Chương 491
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 491
Chương 491: Lời nói đều không thể nói hai câu
Bách tính kinh thành Đại Tú, người người đều từng đi qua Thành Hoàng Miếu, ai nấy đều biết miếu Thành Hoàng nổi tiếng linh thiêng. Dù không phải ai cũng nhớ rõ diện mạo Thành Hoàng, nhưng hình tượng thì ai cũng biết. Huống chi giờ phút này, trên thân Thành Hoàng thần quang rạng rỡ.
“Thành Hoàng gia!”
“Đây là Thành Hoàng gia ư?”
“Thật sự là Thành Hoàng gia!”
“Hôm trước ta còn đến Thành Hoàng Miếu, Thành Hoàng gia chính là cái cách ăn mặc này!”
“Cái này… Thành Hoàng gia sao bỗng nhiên lại tới đây!”
“Hình như là vị tiên trưởng kia mời đến…”
“Mời, mời ư?”
Mấy thủ vệ này thấy rõ mồn một, sao có thể gọi là mời, đơn giản là truyền gọi tới mới đúng.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Kiều Dũng đi cùng Kế Duyên và lão ăn mày cũng há hốc mồm kinh hãi.
Đại Tú hoàng triều không phải là một tiểu quốc, dân cư kinh đô đông đúc, Thành Hoàng kinh đô là Chính Thần, lại có quan hệ mật thiết với Đại Tú, chắc chắn được triều đình hết sức ủng hộ, pháp lực tự nhiên thâm hậu, không phải thần linh địa phương tầm thường có thể so sánh.
Chính vì tự biết rõ điều này, Thành Hoàng kinh đô giờ phút này càng thêm kinh ngạc. Cảm giác hỗn độn, choáng váng trong nháy mắt, giống như di hình hoán vị bị ép hiện thân ở đây. Thêm vào đó, cảm giác trong linh đài trước khi hiện thân cho Thành Hoàng biết, hắn bị cao nhân dùng “Câu Thần” chi thuật, trực tiếp câu đến.
Dù bình thường quen cao cao tại thượng, dù trong lòng có bao nhiêu khó tin, Thành Hoàng sau khi kịp phản ứng cũng không dám chậm trễ, vội vàng khom mình hành lễ với lão ăn mày và Kế Duyên.
“Kinh đô Thành Hoàng Sở Ninh, bái kiến hai vị tiên trưởng!”
Vị Thành Hoàng này đã cực kỳ gắng sức kiềm chế kinh hãi trong lòng, nhưng giọng nói vẫn còn chút kích động, Kế Duyên nghe ra được. Đây cũng chính là hiệu quả mà hắn và lão ăn mày muốn đạt được.
“Ừm, Sở Thành Hoàng chớ trách. Ta và Kế tiên sinh không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Mấy thủ vệ này nói Đại Tú Quốc Sư ở chỗ ngươi, bảo chúng ta hôm khác trở lại. Lão khất cái nghĩ, nếu hôm khác đến mà hắn vẫn không ở đó, tốt nhất là hiện tại gặp được một lần. Chúng ta cũng không quen Thành Hoàng Miếu, tìm người thích hợp giúp chuyển lời vậy.”
Lời của lão ăn mày nghiêm túc, không hề cười đùa cợt nhả như ngày xưa, nhưng lại khiến Kế Duyên suýt bật cười. Tiên Đạo cao nhân cũng rất biết cách nói chuyện.
Thành Hoàng tự nhiên hiểu ý lão ăn mày, vội đáp lời:
“Tại hạ lập tức trở về Thành Hoàng Miếu, vào thông báo cho Quốc Sư đại nhân. Đúng rồi, hai vị tiên trưởng có muốn gặp Thánh Thượng một lần không?”
“Xin Thành Hoàng mời Quốc Sư tới, cứ nói Kế Duyên thăm hỏi. Năm đó ta ở Đông Hải truyền lời với Kiều chính sứ việc này, hy vọng Quốc Sư còn nhớ.”
Kế Duyên trả lời, không nói rõ có cho Hoàng Đế đi cùng hay không, chỉ nói mau mời Quốc Sư.
Thành Hoàng vội đáp:
“Tại hạ đi ngay! Việc này Quốc Sư không quên đâu, vừa rồi còn nhắc tới với ta đấy. Tại hạ đi ngay!”
Nói xong, Thành Hoàng lại hành lễ với hai người:
“Tại hạ xin cáo lui trước!”
Dứt lời, Thành Hoàng hóa thành một đạo huyễn ảnh, cấp tốc rời đi theo hướng Hoàng Thành.
Thành Hoàng vừa đi, lão ăn mày mới quay sang cười với Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, chiêu này của lão khất cái không quá phận chứ?”
“Vừa đúng.”
Kế Duyên gật đầu.
Lão ăn mày cười, nhìn về phía thủ vệ Thiên Sư Xử. Người sau phản ứng nhanh, vội hành lễ:
“Hai vị tiên trưởng, chúng ta có mắt không biết Chân Tiên, mong hai vị tiên trưởng thứ lỗi!”
Lúc thị vệ hành lễ, trong Thiên Sư Xử cũng có âm thanh truyền ra, kèm theo tiếng bước chân. Ba tu sĩ mặc pháp bào bước ra.
Do động tĩnh Câu Thần của lão ăn mày lúc trước, mấy tu sĩ đang tu luyện trong Thiên Sư Xử bị đánh thức, nhanh chóng chạy ra cửa, thấy thị vệ đang hành lễ với Kế Duyên và lão ăn mày.
“Hai vị này là?”
Mấy tu sĩ nhìn Kế Duyên và lão ăn mày, không cảm thấy hai người có lực pháp thần quang gì, nhưng họ không cho rằng hai người là phàm nhân, ít nhất không phải phàm nhân bình thường.
“Các vị tiên sư, vừa rồi hai vị tiên trưởng này đã gọi Thành Hoàng gia đến rồi, hiện Thành Hoàng gia đang đi tìm Quốc Sư…”
Thị vệ kể lại đại khái tiền căn hậu quả, nhưng ba tu sĩ lại chú ý đến quá trình Câu Thần hơn.
“Triệu Thành Hoàng? Ở đây?”
Ba người hơi nghi hoặc, một người lớn tuổi hơn bỗng sững sờ, như nhớ ra điều gì, vội hành lễ với Kế Duyên và lão ăn mày:
“Hai vị tiền bối, xin mời vào nghỉ ngơi, dùng chút nước trà điểm tâm chờ Quốc Sư đại nhân trở về!”
“Hai vị mời vào trong!”
Kế Duyên nhìn Kiều Dũng:
“Kiều công, vào cùng đi.”
“Ách, ai ai!”
…
Trong Thành Hoàng Miếu kinh đô Đại Tú, giờ phút này đã náo loạn. Trước đó, Thành Hoàng đang cùng Đại Tú Hoàng Đế và Quốc Sư ở đại điện.
Vốn là một buổi uống trà nói chuyện phiếm, bàn về chuyện Tiên Du đại hội. Lão Hoàng Đế rất quan tâm sứ giả Đại Tú phái đi có vào được hội trường Tiên Du đại hội hay không.
Quốc Sư và Thành Hoàng kinh thành đều biết lão Hoàng Đế suy nghĩ nhiều, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra. Người trước đã khuyên Hoàng Đế rồi, nhưng ông vẫn không hết hy vọng, nên lại đến Thành Hoàng Miếu hỏi Thành Hoàng.
Thành Hoàng Sở Ninh cũng bất đắc dĩ:
“Bệ hạ, ta chưởng quản Âm Ti kinh thành nhiều năm, dù sao cũng là Thần Chích, có một ít đường dây tin tức. Tiên Du đại hội là thịnh hội Tiên Đạo, thế tục triều đình rất khó…”
Lời còn chưa dứt, pháp thể Thành Hoàng bỗng mơ hồ, hóa thành một đạo sương mù gió lốc, xoạt một cái biến mất trong đại điện.
“Cái gì! ?”
Đại Tú Quốc Sư lập tức đứng thẳng lên.
“Bảo hộ bệ hạ!”
“Người đâu, bảo hộ bệ hạ!”
“Hộ giá! Hộ giá!”
Thị vệ bên cạnh Hoàng Đế kích động, nhiều cao thủ đại nội nhảy vào trong điện, thị vệ bên ngoài cũng khẩn trương.
“Quốc Sư, Thành Hoàng đâu? Có phải bị yêu tà bắt đi rồi không?”
Lão Hoàng Đế cũng lộ vẻ kinh hãi, nhìn Quốc Sư Môn Ngọc Thông đang kinh nghi bất định.
Nếu như thấy lão ăn mày thi triển Câu Thần, Quốc Sư có thể nhận ra, nhưng biết Câu Thần thi triển ra sao không có nghĩa là nhận ra Thần Linh bị câu sẽ như thế nào, nên ông cũng hơi choáng váng, lại thêm chút khẩn trương.
“Bệ hạ chớ hoảng sợ, có Môn mỗ ở đây, chắc chắn bảo đảm ngài không sao. Mọi người đề phòng! Xin Âm Ti chư thần hiện thân, cùng nhau bảo hộ bệ hạ!”
Từng chủ quan Âm Ti hiện thân, có cả Âm Soa đi theo.
Bầu không khí khẩn trương trong Thành Hoàng Miếu kéo dài một hồi, nhanh chóng bị phá vỡ, vì Thành Hoàng Sở Ninh đã trở về. Ông vội vã độn trở về, đến cửa miếu mới hiện hình, nhanh chóng trở về chủ điện.
“Bệ hạ, Quốc Sư!”
“Sở Thành Hoàng, vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bỏ chạy?”
Nghe Quốc Sư hỏi vậy, Sở Ninh nhìn lão Hoàng Đế và Quốc Sư, lắc đầu:
“Không phải ta bỏ chạy, mà là ta bị câu đi!”
“Bắt đi? Chẳng lẽ trong kinh thành trẫm có yêu tà lợi hại như vậy?”
Lão Hoàng Đế kinh hãi, Quốc Sư phản ứng càng lớn:
“Chẳng lẽ là… Câu Thần! ?”
Thành Hoàng gật đầu:
“Không sai, chính là Câu Thần. Ta, Thành Hoàng kinh thành Đại Tú, bị câu đến trước mặt sai khiến.”
“Câu Thần là gì? Quốc Sư, Sở Thành Hoàng, các ngươi đừng đánh đố, mau nói cho trẫm đi!”
Thấy lão Hoàng Đế cuống lên, Quốc Sư xin lỗi rồi vội giải thích:
“Bệ hạ chớ trách, tin này có phần kinh người. Câu Thần là một loại huyền diệu dị thuật, người biết dị thuật này rất ít, không phải hạng người đại thần thông không thể thành tựu. Sở Thành Hoàng là Chính Thần Thành Hoàng kinh thành Đại Tú, thần vị không thể coi thường, bắt ông đi, tu vi đối phương khó mà đánh giá!”
“Đúng rồi, Sở Thành Hoàng, tiên trưởng thi triển Câu Thần ở đâu, có gì phân phó? Sao ngươi về nhanh vậy?”
Sở Thành Hoàng nhìn Quốc Sư, rồi nhìn Hoàng Đế:
“Tổng cộng có hai vị tiên trưởng. Người Câu Thần là một Tiên Nhân bộ dạng lão ăn mày, người kia mặc thanh sam nho nhã, chính là Kế tiên trưởng từng lưu thoại ở Đông Hải. Hai người ở Thiên Sư Xử, tìm Quốc Sư ngài. Đúng rồi, Kiều Dũng cũng ở đó.”
“Tìm ta? Tìm ta cần dùng tới Câu Thần?”
Quốc Sư rõ ràng sững sờ. Giống như rung nhẹ là có thể đánh thức người ngủ, nhưng lại tìm cả đoàn nhạc đến bên giường khua chiêng gõ trống.
“Bệ hạ, đêm qua có thám tử báo, Kiều gia tiếp đãi hai vị quý khách, một người là nho sĩ thanh sam, một người là lão ăn mày. Kiều gia còn g·iết hai con gà, mua một con cá.”
“Cái gì? Ngươi giờ mới nói cho trẫm?”
Lão Hoàng Đế quay sang trừng thị vệ th·iếp thân, người sau vội quỳ xuống:
“Thần đáng c·hết! Thần cho rằng chỉ là Kiều gia đãi khách, không cần kinh động bệ hạ!”
Hiển nhiên Kiều Đức báo cáo lên Thiên Sư Xử, nhưng đầu mối vẫn là người hoàng gia.
Quốc Sư lắc đầu, dường như hiểu vì sao đối phương dùng dị thuật Câu Thần, thi lễ với Hoàng Đế và Thành Hoàng:
“Bệ hạ, Sở Thành Hoàng, có cao nhân tìm ta, ta xin cáo từ.”
“Ách, Quốc Sư, không biết trẫm có thể cùng đi không?”
Thành Hoàng vội nói:
“Vừa rồi ta hỏi hai vị tiên trưởng có muốn gặp bệ hạ không, Kế tiên trưởng nói thẳng để Quốc Sư đi nhanh, nhưng không nói không gặp bệ hạ.”
“Thật ư!”
Hoàng Đế mừng rỡ:
“Vậy trẫm cũng đi!”
Quốc Sư suy nghĩ rồi gật đầu, trịnh trọng dặn dò:
“Bệ hạ, ngài phải nhớ rõ, lần này đi chưa chắc là cát!”
Lão Hoàng Đế sững sờ, híp mắt suy tư, do dự rồi cắn răng:
“Nhưng trẫm nhất định phải đi!”
…
“Bệ hạ giá lâm ~~~”
“Quốc Sư giá lâm ~~~”
Trong chính điện Thiên Sư Xử, Kế Duyên và lão ăn mày đang uống trà, bên ngoài truyền đến thanh âm to rõ, báo hiệu chính chủ đã đến.
Quốc Sư Môn Ngọc Thông cùng lão Hoàng Đế đến trước điện, lui hết tùy tùng.
Kiều Dũng vội đứng dậy, nhanh chóng đến giữa đại điện, xá dài làm lễ với Hoàng Đế:
“Tội thần Kiều Dũng, tham kiến bệ hạ, tham kiến Quốc Sư đại nhân!”
“Kiều ái khanh mau đứng lên!”
Lão Hoàng Đế bỏ mặc Quốc Sư, sắp bước vào điện, tự mình đỡ Kiều Dũng dậy, lo lắng nhìn Kiều Dũng từ trên xuống dưới, gật đầu rồi chậm rãi quay sang Kế Duyên và lão ăn mày, chắp tay thi lễ:
“Đây là hai vị tiên trưởng, trẫm hữu lễ!”
Quốc Sư cũng tiến lên vài bước, hành trưởng vái chào đại lễ với Kế Duyên và lão ăn mày:
“Kẻ học sau vãn bối Môn Ngọc Thông, bái kiến hai vị tiền bối!”
Kế Duyên và lão ăn mày không chiếm tiện nghi, đứng dậy đáp lễ, rồi Kế Duyên nói với lão Hoàng Đế:
“Bệ hạ dù là nhất quốc chi quân, nhưng nơi đây không có việc gì của bệ hạ, không lưu ngài dự thính.”
Lời vừa dứt, Kế Duyên phất tay áo, lão Hoàng Đế và Kiều Dũng chỉ cảm thấy thân hình lay động, cảnh vật chung quanh mơ hồ biến ảo. Khi kịp phản ứng, họ đã ở ngoài viện hai gian, cùng với thị nữ và hộ vệ quanh đại điện.
“Trẫm… Đúng là lời nói đều không thể nói hai câu?”