Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 557

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
  3. Chương 557
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 557

Chương 557: Tiếc không thể trọn

Kế Duyên dẫn đầu, Văn Phán theo sát phía trước, Võ Phán ở phía sau, cả đoàn người tiến bước trên con đường Âm Ti. Chung quanh một mảnh lờ mờ, sau khi ra khỏi khu vực làm việc của Âm Ti, mơ hồ có thể thấy hình dáng núi non, cây cối, đằng xa thấp thoáng bóng dáng thành trì.

Vừa đến trước Quỷ Thành, một bọc nhỏ trong ngực Kế Duyên khẽ động, con hạc giấy nhỏ liền bay ra, lượn vài vòng quanh Kế Duyên rồi tự mình bay về phía Quỷ Thành.

“Đừng chạy lung tung, lạc mất thì phiền người ta tìm đấy.”

Hạc giấy khựng lại giữa không trung, chao lên xuống vài cái, rồi tiếp tục bay vào thành.

Lời Kế Duyên nói chỉ là trêu đùa, hạc giấy có lẽ lạc đường, nhưng tuyệt đối không thể lạc mất hắn. Đến những nơi như thành thị này, hạc giấy thường bay ra ngoài quan sát, có lẽ trong mắt nó, Quỷ Thành cũng chỉ là một thành thị bình thường.

Hạc giấy tuy thu hút ánh mắt mọi người, nhưng bước chân Kế Duyên không hề dừng lại. Hắn và Văn Phán thỉnh thoảng bàn luận vài chuyện về Âm Gian, còn Võ Phán thì chủ yếu để mắt đến Trương Nhụy và Vương Lập.

Hoàn cảnh Âm Ti khác xa so với tưởng tượng của Vương Lập, trật tự hơn nhiều so với những gì hắn hình dung. Nhưng đồng thời, nó cũng giống hệt như những gì hắn mường tượng, bởi cái cảm giác âm trầm, đáng sợ kia cứ bám riết lấy hắn. Xung quanh, những Âm Soa mặt mày dữ tợn, khiến Vương Lập không dám rời Kế Duyên nửa bước. Lúc này, thân là một phàm nhân, hắn chỉ biết bám lấy Kế Duyên để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Trương Nhụy tuy cũng có chút khẩn trương, nhưng dù sao cũng đã từng đến Âm Ti Trường Dương Phủ, nên không mấy lạ lẫm với hoàn cảnh này, vấn đề an toàn thì càng không cần lo lắng.

Thấy Vương Lập lộ rõ vẻ kinh hãi bất định, lại thấy cả hai người đều không dám mở miệng, Võ Phán bèn chủ động lên tiếng:

“Hai vị không cần câu nệ, cứ giao tiếp bình thường là được. Âm Gian tuy là nơi của người đã khuất, nhưng vẫn có trật tự riêng.”

Vương Lập miễn cưỡng cười, ánh mắt liếc nhìn hai đội Âm Soa đang đi theo hộ tống. Bọn họ kẻ thì eo quấn xiềng xích, kẻ thì đeo đao, người thì cầm thương, phần lớn đều có vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, thật sự tạo cảm giác áp bức quá lớn.

Võ Phán nhìn Vương Lập, rồi nhìn theo ánh mắt của hắn về phía Âm Soa, như có điều suy nghĩ nói:

“Âm Ti Âm Soa thường xuyên phải đối mặt với sinh hồn và ác quỷ. Các Âm Soa tự có một cỗ Âm Sát chi khí để trấn nhiếp kẻ xấu. Bởi vậy, rất nhiều tà vật, ác hồn khi thấy Âm Soa thì hoặc là bỏ chạy, hoặc là không dám phản kháng. Nhưng diện mạo như vậy không có nghĩa là bọn họ là hạng người dữ tợn, tà ác. Ngược lại, chỉ những người trong lòng hướng thiện, lại có năng lực bất phàm mới có thể trở thành Âm Soa.”

“À, thì ra là thế, thất kính, thất kính!”

Vương Lập nghe vậy, vừa đi vừa hướng về phía các Âm Soa xung quanh khẽ hành lễ. Đường đường là Âm Gian Phán Quan, lẽ nào lại đi nói dối một phàm nhân như hắn? Dù không tin, Vương Lập cũng không dám phản bác.

Thấy Vương Lập như vậy, các Âm Soa xung quanh cũng gật đầu mỉm cười với hắn, chỉ là trừ một số ít, nụ cười của phần lớn Âm Soa còn đáng sợ hơn bình thường.

Phía trước, Kế Duyên quay đầu nhìn Vương Lập, lắc đầu cười. Thấy người Âm Ti có vẻ hứng thú với Vương Lập và Trương Nhụy, hắn bèn nói:

“Vị này chính là người sáng tác «Bạch Lộc Duyên», người thuyết thư Vương Lập. Còn Trương Nhụy kia từng thụ ân huệ Bạch Lộc của ta, bây giờ là người trong Thần Đạo, ừm, có chút bỏ bê tu hành thôi.”

Nghe Kế tiên sinh nói mình như vậy, đến cả Trương Nhụy cũng không khỏi cảm thấy ngại ngùng, cứ như bị trưởng bối phê bình vì không làm việc đàng hoàng.

Câu chuyện Bạch Lộc Duyên đã lan truyền khắp đại giang nam bắc hơn 20 năm nay, Kinh Kỳ Phủ lại càng nổi tiếng, Âm Gian không thể nào chưa từng nghe qua, vì vậy, các Quỷ Thần xung quanh cũng nhìn Vương Lập bằng con mắt khác.

Một nhóm người vào Quỷ Thành, các Âm Soa liền tản đi các nơi, chỉ còn lại hai vị Phán Quan đi cùng, bước chân mọi người cũng chậm lại.

Vương Lập nhìn những “người” sinh sống trong thành như bách tính bình thường, trong lòng biết rõ họ đều là quỷ, nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ. Có điều, hễ có “người” nào nhìn qua, hắn lại không dám đối diện, vội vàng dời mắt đi.

Đi trên đại lộ, xuyên qua hẻm nhỏ, qua đường phố, đạp trên cầu nhỏ, sau một đoạn đường dài trong Quỷ Thành âm trầm nhưng mang vài phần tú lệ, Kế Duyên nhìn thấy một tòa dinh thự vừa phải, khí phái. Văn Phán chỉ về phía trước nói:

“Kế tiên sinh, đó là Âm Trạch của nhà họ Chu. Chu lão gia chỉ còn nửa ngụm âm khí, chúng ta vào trong hay là…”

Kế Duyên lắc đầu:

“Hay là cứ ở bên ngoài chờ xem, đừng quấy rầy vợ chồng họ những giây phút cuối cùng.”

Vừa nói, Kế Duyên Pháp Nhãn toàn khai, toàn bộ khí tức Quỷ Thành Âm Gian trong mắt hắn không chỗ che thân. Bất luận là trước mắt hay trong dư quang, những Âm Trạch hoặc khí phái, hoặc sạch sẽ cùng đường đi đều mơ hồ lộ ra một tầng mồ hư ảnh.

Bạch Nhược trượng phu tên là Chu Niệm Sinh, cái tên này chỉ khác lão ăn mày một cái họ, nên Kế Duyên cũng có ấn tượng hơn. So với danh nghĩa Thượng Tiên thú Bạch Lộc, kỳ thực Kế Duyên lại càng nhớ nhung Chu lão gia Chu Niệm Sinh này.

‘Nếu ta đoán không sai, ràng buộc hẳn là một trong những nguyên nhân chính của ‘Sự kiện kia’!’

Kế Duyên thầm nghĩ, nên Pháp Nhãn đã sớm toàn khai, diêu diêu nhìn chăm chú lên Âm Trạch, nhìn hai cỗ khí tức chủ yếu bốc lên trong đó.

Lúc này, trong dư quang có mấy người giấy xách theo giỏ tre chậm rãi đi tới.

“Nhường một chút, các vị, nhường một chút…”

Giọng người giấy vô cùng ngốc trệ, dáng đi cũng cổ quái, trang dung khoa trương trên mặt trông đặc biệt đáng sợ. Vương Lập và Trương Nhụy đều né tránh, Kế Duyên cũng cùng hai vị Phán Quan nhường đường, để mấy người giấy đi về phía Chu Phủ.

Khi mấy người giấy đến trước phủ, đại môn Chu Phủ mở ra, mấy gia đinh người giấy bước ra, treo những chiếc đèn lồng lớn màu trắng mới lên cửa phủ. Trên đèn lồng đều viết chữ “Hỷ”.

“Kế tiên sinh, Bạch tỷ tỷ bọn họ?”

Trương Nhụy không nhịn được hỏi Kế Duyên, nàng có chút không hiểu cảnh tượng trước mắt.

Kế Duyên liếc nhìn hai vị Phán Quan như có điều suy nghĩ. Về chuyện tình yêu nam nữ, hắn Kế mỗ nhân không thể coi là cao nhân, nhưng cũng có chút cảm khái.

“Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa nguyện thề nguyền sinh tử…”

Vương Lập vốn đang sợ hãi, nghe vậy thì mắt sáng lên, hận không thể lập tức cầm bút viết xuống, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ trong lòng, hy vọng không quên mất.

Lời này khiến Trương Nhụy mắt hiện vẻ mê ly, cũng khiến hai vị Phán Quan khẽ chắp tay với Kế Duyên. Một lời nhẹ nhàng của cao nhân, đã nói hết tình đời.

…

Trong Âm Trạch nhà họ Chu, giờ phút này có khoảng ba bốn mươi người giấy lớn nhỏ, nam nữ đang bận rộn. Không có tiếng đối thoại, cũng không ai lười biếng, dù vụng về, họ vẫn cẩn thận hoàn thành công việc của mình, người thì treo đèn, người thì căng lụa trắng, người thì thu dọn đình viện. Trong một mảnh trắng thuần này, nếu là phàm nhân nhìn thấy, sẽ cho rằng đang làm tang sự, nhưng thực tế, những thứ được dán đều là chữ “Hỷ”.

Nếu thay toàn bộ màu trắng trong Chu phủ thành màu đỏ, thì đây chắc chắn là một hôn lễ long trọng, chỉ có điều hôn lễ này dường như không có ý định mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Giờ phút này, Chu Niệm Sinh toàn thân vô lực nằm trên giường, quỷ khí không hiện. Ông không còn là một lão nhân nữa, mà hiện ra vẻ trẻ trung, mỉm cười nhìn Bạch Nhược trong phòng.

Thấy vợ mặc áo trắng, váy lụa trắng, đang ngồi trang điểm trước bàn, Chu Niệm Sinh không nhìn thấy mặt nàng, nhưng biết rõ nàng nhất định rất khó chịu.

“Nhược nhi, đừng buồn. Ít nhất trước khi ta đi, ta có thể bù cho nàng một hôn lễ.”

Ở dương thế, bách tính thành hôn, ngoài những quy củ cưới hỏi bình thường, còn cần cáo thiên địa, kính cao đường, các hoạt động tế tự là không thể thiếu. Năm xưa, để giảm bớt phiền phức, Chu Niệm Sinh cả đời ở dương thế đều không thực sự thành hôn với Bạch Nhược. Sự tiếc nuối đó có lẽ vĩnh viễn không thể bù đắp, nhưng ít nhất có thể bù đắp một phần.

“Chỉ tiếc không có người mai mối, không có cao đường, vậy thì…”

“Đừng nói nữa… Tướng công, đừng nói nữa…”

Bạch Nhược không quay đầu lại, cầm chiếc trâm cài trước bàn trang điểm, lăng lăng nhìn mình trong gương, cúi đầu nhìn chiếc đài trang điểm, cuối cùng quay đầu lại, miễn cưỡng cười với Chu Niệm Sinh.

“Tướng công, thiếp đi xem son phấn bột nước đã mua được chưa.”

“Ừm.”

Nghe giọng nói yếu ớt của chồng, Bạch Nhược bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa một hồi lâu, mới bước đi. Vốn tưởng rằng hai mươi sáu năm đi cùng ở Âm Gian, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đến giờ phút này, sao có thể yên lặng dứt bỏ?

Người giấy đôi khi rất tiện lợi, đôi khi lại rất ngu ngốc. Bạch Nhược đi đến tiền viện, thấy mấy người giấy ra ngoài mua sắm đang đi vòng quanh phòng lớn phía trước viện, chỉ vì giỏ tre của người giấy đi đầu bị vãi, những chiếc màn thầu tròn lăn ra ngoài. Hắn nhặt lên vài cái, giỏ nghiêng đổ lại rơi ra vài cái, cứ lặp đi lặp lại mãi mà không nhặt hết được, còn những người giấy phía sau thì cứ nhắm mắt theo đuôi.

Bên trong Chu phủ ngược lại đã được thu xếp gần xong. Bạch Nhược không yên lòng đi đến trước phòng tiếp khách, nhận lấy giỏ tre từ người giấy đi đầu. Những người giấy khác đều dừng lại.

Lấy son phấn bột nước trong một chiếc giỏ, Bạch Nhược định quay về phòng, nhưng khi vừa chuyển người, nàng chợt thấy trên đầu cửa phủ viện có một con chim giấy đậu.

Âm Gian có rất nhiều đồ làm bằng giấy, cũng không phải không thể có chim giấy, nhưng con chim này lại cho Bạch Nhược một cảm giác vô cùng linh tính, dường như nó đang thực sự nhìn nàng, thậm chí đang suy tư điều gì.

Khi Bạch Nhược mỉm cười, chuẩn bị không nhìn nữa thì con chim giấy chợt vẫy cánh với nàng, rồi chuyển sang một góc độ, vung cánh chỉ về phía bên ngoài.

‘Bên ngoài?’

Bạch Nhược ngây người một lát, rồi nghĩ ngợi, bước về phía cửa viện.

“Kẹt kẹt chi chi chi chi…”

Cửa viện mở ra, mang theo tiếng ma sát của trụ gỗ. Trong tầm mắt Bạch Nhược, Kế tiên sinh, Văn Võ Phán Quan, cùng một nam một nữ khác đang đứng ngoài viện, khiến nàng không khỏi lần nữa sửng sốt.

Cửa đã mở, người bên ngoài không thể giả vờ như không thấy. Kế Duyên khẽ gật đầu với Bạch Nhược:

“Từ biệt hai mươi sáu năm, có thủy có chung.”

Câu nói của Kế Duyên có hai tầng ý nghĩa, nhưng tầng thứ hai ở đây chỉ có Bạch Nhược hiểu được. Nghe Kế Duyên nói vậy, nàng mới kịp phản ứng, vội bước ra ngoài mấy bước, đặt son phấn bột nước xuống, hướng về Kế Duyên hành đại lễ. Nàng vốn định tự xưng đệ tử, rồi tôn Kế Duyên làm sư tôn, nhưng tự biết không có tư cách đó. Chỉ xưng tiên sinh cũng khó lòng bày tỏ hết sự cảm kích trong lòng, đến khi mở miệng mới nghĩ ra một lý do thoái thác:

“Bạch Nhược bái kiến đại lão gia!”

Nói xong, Bạch Nhược ngẩng đầu nhìn Kế Duyên, khi một loại xung động dâng lên trong lòng, thân thể nàng đã quỳ mọp xuống, lời nói cũng đã thốt ra:

“Đại lão gia từ bi, là tiểu nữ tử cùng Chu lang tái sinh phụ mẫu, cầu đại lão gia cho phép tiểu nữ tử chứng kiến cuối cùng một trận!”

Kế Duyên ngẩng đầu nhìn khung cảnh trang trí hỷ sự trong Chu Phủ, biết rõ Bạch Nhược sở cầu là gì. Điều này cũng không quá phận, hắn Kế Duyên cũng tự giác có tư cách này.

“Tốt, hôm nay vợ chồng ngươi thành hôn, chúng ta chính là tân khách. Chư vị, theo ta vào chung vui đi.”

“Rõ!” “Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Trương Nhụy nhặt son phấn bột nước trên mặt đất, đến bên Bạch Nhược đỡ nàng dậy:

“Bạch tỷ tỷ, ta giúp tỷ trang điểm.”

“Ngươi là… Ừm!”

Bạch Nhược ban đầu không nhận ra Trương Nhụy, nhưng từ ánh mắt cảm kích của nàng, ký ức xưa mơ hồ ùa về.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 557

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
Bìa
(Dịch) Kinh Doanh Siêu Thị Nhỏ Ở Mạt Thế
Chương 188 17/08/2025
Chương 187 17/08/2025
bìa
Vạn Cốt Yêu Tổ (Dịch)
Chương 584 Chung Chương Mục Lục 26/10/2025
Chương 583 Mục Lục 26/10/2025
bia-chu-the-chi-ac
Chư Thế Chi Ác (Bản dịch)
Chương 107 Mới gặp Ngụy ngàn lam 30/04/2025
Chương 106 Kịp thời ngừng hao 30/04/2025
bia-tran-van-truong-sinh
[Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
Chương 1084 Hiệp thiên tử (2) 28/05/2025
Chương 1084 Hiệp thiên tử (1) 28/05/2025
bìa
[Dịch] Bắt Đầu Bị Siêu Thoát Sáng Tạo Ra Vực Sâu Minh Giới
 Lời kết
 Chương 572
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên, Cổ Điển, Cổ Hiệp, Huyền Huyễn, Nhẹ Nhàng, Tiên Hiệp, Tu Chân, Xuyên Qua
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz