Chương 551
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 551
Chương 551: Họa sát thân
Cai ngục nhíu mày suy nghĩ một lát, trong lòng ít nhiều cũng có chút phiền muộn. Gã Vương Lập này có tài kể chuyện thật sự cao minh, từ khi giam giữ hắn hơn một năm nay, đại lao phủ Trường Dương bớt đi không ít sự buồn tẻ. Đương nhiên, giá trị của Vương Lập không chỉ có thế, đối với cai ngục mà nói, tiêu khiển một chút cố nhiên tốt, nhưng vàng bạc mới là thứ đáng giá, ví dụ như Trương tiểu thư kia, ra tay hào phóng, xem chừng địa vị cũng không nhỏ.
“Tiếc thật đấy, gã kể chuyện này vừa đi, mình mất đi một mối làm ăn ngon, may mà giết hắn đi thì còn vớt vát được chút lợi lộc.”
Có mệnh lệnh ban xuống, tự nhiên cũng có không ít chỗ tốt. Dù sao, ngay cả Doãn Thượng Thư ở kinh thành cũng vì Vương Lập mà nói một câu, nên việc thủ tiêu Vương Lập cũng có chút rủi ro, nhưng thật ra rủi ro không lớn lắm, chỉ cần làm theo ý gã, đám ngục tốt kia cùng lắm chỉ bị vài trận khiển trách.
Lúc này, có ngục tốt đến đổi ca, để vài người đồng nghiệp đi ăn cơm và nghỉ ngơi. Một người trong số đó đi đến bên cạnh cai ngục, hỏi:
“Đầu lĩnh, cùng đi nghe Vương tiên sinh kể “Dịch Giang Ký” không?”
Cai ngục nhấp một ngụm rượu, đáp:
“Đi chứ, đương nhiên đi. Có điều các ngươi tới chậm, ta nghe được nửa đoạn dưới rồi, nghe không hết thật là chưa đã thèm. Giờ không nghe thì sau này hết cơ hội.”
“Nói phải, may mà vẫn còn một hồi lâu. Nếu như mấy ngày mới được nghe một câu chuyện, còn có thể nghe kỹ hơn, đằng này có cần giao đồng nào đâu, cho chén nước trà là được rồi!”
“Vương tiên sinh này bụng chứa đầy chuyện, nghe mãi không hết, lại còn nghĩ ra được chuyện mới nữa, trách sao nổi danh đến vậy.”
Vài tên ngục tốt không nhận ra hàm ý trong lời nói của cai ngục, cứ tự nhiên nghĩ đến chuyện Vương Lập mãn hạn tù, chờ đến buổi trưa. Ngoại trừ hai người phải đứng gác ở cửa ra vào, những ngục tốt còn lại lại cùng cai ngục mang ghế vây quanh trước phòng giam của Vương Lập. Sau giờ nghỉ trưa, Vương Lập lại một lần nữa tràn đầy sinh lực.
…
Trương Nhụy vẫn chống dù trắng đi trong tuyết, rời khỏi nha môn, nàng ghé quán rượu trả lại hộp cơm, sau đó chậm rãi đi theo đường cũ. Có điều, lần này đi được nửa đường, nàng bỗng nhiên trông thấy một người có vẻ quen thuộc đi tới.
Kế Duyên đi trong đám người, căn bản không hề lộ ra khí tức đặc biệt nào, không khác gì phàm nhân. Trương Nhụy ngẩn người một chút, sau đó nhìn kỹ lại, mới xác nhận mình không nhìn lầm, vội vàng bước nhanh tiến lên, từ xa đã gọi:
“Kế tiên sinh!”
Kế Duyên vốn dĩ đang đi về phía Trương Nhụy, nghe thấy tiếng gọi của nàng, gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn về phía hướng nàng đến. Đến khi nàng đến gần, hắn mới cất giọng bình thường:
“Đi đại lao thăm Vương Lập rồi?”
“Tiên sinh, ngài cũng biết rồi ạ?”
Kế Duyên lắc đầu, chỉ tay về phía quán trà bên cạnh:
“Ta chỉ biết Vương Lập đang ngồi tù, vẫn chưa rõ vì sao mà ngồi tù. Qua bên kia ngồi một chút, kể cho ta nghe đi.”
“Vâng!”
Trương Nhụy đối với lời nói của Kế Duyên tự nhiên nghe theo, vội vàng đi theo Kế Duyên đến quán trà. Sau khi ngồi xuống, Trương Nhụy kể lại đầu đuôi sự tình Vương Lập ngồi tù, truy cứu căn nguyên vẫn là do những câu chuyện về Lão Quy kia.
Trước đây, Vương Lập được mời đến một tửu lâu lớn để kể chuyện, khiến cả sảnh đường lớn tiếng khen hay. Trong lầu có một người đồng nghiệp lén ghi nhớ những câu chuyện của hắn. Gã này sớm đã nghe danh Vương Lập, vô cùng tôn sùng, hết lời ca ngợi Vương Lập, sau đó còn được Vương Lập mời về nhà nghiên cứu thảo luận chuyện xưa.
Đáng tiếc, biết người biết mặt khó biết lòng, gã kể chuyện đồng nghiệp này thoạt nhìn kết bạn tốt với Vương Lập, nhưng sau lưng lại nhiều lần thừa dịp Vương Lập không có nhà, lẻn vào phòng trộm đi rất nhiều sách bản thảo của Vương Lập, quan trọng nhất là trong đó có một quyển bản nháp ban đầu, sửa đổi về câu chuyện Tiêu gia và Lão Quy.
Gã kể chuyện kia dù sao cũng là người trong nghề, chỉ cần xem qua là biết đó là một câu chuyện hay, nào nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên là phải dùng để kiếm lời. Có điều, ở phủ Trường Dương có Vương Lập, gã kia ít nhiều cũng phải giữ chút mặt mũi, nên lén lút đến kinh sư, dùng câu chuyện trộm được từ Vương Lập để kể.
Ban đầu, gã cũng góp nhặt được chút danh tiếng, nhưng quan trọng là ở chỗ bản thảo trong tay Vương Lập, gã sửa lại triều đại, tránh đi quốc tính Dương thị, nhưng phần về Tiêu thị lại không động vào. Kể được vài trận thì xảy ra chuyện lớn, bị người Tiêu gia để ý tới.
Không nói đến việc tự mình bắt người, gã kể chuyện kia lại không có chút tiết tháo nào, khai ra Vương Lập. Vương Lập ở phủ Trường Dương, oan từ kinh thành bay đến, cũng gặp tai vạ. Nếu không phải Doãn Thanh sớm đã không vừa mắt Tiêu gia, nghe chuyện này liền thuận thế nhúng tay vào, khiến Tiêu gia bó tay bó chân, Vương Lập và gã kia đoán chừng khó giữ được mạng nhỏ. Nhưng tội danh phỉ báng mệnh quan triều đình thì không thể gỡ được, nên vẫn phải ngồi tù.
Đấu đá quyền lực vốn rất tàn khốc. Doãn Thanh mấy năm trước danh tiếng không nổi, trên quan trường đều cho rằng một thân gã có thể bộc lộ tài năng là nhờ bậc cha chú che chở. Nhưng trong những năm gần đây, ít người còn có cảm giác này, rất nhiều quan trường lão luyện đã mơ hồ hiểu ra, người Doãn gia không ai đơn giản, đây cũng là lý do Tiêu gia luôn phách lối lại có thể buông tha cho hai gã kể chuyện.
Trương Nhụy kể rõ chân tướng sự việc là như thế, Kế Duyên nghe xong cũng không biểu lộ ý kiến gì, chỉ gõ gõ hạt dưa trên bàn.
“Đúng rồi Kế tiên sinh, lần này ngài tới là để ta cùng đi đón Bạch tỷ tỷ sao?”
Kế Duyên cười gật đầu:
“Chính là việc này, kỳ hạn đã đến, đến lúc rồi.”
Trương Nhụy do dự một chút, nói:
“Tiên sinh, cụ thể là lúc nào ạ? Vương Lập còn mấy tháng nữa mới được phóng thích…”
“A a a a, yên tâm, thời gian còn đủ, có thể đợi Vương Lập ra ngục.”
Kế Duyên nói vậy, tâm tư lại phiêu về phía đại lao phủ Trường Dương. Trước đó, hắn đã sơ lược tính toán, Vương Lập thế nhưng là có họa sát thân.
Mà khi hai người tiến vào quán trà, con hạc giấy nhỏ đã vỗ cánh bay về phía đại lao nha môn.
Đối với tốc độ hiện tại của con hạc giấy nhỏ mà nói, chốc lát đã đến bên ngoài đại lao. Nó xoay một vòng trên đầu hai tên ngục tốt.
“Ôi hô…”
Một tên ngục tốt ngáp một cái, mà ngáp đôi khi sẽ lây lan. Tên ngục tốt kia thấy đồng nghiệp ngáp, cũng ngáp theo. Một đạo bạch quang vụt qua, bay vào trong lao.
Hạc giấy dán vào trên đỉnh đại lao bay, gặp ngục tốt tuần tra, nó lập tức dán vào trên đỉnh bất động. Nhưng nó nhanh chóng phát hiện những gia hỏa cầm gậy phối thêm đao này căn bản không nhìn lên đầu, nên yên tâm lớn mật bay thẳng đến trên đỉnh phòng giam của Vương Lập.
Đến nơi này, con hạc giấy nhỏ liền treo ở một khối bóng tối trên trần nhà phòng giam, tiếp tục công việc quan sát yêu thích của nó, xem Vương Lập kể chuyện đầy cảm xúc, cũng xem những ngục tốt tập trung tinh thần và những phạm nhân khác xung quanh.
Một tên ngục tốt trông lớn tuổi hơn ngồi giữa đám đồng nghiệp, vẻ mặt hơi đổi, thân thể rất mờ ám nghiêng về phía trước. Thấy tình huống này, con hạc giấy nhỏ dường như lập tức hiểu ra điều gì, nghiêng cái đầu giấy lớn nhìn cái đuôi của mình, rồi lại nhìn xuống phía dưới.
“Tất…”
Một tiếng vang cực kỳ nhỏ bị nhấn chìm trong giọng nói của Vương Lập, nhưng con hạc giấy nhỏ dường như nghe thấy.
“Ai u, ai đánh rắm đấy!”
“Đúng vậy, cái này ăn cái gì vậy…”
“Thối quá…”
“Tản ra tản ra…”
Tên ngục tốt lớn tuổi hơn kia trước tiên “làm loạn” để những ngục tốt khác oán trách tản ra một chút. Mặc dù trong lao vốn có mùi lạ, nhưng khứu giác không nhạy bén hiển nhiên không bao hàm mùi vị mới này. Một đám ngục tốt ôm lấy vạt áo vỗ đuổi khí, sau đó mới ngồi xuống nghe kể chuyện.
Thời gian trôi đi, ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhỏ trên đỉnh phòng giam Vương Lập ngày càng mờ. Lúc này, câu chuyện đã kể xong từ lâu, những ngục tốt đều đã tản đi.
Vương Lập nằm trên giường trong phòng giam buồn ngủ. Đúng lúc này, có ngục tốt đi tới bên này, “ba ba” hai tiếng vỗ vỗ hàng rào:
“Vương tiên sinh, Vương tiên sinh?”
Vương Lập bừng tỉnh, ngồi bật dậy:
“A? Ngục tốt đại ca có chuyện gì?”
“À, hỏa kế ở môn tiệc rượu lầu đưa tới một hộp cơm, nói là Trương tiểu thư đặt trước khi rời đi ban ngày, bảo đưa cho ngươi bữa cơm tối.”
“Thật sao!”
Vương Lập mặt lộ vẻ kinh hỉ:
“Hắc hắc, Vương tiên sinh ngược lại là có phúc lớn, Trương tiểu thư đối với ngươi phương tâm thầm cho phép, tiện sát người ngoài a!”
Vương Lập gãi đầu cười cười:
“Lời này không thể tùy tiện nói, ta nào trèo cao được với người ta, vừa vặn cơm tối chưa ăn no!”
Ngục tốt mở cửa nhà lao, đưa hộp cơm trong tay cho Vương Lập, còn đốt nến bên trong:
“Vậy ta không quấy rầy, đợi ngươi ăn xong ta lại đến thu dọn.”
“Tốt tốt, ngục tốt đại ca đi thong thả!”
Vương Lập xoa xoa tay chờ ngục tốt đóng kỹ cửa nhà lao rời đi, liền không kịp chờ đợi mở hộp cơm ra, soi dưới ánh nến xem xét, lập tức nhíu mày:
“Món ăn này sắc có thể so sánh với đồ Trương cô nương bình thường mang đến kém xa… À, còn có rượu?”
Trương Nhụy rất ít khi đưa rượu cho hắn, nhưng thấy rượu, Vương Lập tự nhiên càng cao hứng mấy phần. Trong lòng nghĩ vậy, hắn cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn, sau đó đưa tay cầm bầu rượu lên, định dốc thẳng vào miệng.
Chỉ là bầu rượu còn chưa đưa đến bên miệng, bỗng nhiên có bạch mang lóe lên rồi biến mất.
“Ba ~”
“Tê…”
Vương Lập khoanh tay tránh ra mấy bước, nhìn bầu rượu vỡ nát, lại nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi trong lao. Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?
“Tiếc cái bầu rượu này quá…”
Một lúc lâu sau, cảm thấy có thể là mình bị chuột rút thêm hoa mắt, Vương Lập mới tiếc hận một câu.
…
Một lát sau, ngục tốt mang hộp cơm về tới sảnh ngoài đại lao, lắc đầu với cai ngục:
“Bầu rượu rớt vỡ rồi.”
Sắc mặt cai ngục nghiêm lại:
“Ừm? Hắn phát hiện ra?”
“Chắc là không, ta nấp ở ngay gần đó, hình như là không cẩn thận.”
Cai ngục nhíu mày, không biết suy nghĩ gì:
“Ngày mai rồi tính.”
“Vâng.”
Độc tính kích thích tương đối lớn, trong bầu rượu kia kỳ thực đã thêm một lượng thuốc xổ vừa đủ, dùng mùi rượu che giấu mùi thuốc. Sau đó, Vương Lập sẽ t·iêu c·hảy không ngừng trong vài ngày, rồi lại hợp quy hợp cự mà tìm đại phu khám bệnh kê đơn thuốc cho Vương Lập, tỏ vẻ ngục tốt lo lắng. Nhưng việc sắc thuốc này khẳng định cũng do ngục tốt làm.
Trong thuốc tiếp tục thêm thuốc xổ vừa đủ, sau đó dần dần giảm nhỏ liều lượng. Không cần quá dài thời gian, Vương Lập sẽ vì “bệnh khó chữa” mà c·hết trong lao ngục, hơn nữa ngay cả Ngỗ tác cũng không nghiệm ra.