩm xa xỉ.
Lục Sơn Quân lướt qua thành vài vòng, chân không hề dừng lại, chọn con đường phồn hoa nhất mà đi, thẳng tiến đến khu thanh lâu, gánh hát dày đặc trong thành.
Hiện tại đang là ban ngày, những nơi khác ở Lạc Khánh Thành đều rất náo nhiệt, nhưng đến khu thanh lâu này thì lại có vẻ hơi quạnh quẽ. Dù vậy, người đến dạo chơi cũng không thể nói là ít. Khi Lục Sơn Quân đến, các cô nương đứng trong, ngoài lầu đều sáng mắt lên.
Lục Sơn Quân mặc một thân y sam màu vàng nhạt, mũ nhỏ cài trâm, tóc dài theo gió lướt nhẹ. Khuôn mặt hắn tuấn tú khỏi bàn, thân hình cân đối, phong độ khi đi đứng đều tuyệt hảo, hơn nữa nhìn là biết không thiếu tiền. Người như vậy đến thanh lâu, các cô nương thấy hắn chẳng phải đều xuân tâm dập dờn sao? Nên không ngớt người lên tiếng, thậm chí tiến lên mời chào.
“Khách quan ~ khách quan đến chơi sao? Mời vào lầu ngồi chút!”
“Khách quan, đến Ám Hương Lâu của chúng tôi nghỉ ngơi đi, đảm bảo hầu hạ ngài thư thư phục phục ~~”
“A a, khách quan đừng đi mà!”
Vài cô nương còn muốn ra kéo Lục Sơn Quân, nhưng hắn đều lễ phép cười rồi nhanh chóng tránh đi, không để các cô gái chạm vào. Hắn thật sự không quen mùi phấn son khác biệt trên người những người này.
Đi một hồi lâu, Lục Sơn Quân rốt cuộc tìm được Xuân Hạnh Lâu mà Lão Ngưu nhắc đến. Trong ánh mắt kinh hỉ của mấy cô nương đứng ở cột lầu, Lục Sơn Quân bước nhanh vào trong. Lập tức, từng tốp nữ tử như hoa phấp phới vây quanh hắn.
“Khách quan, để thiếp bồi ngài có được không?” “Khách quan, để thiếp bồi ngài nhé?”
“Hay là chúng ta cùng nhau bồi ngài đi, ha ha ha…”
Bên kia, tú bà cũng quạt phe phẩy, lắc mông cười ha hả tiến đến.
“A u, vị quan nhân này thật tuấn tú a. Ngài thật có mắt nhìn, Xuân Hạnh Lâu của chúng tôi có những cô nương Thủy Linh nhất Lạc Khánh Thành, các danh kỹ Lạc Khánh đều có mặt trong lầu, mấy nàng đều rảnh rỗi đó ~~”
Tú bà còn đang nói thì Lục Sơn Quân đã lấy ra một nắm kim đậu nhỏ, đưa cho tú bà. Người sau lập tức hai tay dâng lên đón lấy, nụ cười trên mặt như một đóa cúc héo.
“Vậy để tôi giúp quan nhân an bài nhé?”
“Không cần, ta đến tìm người, tìm người họ Ngưu.”
Lục Sơn Quân nói xong câu này, bỏ mặc đám cô nương đang dây dưa bên mình, đi thẳng về phía trước. Tú bà hơi sững sờ, vội đuổi theo.
“Quan nhân tìm Ngưu gia? Có điều Ngưu gia hiện tại không tiện lắm, hay là tôi đi nói với Ngưu gia rồi dẫn ngài qua nhé? A a, quan nhân đi chậm một chút a!”
“Không cần ngươi dẫn, ta biết gã ở đâu!”
Lục Sơn Quân không quay đầu lại nói một câu, bước chân càng lúc càng nhanh, khiến tú bà có chút theo không kịp.
Phía sau thanh lâu là một gian nhà chính rộng lớn. Ngưu Bá Thiên đang trái ôm phải ấp, vẻ mặt say mê nghe một cô gái trẻ tuổi đánh đàn ở đối diện. Gã nhìn chằm chằm vào tư thái và khuôn mặt của cô gái đánh đàn với ánh mắt dâm đãng, khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, hơi thở hổn hển. Một cô gái khác thì thỉnh thoảng lột bồ đào đút cho gã ăn, một cô lại đưa chén rượu đến bên miệng gã, mặc cho gã giở trò, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười yêu kiều.
“Bịch…”
Cánh cửa nhà chính bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
“A…” “Ai nha làm sao vậy?”
Vài cô gái giật mình kêu lên. Lão Ngưu vừa trấn an các nàng vừa nói:
“Không có gì không có gì, là bằng hữu ta, là bằng hữu ta. A a, Lão Lục, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi à? Đến đây đến đây, ta bảo một em cho ngươi, ngồi đây ngồi đây, trừ cô đánh đàn kia ra, các cô nương trong lầu ta bảo đến hết.”
Lão Ngưu buông một cô gái ra, nhiệt tình vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh bàn trà.
“Không rảnh cùng ngươi ở đây hồ nháo. Yến Phi về rồi, tiên sinh bảo ta tìm ngươi về đó.”
“Cái gì? Hiện tại? Không phải chứ, lập tức phải đi? Ta còn chưa tiêu tiền nữa!”
Lục Sơn Quân nhếch miệng cười, cố ý không nói rõ ràng.
“Nói nhảm gì vậy, ngươi có đi hay không? Không đi ta đi đó, để chính tiên sinh đến mời ngươi, ngươi có thể cũng làm một cô cho tiên sinh đó.”
Lão Ngưu đứng lên, nhìn cô gái đánh đàn với ánh mắt đầy buồn khổ.
“Không thể thu xếp một ngày sao? Một đêm cũng được, hoặc đến trưa? Ta tối sẽ về không được sao…”
Lục Sơn Quân liếc nhìn gã, rồi lại liếc nhìn cô gái đã ngừng tiếng đàn.
“Ngươi đến đây cũng lâu rồi, sao không làm chính sự?”
“A, ta sao có thể ban ngày tuyên dâm chứ!”
Câu nói kia của Lão Ngưu khiến khóe miệng Lục Sơn Quân giật giật.
“Tiên sinh muốn nghe ngươi bàn về võ đạo, không phải lập tức sẽ đi sao, ngươi còn có thể trở về tiếp tục.”
Lão Ngưu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Sớm nói vậy thì xong rồi. Liễu nha đầu, hiện tại Ngưu ca ca có chút việc, ta nhất định sẽ trở về làm ngươi chính pháp!”
Nói xong, Lão Ngưu lưu luyến không rời đứng lên, theo Lục Sơn Quân đi ra, vẫn không quên khoe khoang với hắn rằng gái thanh lâu thật sự động tình với gã.
Khi Lão Ngưu và Lục Sơn Quân cùng nhau trở lại tiểu trang viên ngoài thành, Kế Duyên và Yến Phi đã kết thúc luận bàn. Lão Ngưu đi đầu một bước, vừa đi vừa kêu:
“Kế tiên sinh, Yến huynh đệ, ta về rồi.”
Lục Sơn Quân đi sau một bước, sắc mặt có chút khó coi. Kế Duyên thấy vậy, còn chưa kịp hỏi thì Lão Ngưu đã nói trước:
“Hắc hắc, Lão Lục gia hỏa này không hiểu phong tình, cô nương Xuân Hạnh Lâu muốn hôn gã mà gã còn tránh, ta Lão Ngưu giúp gã một tay, không để gã tránh được.”
Lục Sơn Quân hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc đầu, nhưng cũng không làm ầm ĩ. Điều hắn để ý không phải là bị phàm nhân hôn chút chuyện nhỏ nhặt này, mà là vừa rồi Lão Ngưu thế mà có thể thừa dịp hắn không chuẩn bị mà chế trụ tay chân hắn, khiến hắn tạm thời không tránh thoát được.
“Đừng lãng phí thời gian, mau ngồi xuống. Trọng điểm của chúng ta hiện tại là con đường võ đạo. Nghe nói ngươi đem một chút tinh yếu tư tưởng của yêu thể pháp thể truyền thụ, có thể nói chi tiết được không? Không phải để ngươi nói yêu thể pháp thể, mà là nói về rèn luyện thân thể võ giả.”
Hiện tại Kế Duyên hoàn toàn hứng thú với võ đạo, không muốn nói chuyện phiếm, điều này khiến Lục Sơn Quân chuẩn bị nghe Kế Duyên bình luận có chút thất vọng.
“Đều là người một nhà, cũng không phải mấu chốt quan trọng, cái này có gì không thể nói…”
Lão Ngưu vừa đi vừa cười nói, nhưng khi đến gần thì sắc mặt gã sững sờ, rốt cuộc phát hiện trên bàn trong nội viện có một đống táo, chất thành một ngọn núi nhỏ, hơn nữa chỉ riêng trước mặt Yến Phi đã có một đống hạt táo.
“Ta ăn ít nhất 4, 50 quả, nuốt cả hạt.”
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Sơn Quân truyền đến bên tai, sau đó hắn bước trước Lão Ngưu vào sân, ngồi xuống vị trí cũ, rất tự nhiên cầm lấy một quả táo gặm một cái.
Lão Ngưu biểu lộ đặc sắc, sau đó lập tức kịp phản ứng, mấy bước nhảy vào trong sân, ngồi xuống bàn đá, trước tiên cầm lấy hai quả táo, mỗi bên một ngụm. Xem tình hình này, Kế tiên sinh trữ hàng tuyệt đối không ít.
Kế Duyên không vội, chờ Lão Ngưu ăn liền bốn quả xong mới bắt đầu giảng giải kỹ càng con đường võ đạo mà hắn suy nghĩ cho Yến Phi, thậm chí nói ra một số bí mật về yêu thể pháp thể của bản thân.
Chủ đề được khơi gợi, hứng thú thảo luận càng lúc càng cao. Mấy người báo với hai vợ chồng trong trang viên rằng không cần cơm nước, chỉ cần táo để thảo luận. Cuộc luận bàn này kéo dài mấy ngày.
Điều diệu kỳ của yêu thể pháp thể, nói trắng ra là ở chỗ Lão Ngưu có thể cường hóa chỗ mạnh của bản thân, cường đại nhục thân, dồi dào sinh mệnh, coi thường thiên địa, yêu tâm khí phách, cường đại Nguyên Thần chi lực và Yêu Đạo pháp lực. Rất nhiều nguyên tố hòa vào một thể, bản thân thời thời khắc khắc rèn luyện bản thân, càng có thể tại thời khắc mấu chốt đem loại rèn luyện này ngoại hiển, cực lớn tăng cường chính mình.
Mà Lão Ngưu ở võ giả, hoặc nói ở Yến Phi, người có thiên phú trác tuyệt, gần như sắp chạm đến đỉnh điểm của võ giả, đã thấy được những điều tương tự.
Yến Phi có khí phách võ giả của riêng mình, đây không phải là thứ hư vô mờ mịt, mà là sức mạnh chân thật từ tâm thần. Yến Phi ở Tiên Thiên cảnh giới, khí huyết cực kỳ dồi dào, nhân hỏa khí cũng vậy. Yến Phi Nguyên Dương cũng cực thịnh, không hề loạn tự nhiên. Yến Phi sát khí cũng nặng, đây không phải lệ sát hay ác sát, mà là võ sát cứng như bàn thạch, có chút tương đồng với huyết sát của cường quân bách chiến. Còn chân khí, nhất là Tiên Thiên chân khí, lại là một điểm mấu chốt hơn, nó ở một mức độ nhất định câu liên thiên địa, lại liên quan mật thiết đến nhiều yếu tố khác, là sự dung hợp tốt đẹp.
“Ta và Yến huynh đệ suy nghĩ nhiều năm, từng bước một nếm thử, rốt cuộc cũng coi như có chút thành quả, nhưng kỳ thật còn xa mới đủ, không thể đem nhiều sức mạnh của võ giả dung nhập trong đó. Theo ta, Lão Ngưu, thấy thì Yến huynh đệ cũng chỉ mới phát huy được ba thành tiềm lực, có điều đáng tiếc a…”
Lão Ngưu vừa thảo luận với Kế Duyên vừa thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, đến cuối cùng chỉ nói đáng tiếc.
Chân lý càng biện càng rõ. Trước đó, Lão Ngưu và Yến Phi luôn có chút khúc mắc chưa nghĩ ra. Nay có thêm Kế Duyên và Lục Sơn Quân, nhất là Kế Duyên, người có kinh nghiệm luận đạo nhiều lần và hiểu rất rõ về võ đạo, nhiều việc đã được Kế Duyên chỉ rõ. Sau khi nghĩ thông suốt, liền chợt cảm thấy đáng tiếc.
Kế Duyên cũng thở dài.
“Đúng vậy, có điều đáng tiếc. Đáng tiếc Yến đại hiệp chung quy là chậm một chút. Nếu con đường này có thể được quán triệt từ đầu đến cuối ngay từ khi mới bắt đầu tập võ thì tốt biết bao…”
Lục Sơn Quân nhìn Yến Phi cũng tràn ngập tiếc hận.
“Có điều đáng tiếc…”
Yến Phi có chút sa sút, nhưng lát sau lại thoải mái cười một tiếng.
“Ta, Yến Phi, có lẽ có chút đáng tiếc, nhưng lại mở ra một hy vọng. Tương lai, dù ta không thể đạt đến thành tựu mà tiên sinh và Ngưu huynh mong đợi, cũng nhất định có thể bồi dưỡng được một, thậm chí nhiều truyền nhân giỏi hơn. Nếu truyền nhân không được, tự nhiên còn có hậu duệ. Tiên sinh và Ngưu huynh đều là người thọ nguyên siêu tuyệt, có thể nhìn thấy ngày đó!”
“Yến huynh đệ…”
“Ha ha ha ha ha… Sao lại có thái độ như tiểu nhi nữ vậy? Ta, Yến Phi, tự phụ nửa đời, há có lý do gì để nhụt chí? Ta chưa hẳn đã không thể tự mình thành tựu con đường này!”
Kế Duyên không khỏi càng đánh giá cao Yến Phi hơn, đây cũng là một loại thể hiện của khí phách võ giả.
“Yến đại hiệp hảo khí phách. Nếu vậy, con đường võ đạo này, ngươi hãy định tên đi!”
“Ách, hay là mời Kế tiên sinh định?”
Kế Duyên lắc đầu.
“Ngươi định!”
Yến Phi nhìn Lão Ngưu.
“Vậy Ngưu huynh…”
“Ngươi định!”
Ngay cả Lục Sơn Quân cũng gật đầu phụ họa, để Yến Phi định.
Giờ phút này, trong tiểu viện dù có cảm giác thông minh, nhưng xung quanh lại là đêm tối, nhưng trời đã sắp tảng sáng, phương đông trên đường chân trời đã có sắc trời hiển hiện.
Qua mấy ngày ngồi luận, Yến Phi càng thêm rõ ràng về con đường võ đạo. Một số từ ngữ tu hành từ lâu không còn xa lạ. Nếu nói về định vị chính xác cho võ đạo, người trong cuộc như hắn thực sự không ai có thể đưa ra ý kiến đúng hơn. Nhìn đường chân trời kim quang, Yến Phi giãn lông mày, chữ chữ âm vang nói:
“Nếu vậy, hãy gọi là ‘Võ Sát Nguyên Cương’!”