Chương 412
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 412
Chương 412
Chương 412: Mang theo thế chi lực
Trong phòng, Kế Duyên bật lên tiếng cười sảng khoái. Đám chữ nhỏ bên ngoài luôn để ý động tĩnh, dường như cũng hiểu đại lão gia đã hoàn thành việc gì đó, bầu không khí yên tĩnh, có chút căng thẳng trước đó cũng dịu đi nhiều.
“Ò ó o o ~~~~”
Đúng lúc này, gà trống lớn trong Thiên Ngưu Phường bắt đầu gáy liên hồi, và gần như cùng thời điểm, tất cả gà trống trong phạm vi Ninh An Huyện đều cất tiếng.
Nghe tiếng gà gáy, biết đại lão gia nhà mình đã tỉnh giấc và đang có tâm trạng tốt, đám chữ nhỏ lập tức phấn khích.
“Ô ô nga ~~~” “Oa ác ô. . .”
“A ha ha ha, ta giống!” “Ta mới giống!”
“Ác a a a. . .” “Ta càng giống!”
. . .
Đám chữ nhỏ bên ngoài nhốn nháo bắt chước tiếng gà gáy. Chuyện bé xé ra to, bọn chúng có thể biến mọi thứ thành trò đấu khẩu hoặc nguồn vui bất tận.
“Ha ha, đám tiểu tử này thật tiêu dao sung sướng.”
Xét trên một ý nghĩa nào đó, những chữ nhỏ này cũng phù hợp với tiên đạo chi âm.
Kế Duyên cười khẽ, cầm Lực Sĩ Phù trên tay đứng dậy.
Bước ra cửa phòng với tiếng “kẽo kẹt”, hắn chậm rãi đi ra sân. Đám chữ nhỏ nhao nhao xúm lại, dồn hết sự chú ý vào tay Kế Duyên.
“Trang giấy người?” “Lực Sĩ Phù!”
“Đại lão gia tối qua luyện chế cái này sao?”
“Mặt gã to con này cũng đỏ à?” “Cả da cũng đỏ?”
“Mông khỉ!” “Ha ha ha ha. . .”
. . .
Kế Duyên mặc kệ đám chữ nhỏ ồn ào xung quanh, đặt Lực Sĩ Phù lên bàn đá trong sân rồi ném về phía trước, miệng khẽ niệm:
“Lực sĩ ở đâu?”
“Xoát” một tiếng, một vệt kim quang lóe lên, Thần Tướng lực sĩ với dáng người khôi ngô, kim giáp khăn vàng, mặt mày đỏ au xuất hiện trong sân.
Lực sĩ đối diện Kế Duyên, hai tay ôm quyền khom người, giọng nói trầm thấp như tiếng chuông lớn:
“Tôn thượng.”
Lực sĩ nhìn thẳng, thân thể cường tráng, kim giáp sáng chói, toát ra khí thế uy nghiêm khiến đám chữ nhỏ đang nô đùa ầm ĩ cũng vô thức hạ giọng, rồi lặng lẽ vây quanh lực sĩ.
Dù đám chữ nhỏ ồn ào vây quanh, lực sĩ vẫn không hề liếc nhìn.
Bộ dạng “không coi ai ra gì” này vẫn quen thuộc như xưa.
Kế Duyên khẽ “Ừm” một tiếng, Kim Giáp Lực Sĩ mới từ từ đứng thẳng, hai tay buông thõng, mắt chỉ hơi hướng về Kế Duyên, không để ý đến bất cứ điều gì khác.
Kế Duyên không thất vọng. Dù Kim Giáp Lực Sĩ này từ trạng thái tòng thần đến vẻ ngoài đều giống hệt trước kia, nhưng hắn biết rõ, ít nhất lực sĩ này đã khác.
Đám chữ nhỏ hiếu kỳ vây quanh Kim Giáp Lực Sĩ, dù đã biết chút ít về Lực Sĩ Phù, đây vẫn là lần đầu tiên chúng được thấy Kim Giáp Lực Sĩ thật sự ở khoảng cách gần như vậy.
Chúng xoi mói, bàn tán xem lực sĩ này mạnh đến mức nào nếu ngã xuống đất.
Trong khi đám chữ nhỏ còn chưa yên tĩnh, Kế Duyên đã ra lệnh cho Kim Giáp Lực Sĩ. Chỉ cần tâm niệm vừa động, Kim Giáp Lực Sĩ đang đứng nghiêm liền hành động.
“Tránh ra hết đi, đừng để bị cuốn bay.”
Kế Duyên nhắc nhở, để đám chữ nhỏ bay ra xa.
Giờ khắc này, Kim Giáp Lực Sĩ hơi ngả người ra sau, chân trái bước lên trước, khom gối, tay trái chắn trước, tay phải nắm quyền giương ra sau, hai dải khăn vàng rủ xuống đất, dưới chân mơ hồ có một loại uẩn ý đặc thù khó nhận ra.
Kim Giáp Lực Sĩ hơi ngả người, cả người như một cánh cung đang kéo căng. Sự biến đổi này ảnh hưởng đến cả không gian xung quanh, tạo ra cảm giác căng thẳng. Đám chữ nhỏ đã sớm né ra, quan sát từ xa trên cành cây hoặc sau cột nhà.
“Hây ——”
Kim Giáp Lực Sĩ gầm lên một tiếng trầm hùng, và ngay lập tức vung quyền lên trên.
Nắm đấm xé gió rít gào, đánh thẳng vào khoảng không phía trên.
“Bịch. . .”
Mặt đất rung nhẹ.
Nắm đấm đánh vào không khí tạo ra một tiếng nổ trầm đục. Kế Duyên cảm nhận rõ ràng khí lưu bị nén ép rồi vỡ ra ở nơi nắm đấm đánh xuống. Người thường không thể thấy, nhưng trong mắt Kế Duyên, khí lưu lúc này như có màu sắc rõ ràng.
Như thể thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc, rồi ngay sau đó.
“Ô. . .”
Khí lưu vặn vẹo mang theo một cơn sóng khí cuồng dã, khuếch tán lên trên và xung quanh.
“Ào ào ào ào. . . Ào ào ào. . .”
Cành lá cây táo lớn rung lắc dữ dội, bụi đất trong sân bay mù mịt. Ngay cả tro giấy trong phòng ngủ của Kế Duyên cũng bị cuốn lên, như một cơn lốc nhỏ vừa đổ bộ vào Cư An Tiểu Các, làm nơi này long trời lở đất.
Rất lâu sau, khí tức mới bình tĩnh trở lại. Kế Duyên phủi ống tay áo đang phấp phới rồi nhìn về phía Kim Giáp Lực Sĩ vừa xuất quyền. Hắn vẫn còn cảm nhận được khí tức nhấp nhô bất định trong không trung, từng lớp bạch khí quấn quanh ở phương xa rồi dần tan đi.
“Trước kia chỉ dùng lực mà thắng, giờ thử thêm chút, khí lực quả thực lớn hơn, lại còn mang theo một loại thế. Không tệ!”
Kế Duyên tán thưởng, tỏ vẻ hài lòng với Kim Giáp Lực Sĩ này. Cái uy và thế này không phải do lực sĩ thân thể to lớn, tướng mạo uy mãnh mà có, mà là dung nhập vào trong chiêu thức, khó hơn nhiều so với thuần túy khí lực.
Thấy mọi thứ đã yên ổn, đám chữ nhỏ cũng lấy lại can đảm, nhao nhao xông tới.
“Đại lão gia luyện chế lực sĩ này cả đêm sao?” “Ta thấy là vậy!”
“Gã này suýt đánh trúng cành cây táo rồi.” “Đúng đấy, quá bất cẩn!”
“Thì có đánh trúng đâu!” “Nhưng mà gần quá!”
“Toàn thân hắn đều đỏ à, mông có đỏ không?”
“Hình như hắn không thở?”
“Không đúng, hắn có thở, nhưng hút linh khí!” “Ừm, thở chậm lắm!”
“Cái thật to lớn.” “Mông hắn thật sự đỏ à?”
“‘Kỳ’, đừng nói đến mông nữa!”
“Ta cứ nói đấy!” “Không được nói!” “Cứ nói!”
“Oa nha nha nha nha!” “Ấy da da nha!”
. . .
Đám chữ nhỏ vây quanh Kim Giáp Lực Sĩ xoi mói cãi nhau, còn Kế Duyên thì nhìn mấy dải khăn vàng và nơi hai chân lực sĩ đứng, cùng miệng mũi của hắn.
Đúng như đám chữ nhỏ nói, lực sĩ này thật sự đang hô hấp. Dù tần suất cực thấp, khí tức rất dài, nhưng hắn đúng là đang hô hấp, hút linh khí trong Cư An Tiểu Các. Còn nơi hai chân hắn đứng thì mơ hồ có Thổ Linh tràn ngập.
Điều này không có nghĩa là Kim Giáp Lực Sĩ đã có sinh mệnh và linh trí, nhưng là một hiện tượng rất thú vị.
Trước kia, sự tồn tại của lực sĩ hoàn toàn dựa vào pháp lực của Kế Duyên. Khi chân chạm đất thì tiêu hao chậm hơn, còn nếu cách mặt đất thì tiêu hao pháp lực tương đối lớn. Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ hút linh khí xung quanh và Thổ Linh từ đất, nhưng chung quy lại vẫn là tiêu hao nhiều hơn.
Nhưng lực sĩ này lại khác. Trước mắt chưa thấy có ảnh hưởng đến năng lực khác của Kim Giáp Lực Sĩ hay không, nhưng về khả năng duy trì thì chắc chắn mạnh hơn trước rất nhiều.
“Được thôi, vậy ngươi cứ đứng trong sân đêm nay đi. Về linh uẩn, Cư An Tiểu Các cũng coi như không tệ.”
Kế Duyên nói với Kim Giáp Lực Sĩ, rồi duỗi tay duỗi chân, đưa tay che miệng ngáp một cái.
“Ôi ô. . . Trời sắp sáng rồi, ta đi nghỉ một lát, mọi người yên tĩnh chút.”
Nghe đại lão gia hiếm khi tự mình phân phó, đám chữ nhỏ lập tức im bặt.
Kế Duyên bước về phía phòng ngủ, vung tay áo quét hết tro giấy trong đầu ra ngoài cửa, gom vào hố tro bếp, rồi bước vào phòng. Hắn liếc nhìn đám chữ nhỏ đang im lặng rồi đóng cửa lại.
Không lâu sau, Kế Duyên ngồi trên giường vẫn chưa ngủ ngay mà liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Đôi Pháp Nhãn mở ra như thể nhìn thấu bức tường.
Bên ngoài, đám chữ nhỏ lại chia thành mấy phe, tổ hợp lại với nhau “bày binh bố trận” tán gẫu. Không chỉ là tổ hợp mấy chữ đơn giản, sự lưu động giữa các chữ và sự chuyển biến đạo lý đều rất đáng cân nhắc.
Có lẽ đám chữ nhỏ không ý thức được điều gì đặc biệt, nhưng với Kế Duyên, đó là một sự quan sát thú vị. Hắn chưa bao giờ xem nhẹ những chữ nhỏ này.
Trước khi bắt đầu tu bổ Lực Sĩ Phù, những chữ nhỏ đó đã khoa tay múa chân như vậy. Lúc đó Kế Duyên đã chú ý, giờ chỉ là để tâm thêm một chút.
Phải nói rằng đám chữ nhỏ bắt đầu giao lưu tùy tâm sở dục, chúng không ngừng tìm tòi trong khi chơi đùa. Nhiều chữ khác biệt hoặc tương tự nhưng không giống nhau, kết hợp theo một số phương thức cơ bản, tạo ra nhiều kiểu “biến trận”.
Sau khi quan sát một hồi, đến khi tiếng gà gáy vang lên, hắn rốt cục cảm thấy có chút mệt mỏi, rút Ngọc Trâm trên đầu để sang một bên, mặc cho tóc đen xõa xuống. Lúc này Kế Duyên mới ngả đầu nằm ngủ.
Nhắm mắt lại, nhưng hắn vẫn chưa ngủ ngay. Những chuyện xảy ra trong những ngày này lại hiện lên trước mắt.
Lúc mới vào thành, trước tiệm mì Tôn Ký, Thiên Ngưu Phường Song Tỉnh Phổ, rồi gặp lão nhân, sự biến đổi của quan phủ, Chu Ngôn Húc già nua, một xấp thư tín dày cộp, lão đại phu trung niên trong Tế Nhân Đường. . .
Rồi nghĩ đến bây giờ đã gần cuối năm.
“Trong núi không tuế nguyệt, lạnh hết không biết năm. . . Có một số việc không phải ý chí con người có thể thay đổi. Tu tiên tu tiên, bất tri bất giác sẽ mất đi sự nhạy cảm với thời gian, thoáng chớp mắt đã qua rất nhiều năm. Phải đi thăm Doãn phu tử!”
Nhắm mắt lại, Kế Duyên nói đến đây có chút cảm tính. Hắn muốn đi thăm Doãn Triệu Tiên, không phải vì Doãn gia là một mắt xích quan trọng trong Đại Trinh Nhân Đạo đại thế, mà chỉ đơn thuần là muốn gặp bạn bè.
Kế Duyên chưa bao giờ nghĩ đến việc lôi kéo người nhà Doãn vào con đường tiên đạo. Không phải không thể, mà là không nên. Mỗi người có nhân duyên riêng, và không phải ai cũng thích hợp tu tiên.
Quả thật, bây giờ Kế Duyên có năng lực giúp rất nhiều người, thậm chí cả những người bình thường nhất bước vào tiên đạo, nhưng hắn thường dễ dàng nhìn thấu tâm tính và chấp niệm của người thường. Có những người dù vào tiên đạo, kết cục có khi còn không bằng sống yên ổn đến già. Hơn nữa, có những người có sứ mệnh cảm nhất định trong lĩnh vực mà họ am hiểu.
Nghĩ đến đã nhiều năm không gặp người nhà Doãn, không biết Doãn Thanh đã lấy vợ sinh con chưa, không biết đứa bé thứ hai của nhà Doãn đã cao bao nhiêu rồi.
Không bói toán gì cả, mang theo sự nhớ mong ấm áp như giữa những người bạn, Kế Duyên chìm vào giấc mộng đẹp.