Chương 521
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 521
Chương 521: Kim văn diễn thư, pháp tướng xem ta
“Nhanh lên, nhanh lên, mau chuẩn bị kỹ chén gỗ.”
A Trạch tay cầm muôi, còn những người bạn khác thì nhanh chóng đưa chén gỗ tới để A Trạch múc cháo nấm cho. Nấm hầm rất nhiều, ai nấy đều được múc cho một chén đầy ắp.
Đây là bữa ăn thoải mái nhất của bọn họ kể từ khi vào núi. Thực tế, đã rất lâu rồi bọn họ chưa được ăn no. Dù đã không ngừng tìm kiếm rau dại quả dại, việc có thể sống sót đến giờ đã là may mắn lắm rồi.
Một nồi lớn cháo gạo trấu hầm nấm cuối cùng bị năm người ăn sạch bách, đến cả vụn trấu cũng chẳng còn sót lại chút xíu nào.
Ăn xong, năm người ngồi sát bên nhau cạnh đống lửa, tựa lưng vào vách núi ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Dù biết rõ thời tiết này rất thích hợp để lên đường, nhưng chẳng ai muốn đứng dậy, tất cả cùng nhau tận hưởng cảm giác thoải mái dễ chịu sau khi ăn no.
“A Trạch ca, anh nói trên trời có thật là có Thần Tiên không?”
“Ông nội tớ bảo là có, ông xưa nay không gạt tớ!”
“Thế nhưng mà… Trang gia gia cũng luôn miệng nói thiện ác có báo, vậy tại sao thôn chúng ta gặp nạn, mà những tên bại hoại kia lại chẳng sao cả? Nếu có Tiên Nhân, có thần linh thì sao không trừng phạt bọn chúng?”
A Trạch ngước nhìn trời, cũng không giận dữ, trầm mặc một lát rồi mới đáp:
“Ông nội tớ từng nói, khi còn sống mà thiện ác chưa báo ứng, thì sau khi chết nhất định sẽ có.”
Mọi người ngơ ngác nhìn lên trời, một người bạn bỗng lên tiếng:
“Trang gia gia trước kia hay kể chuyện, nói chúng ta quanh năm kiếm ăn trên đất, thật khó mà tưởng tượng được cuộc sống của vương công quý tộc. Vậy các cậu bảo Thần Tiên sống thế nào nhỉ? Có người nói Thần Tiên không cần ăn, vậy tại sao còn phải cúng thịt cá trong miếu?”
Hiển nhiên, thiếu niên này không phân biệt được Tiên Nhân và Thần Linh, hoặc có lẽ rất nhiều người đều như vậy.
A Trạch nhìn A Long bên cạnh, cười trêu:
“Đến cuộc sống vương công quý tộc cậu còn chẳng hình dung ra được, còn mơ tưởng Thần Tiên? Tóm lại chắc chắn là rất lợi hại!”
“Ai bảo, cuộc sống vương công quý tộc tớ biết một chút đấy chứ. Nồi nhà tớ vá đến bảy tám lần rồi, mẹ tớ nấu ăn cứ cằn nhằn mãi, bảo nếu là vợ nhà giàu nấu ăn, chắc chỉ vá một lần là cùng, hoặc là thay nồi mới luôn!”
Đứa bé nhỏ nhất “Ha ha ha ha…” cười phá lên.
“A Long ca, Trang gia gia từng kể rồi mà, vợ nhà giàu ấy, có ai xuống bếp đâu!”
A Long ngớ người:
“Hả? Không xuống bếp á? Thế không c·hết đói à?”
“Đồ ngốc A Long, cậu quên Kiều Đại thúc trước kia làm gì rồi à? Chú ấy làm thuê dài hạn trong nhà quý nhân ở thành lớn, quét dọn các kiểu ấy. Nhà giàu chắc chắn phải mời đầu bếp chứ sao!”
“À, nghĩ vậy thì đúng thật, hắc hắc hắc hắc…”
“Ha ha ha ha…”
Mọi người cười vui một trận, rồi lại nhanh chóng chìm vào im lặng. Càng nghĩ đến chuyện cũ, cảm giác mất mát và bi thương lại càng lớn.
“Các cậu vòng qua Kình Thiên Sơn mà đến Đô Dương đi, bên đó có lẽ vẫn còn yên ổn. Có tay có chân thì luôn có phần cơm ăn.”
Kình Thiên Sơn là ngọn núi đệ nhất Trung Nguyên, nghe nói cũng là ngọn núi đệ nhất thiên hạ. Sơn mạch chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, núi cao rừng sâu lại quanh năm mây mù bao phủ. Rốt cuộc lớn đến đâu thì chẳng ai có một con số thống nhất, chỉ biết là rất ít người từng khám phá hết, hoặc căn bản là chưa ai làm được. Cũng có rất nhiều truyền thuyết về Tiên Nhân lưu truyền ở đó.
Sự hiểm trở của Kình Thiên Sơn là một rào cản khó vượt qua, nhưng nếu đi vòng qua, có thể nhanh chóng đến được Đô Dương phồn hoa của Đông Thắng Quốc, nhanh hơn nhiều so với đi đường quan bình thường. Điều kiện tiên quyết là có thể vượt qua được, mà ngay cả thợ săn cũng không muốn xâm nhập quá sâu vào Kình Thiên Sơn.
“Vậy còn anh?”
Nghe bạn hỏi, A Trạch đáp rất tự nhiên:
“Tớ đương nhiên phải đi tìm Tiên Nhân rồi. Nếu tớ tìm được Tiên Nhân, cầu Tiên Nhân cứu sống người trong thôn, rồi sẽ đến tìm các cậu.”
“Vậy nếu không tìm thấy Tiên Nhân thì sao?”
“A Trạch, đừng nghĩ đến chuyện Tiên Nhân nữa. Vào Kình Thiên Sơn tìm Tiên Nhân thì có thành công đâu, không ít người còn không trở ra được ấy chứ. Chúng ta ở trong núi lâu như vậy rồi, ai cũng biết là chúng ta không tìm thấy đâu.”
A Trạch lắc đầu:
“Trường Đông Công đã thành công đấy thôi. Một mình ông ấy vào Kình Thiên Sơn, cứ hướng đông mà đi không ngoảnh đầu lại. Ai cũng tưởng ông ấy c·hết rồi, nhưng nhiều năm sau có người thấy ông ấy ở quê nhà, mặc tiên y trở về, còn ban phú quý cho những người hàng xóm đã giúp đỡ ông ấy năm xưa nữa! Vở kịch ấy ai mà chẳng biết!”
Chuyện người Đô Dương lên Trường Đông tìm tiên là một câu chuyện dân gian lưu truyền rộng rãi ở Đông Thắng Quốc. Thế nhân gọi đó là Trường Đông Công. Ở Đô Dương còn có từ đường Trường Đông Công, được xem như một chút dấu tích về chuyện Thần Tiên, được dùng rộng rãi để cổ vũ mọi người làm việc kiên trì bền bỉ. Đương nhiên, cũng không ít người thử vào Kình Thiên Sơn hoặc các danh sơn khác để tìm tiên.
Nghe A Trạch nói vậy, A Long lập tức phản bác:
“Nhưng cậu đâu phải Trường Đông Công! Trong truyền thuyết, Trường Đông Công vốn ngậm ngọc mà sinh ra, trời sinh đã gặp qua là không quên, học gì cũng chỉ cần một lần là được. Người ta bảo ông ấy là Thần Nhân trời sinh, vốn không thuộc về thế gian! A Trạch, chúng ta cùng đi Đô Dương đi?”
A Trạch lắc đầu:
“Ông nội tớ bảo, chuyện Trường Đông Công cầu tiên thật giả thế nào thì chưa biết, nhưng chắc chắn không thể nào là ngậm ngọc mà sinh ra hay Thần Nhân trời sinh gì cả. Đó đều là người Đô Dương sau này tô vẽ thêm thôi. Nếu tâm niệm kiên định, ai cũng chẳng kém Trường Đông Công đâu!”
A Long có chút cuống lên:
“Cậu nhìn mặt cậu xem, nhìn tay chân cậu xem, toàn là vết thương! Trong núi còn có mãnh thú độc trùng, cậu không tìm thấy Tiên Nhân thì c·hết đấy!”
“Tớ không biết, tớ sẽ tìm được Tiên Giới, tìm được Tiên Nhân. Hơn ba tháng trước chúng ta đều thấy Tiên Quang ở Kình Thiên Sơn mà, chúng ta đều thấy!”
Cũng chính vì đã từng thấy Tiên Quang, những thiếu niên và trẻ con may mắn sống sót sau binh đao này mới mong muốn vào núi, vừa là để trốn tránh tai họa, vừa là để tìm kiếm Tiên Nhân.
Nhưng ba tháng qua đã làm phai nhạt đi những ảo tưởng của mọi người, chỉ còn A Trạch vẫn một mực tin như vậy. Vì thế, nghe A Trạch nói vậy, A Long liền đứng phắt dậy:
“Đúng, chúng ta đều thấy, nhưng thế thì sao? Có lẽ chỉ là nhìn nhầm thôi thì sao? Cậu tưởng cậu là ai? Một mình vào núi, đến người thay phiên gác đêm cũng không có, cậu có thể không ngủ mãi được à?”
“Ông nội tớ bảo…”
“Trang gia gia c·hết rồi!”
“Cậu!”
A Trạch lập tức nổi giận, đứng lên xông vào đánh A Long:
“Không cho phép cậu nói như vậy, không cho phép!”
A Long cũng tức giận, cùng A Trạch đánh nhau túi bụi:
“Vốn là thế mà, vốn là thế mà! Nếu Trang gia gia còn sống, chắc chắn cũng sẽ ngăn cản cậu!”
“Ông ấy sẽ sống, ông ấy sẽ sống để chờ tớ tìm được Tiên Nhân, ông ấy sẽ sống lại!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Đều đừng đánh nữa, ô ô ô…”
…
Nửa ngày sau, năm người cùng nhau lên đường, hướng về phía đông, không còn đi sâu vào Kình Thiên Sơn nữa, mà đổi hướng đến Đô Dương.
Nói cũng lạ, ban đầu hướng vào núi sâu, thời tiết càng thêm khắc nghiệt, không gió thổi mưa giông thì sấm chớp ầm ầm, rét buốt, nước chảy, lại thêm bụi gai chắn đường, dã thú ẩn hiện. Nhưng khi đổi hướng, mọi thứ lại trở nên thuận lợi hơn. Đường dường như dễ đi hơn, thỉnh thoảng lại tìm được suối nguồn, đến cả không khí cũng trong lành, gió nhẹ, phương hướng cũng dễ phân biệt hơn.
Ước chừng nửa tháng sau, năm người cuối cùng cũng đến được biên giới phía đông của Kình Thiên Sơn.
Nhưng sau một thoáng hưng phấn, chẳng ai reo hò. A Trạch vác dây thừng của mình lên vai, dứt khoát quay người lần nữa tiến vào trong núi. Bốn người bạn chỉ sững sờ nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần.
Những lời nên khuyên, nên mắng, nên khóc, thậm chí nên đánh, đều đã trải qua. Ai cũng biết A Trạch sẽ không thay đổi ý định.
…
Trên Cửu Phong Sơn bất quá chỉ mới qua một ngày rưỡi ngắn ngủi. Giờ phút này, bên trong Vân Hà Uyển, nhìn như vẫn như thường ngày, thậm chí còn mở rộng cửa phòng tiếp khách, nhưng kì thực đã có đại trận che phủ. Đệ tử Cửu Phong Sơn cũng đều được thông báo không được đến gần Vân Hà Uyển. Đương nhiên, lần này không phải luyện pháp bảo, lại càng không có Tam Muội Chân Hỏa, nên mọi người liền Tiên Lai Phong cũng không cần phải ở lại nữa, chỉ cần không đến gần Vân Hà Uyển là được.
Lần này diễn thư, văn phòng tứ bảo trên bàn đều đầy đủ, còn có hơn trăm chữ nhỏ lóe ra ánh vàng nhàn nhạt, vờn quanh Kế Duyên. Khác với ngày thường ồn ào, đám chữ nhỏ sắp xếp chỉnh tề lại yên lặng, hiện ra rất có chừng mực.
Kế Duyên nhắm mắt lại suy tư đã lâu, đến một lúc thì mở mắt ra, cầm bút nhẹ nhàng thấm mực, rồi trực tiếp đặt bút lên trang giấy:
“Hư phân Âm Dương, thực phân Ngũ Hành, thiên địa vạn vật hoá sinh chi đạo vậy…”
Theo Kế Duyên bắt đầu viết sách, những chữ nhỏ xung quanh bắt đầu kết trận, tan ra từng mảnh từng mảnh quang huy nhàn nhạt quanh án thư. Hơn trăm chữ nhỏ biến hóa tốc độ cực nhanh, kết thành trận thế, nếu nhìn kỹ, vừa vặn hợp thành mỗi một chữ mà Kế Duyên viết xuống. Lúc này, bên trong phòng tiếp khách của Vân Hà Uyển chiếu sáng rạng rỡ, giống hệt như mỗi chữ mà Kế Duyên viết xuống, ngay tại không trung xung quanh hóa ra những văn tự kim sắc tương đồng nhưng lớn hơn.
Kế Duyên giờ phút này ở trạng thái vô cùng thần kỳ, một mặt dồn hết tâm lực tập trung vào việc diễn thư hành văn trên giấy, một mặt lại như hóa thành ý cảnh bên trong cái thân thể khổng lồ, đứng trên Tiên Lai Phong, nhìn Vân Hà Uyển, và nhìn chính mình đang đặt bút trên giấy.
Pháp tướng cự nhân này tựa hồ chỉ có Kế Duyên mới có thể cảm thụ được, tu sĩ Cửu Phong Sơn phần lớn là không phát giác gì.
‘Có lẽ sau khi luyện khí Thiên Thư hoàn thành, « Thiên Địa Diệu Pháp » nửa bộ sau cũng sẽ có diện mạo!’
Ban đầu, Kế Duyên cho rằng « Thiên Địa Diệu Pháp » quan trọng nhất là nửa phần trên về Thiên Địa Hóa Sinh, nhưng lần này luyện khí, năm người luận đạo Âm Dương Ngũ Hành, lại một lần nữa mở mang tầm mắt của Kế Duyên. Đồng thời, lần này luận đạo kỳ thực cũng rất phù hợp ý trời, cũng có thể lĩnh hội được sự diệu kỳ của thiên địa. « Thiên Địa Diệu Pháp » nửa bộ sau cũng không đơn giản như Kế Duyên nghĩ trước đó, lại thêm đạo ca tương quan cảm ngộ, có lẽ dung hội trong đó.
Bởi vì những liên hệ này, Kế Duyên không khó tưởng tượng, người tu tập hoàn chỉnh « Thiên Địa Diệu Pháp », chỉ sợ cũng có thể lĩnh hội được chân ý trong luyện khí Thiên Thư. Dù sao, ở một mức độ nào đó, chúng có cùng nguồn gốc. Đương nhiên, cái gọi là dễ dàng cũng chỉ là tương đối, học thật vẫn rất khó khăn.
Pháp tướng hư ảo tựa như một thị giác khác, một tâm cảnh khác của Kế Duyên, bao quát khắp nơi mà thu nạp thiên địa. Ngay khi Kế Duyên hạ bút không ngừng, pháp tướng chợt nhìn về phía hướng nam phía dưới.
Đây là một cảm giác kỳ quái, một dạng thị giác nhưng không phải thị giác, tựa như có thể trông thấy khí trời ác liệt ở phương xa trong núi, lại có thể cảm giác được một cỗ chấp niệm mãnh liệt.
Thiên Đạo Phong của Cửu Phong Sơn, ngoài đạo đài trên đỉnh núi, phía dưới cũng là đạo tràng tu hành. Giờ phút này, chưởng giáo Cửu Phong Sơn đang đứng chắp tay bên ngoài tĩnh thất của mình, diêu diêu nhìn về phía Tiên Lai Phong, nhìn như yên lặng nhưng kì thực trong mắt tâm tư không ngừng.
Ngay khi pháp tướng của Kế Duyên liếc mắt, chưởng giáo Cửu Phong Sơn cũng chuyển hướng về phía nam.