Chương 380
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 380
Chương 380: Đại lão gia Kế Duyên
Dù bị lớp Thổ Địa Công pháp thuật ngăn cách, Kế Duyên vẫn nghe rõ tiếng động trong phòng, thậm chí cả tiếng ồn ào hỗn loạn.
“Cái ‘Đại lão gia’ này, chẳng lẽ đang gọi ta?”
Kế Duyên có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra khả năng nào khác.
« Kiếm Ý Thiếp » được tạo ra ít nhất từ 80, 90 năm trước, ẩn chứa kiếm ý và tinh khí thần của Tả Ly, cao thủ số một thiên hạ được cả Đại Trinh và các nước lân bang công nhận. Có thể nói, khi mới thành hình gần trăm năm trước, nó đã vô cùng bất phàm, gần như thoát ly khỏi phàm tục.
Thật ra, người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến « Kiếm Ý Thiếp » chỉ có hai người. Một là Tả Ly, tức Tả Cuồng Đồ, người viết ra nó. Hai là Kế Duyên. Dù trải qua tay không ít người, Kế Duyên cảm thấy những người kia không hề tác động đến bản thân « Kiếm Ý Thiếp ».
Chữ trên « Kiếm Ý Thiếp » biến thành từng tiểu tinh quái, miệng luôn kêu “Đại lão gia”, chỉ có thể là gọi Tả Ly hoặc Kế mỗ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tả Ly chết đã gần trăm năm, hơn nữa trước kia, bức tự thiếp này dù bất phàm nhưng cũng chỉ là tự thiếp mà thôi.
“Vậy nên, quả nhiên là đang gọi ta sao?”
Kế Duyên thần sắc khó hiểu nhìn gian nhà bị Thổ Linh che phủ, nghĩ đến cảnh tượng hơn trăm chữ nhỏ vây quanh kêu “Lão gia”, hắn vừa thấy kỳ quái vừa buồn cười.
Trong phòng, Thổ Địa Công giơ quải trượng, ngọn lửa trên đó từ từ lớn mạnh, tựa như một đám lửa bùng cháy.
Dù ánh sáng từ ngọn lửa giúp tầm nhìn trong phòng được cải thiện, Thổ Địa Công vẫn chỉ thấy những bức tường vấy bẩn mực, không hề có dấu vết tinh quái ẩn nấp.
Gian nhà nhỏ như vậy, chỉ cần liếc mắt là thấy hết. Nếu ngay cả như vậy mà hắn còn không phát hiện ra, Thổ Địa Công hiểu rằng nếu để chúng trốn thoát, lần sau chúng sẽ phòng bị, khó mà có cơ hội bắt được.
“Đã các ngươi không chịu ra, vậy đừng trách bản Thổ Địa ra tay nặng! Ta nhận nhiều cung phụng của người khác, tự nhiên phải lo cho họ!”
Rào!
Ngọn lửa trên quải trượng bỗng bùng lên cao mấy thước. Rõ ràng Thổ Địa không đùa, hắn thật sự muốn đốt căn nhà này.
“Ngươi dám!”
“Tiểu lão đầu, ngươi to gan!”
“Mau thả chúng ta ra ngoài đi…”
“Tiểu lão đầu, chúng ta ra ngay đây!”
“Đúng, đúng, đúng, chúng ta ra liền!”
“Ta không ra đâu!”
“Ta cũng không!”
“Muốn thiêu chết người ta!”
“Chết thì chết!”
“Ai ai ai, đừng đốt, đừng thiêu mà!”
Thổ Địa Công nghe đám tinh quái ầm ĩ, trong tai toàn là tiếng ồn ào, hắn cảm thấy phiền muộn vô cùng. Chúng chỉ nói mà không làm, bảo là muốn ra nhưng chẳng thấy động tĩnh gì.
“Hừ hừ, còn mạnh miệng! Lấy!”
Quải trượng vung lên, từng đóa hỏa hoa lập tức bay ra, mang theo hơi nóng đánh về mọi ngóc ngách trong nhà.
“A…”
“Oa…”
“Muốn thiêu chết mất!”
“Đại lão gia cứu mạng!”
“Đại lão gia cứu mạng!”
…
Trong bầu không khí ồn ào lo lắng, Thổ Địa Công phóng hỏa, chuẩn bị chui xuống đất, tránh cho bản thân bị cuốn vào biển lửa. Ngự hỏa chi thuật của hắn không phải loại lửa thuật thần diệu, chỉ dùng để phóng hỏa mà thôi. Lửa do hắn tạo ra có thể đốt cháy vật chất, sau đó biến thành phàm hỏa minh hỏa. Trừ khi liên tục tiêu hao pháp lực, nếu không chính hắn cũng sẽ bị thiêu đốt.
Nhưng Thổ Địa Công chưa kịp chui xuống đất thì phát hiện những ngọn lửa hắn phóng ra càng lúc càng yếu. Đến khi còn chưa chạm vào tường gỗ, khung gỗ, chúng đã chỉ còn lại những đốm lửa nhỏ, cuối cùng tắt ngúm, không đốt được thứ gì.
“Ừm?”
Thổ Địa Công kinh ngạc, không tin tà, lần thứ hai vung quải trượng châm lửa.
Lần này, ngọn lửa còn chưa bay ra khỏi quải trượng một thước đã tự tắt. Thậm chí, ngọn lửa trên quải trượng cũng yếu dần, cuối cùng “phốc” một tiếng, tắt hẳn, khiến căn phòng tối đi nhiều.
“Chẳng lẽ đám tinh quái này giỏi ngự hỏa? Không đúng, nếu vậy thì trước đó chúng đâu cần sợ hãi như thế!”
Thổ Địa Công còn đang kinh nghi bất định thì tiếng ồn ào trong phòng đã lên đến một cao trào mới.
“Ha ha ha ha… Tiểu lão đầu mất linh rồi!”
“Oa ha ha ha, tốt quá rồi, hắn không đốt được nữa!”
“Mau thả chúng ta ra ngoài, dù sao ngươi cũng đốt không được!”
“Đúng, đốt không được!”
“Không thả chúng ta đi, ta sẽ đi cáo trạng!”
“Đúng, cáo trạng, đi nói với Đại lão gia!”
…
Thổ Địa Công nhíu mày, nghe tiếng cãi nhau, dường như việc ngự hỏa mất hiệu lực không phải do chúng gây ra. Vậy hẳn là có tình huống đặc biệt nào đó.
“Ta là Thổ Địa Lý Lộng Hương, Mặc Nguyên Huyện. Cao nhân phương nào ở đây, nếu tiện xin hiện thân gặp mặt!”
Thổ Địa Công hai tay dâng quải trượng, chắp tay trước ngực, đảo mắt nhìn quanh, thăm dò lên tiếng.
Vừa dứt lời, liền có tiếng đáp lại.
“Thổ Địa Lý Lộng Hương, Kế Duyên hữu lễ!”
Theo tiếng nói, Kế Duyên hiện thân trong phòng, ngay gần cửa, cách đó không quá bốn năm bước chân.
Thổ Địa Công nghe tiếng quay lại, thấy một tiên sinh áo trắng đứng trước cửa, tóc mai dài, búi tóc bằng trâm ngọc, đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào mình, đang chắp tay hành lễ.
“Thật sự có người?”
“Ngươi là…”
Thổ Địa Công hơi kinh hãi, còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng ồn ào trong phòng đã bùng nổ.
“Đại lão gia!”
“Đại lão gia!”
“Đại lão gia!”
“A!”
“Là Đại lão gia!”
“Thật sự là Đại lão gia!”
“Ai nha!”
“Đại lão gia đến rồi!”
“Đại lão gia cứu mạng!”
“Cái tiểu lão đầu này ức hiếp chúng ta!”
…
Kế Duyên đảo mắt nhìn quanh. Với Pháp Nhãn mở rộng, hắn mới miễn cưỡng thấy được những góc nhỏ trên nóc nhà, vách tường. Ở những chỗ mực bẩn đậm hơn, mơ hồ dán vào một vài chữ viết nhàn nhạt, ngay cả ánh huỳnh quang của tinh quái cũng có màu mực.
“Ra hết đi.”
Kế Duyên thản nhiên nói, giọng bình tĩnh nhưng lại lấn át mọi ồn ào, khiến căn phòng im bặt.
Sau đó, trước mắt Thổ Địa Công và Kế Duyên, từ các góc nhỏ trong nhà, thậm chí từ những bức tường bình thường, chậm rãi bay ra từng chữ viết đậm nét.
Kiếm, ngô, tự, binh, thiết, ý, phong, duệ…
Có chữ đơn lẻ, có chữ ghép thành từ, tổng cộng hơn trăm chữ. Mỗi chữ đều rõ ràng, ý vận linh động phi thường.
Điều thú vị là không ít chữ hơi cuộn lại, phía dưới dán nửa hoặc một góc nguyên mực vụn, trông như đang ôm nguyên mực trong tay.
Kế Duyên bất đắc dĩ cười khổ, đây đúng là “Nhân chứng vật chứng đầy đủ” rồi.
“Lại là chữ? Chữ cũng có thể thành tinh quái?”
Thổ Địa Công chấn động trong lòng, kinh ngạc thốt lên.
Tất cả chữ đều lơ lửng giữa không trung, vây quanh Kế Duyên thành một vòng. Có chữ nằm ngang, có chữ thẳng đứng, thỉnh thoảng lại vặn vẹo một chút, như đang ngước nhìn trộm Kế Duyên.
Tình huống này, đừng nói Thổ Địa Công, ngay cả Kế Duyên cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải.
Sau một hồi kinh ngạc, Thổ Địa Công dời mắt khỏi những con chữ, nhìn sang Kế Duyên. Hắn chợt nhớ ra hình như đã gặp người này ở bờ sông.
Lúc đó, hắn cho rằng Kế Duyên chỉ là phàm nhân, nên không để ý nhiều. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cao nhân ở ngay trước mắt mà hắn không nhận ra. Hơn nữa, dù là hiện tại, Thổ Địa Công vẫn không thấy người này có gì đặc biệt, vẫn như một phàm nhân.
Đang nhìn, ánh mắt Thổ Địa Công bỗng tập trung vào vạt áo Kế Duyên. Hắn n·hạy c·ảm phát hiện có vật gì đó trong ngực người kia đang thò đầu ra nhìn xung quanh. Nhìn kỹ lại, đó là một con chim giấy.
Như phát hiện ánh mắt của Thổ Địa Công, hạc giấy quay đầu nhìn hắn, rồi rụt vào ngực Kế Duyên.
“Rốt cuộc là cao nhân phương nào? Sao lại có nhiều tinh quái phụng dưỡng đến vậy!”
Rõ ràng, Thổ Địa Công cho rằng chim giấy cũng là một trong số những tinh quái đó.
Vì kính sợ, Thổ Địa Công trịnh trọng ôm trượng, chắp tay, cúi chào lần nữa.
“Tiểu thần là Thổ Địa Lý Lộng Hương, Mặc Nguyên Huyện, Hoàng Khâu. Không biết những chữ viết này có phải là môn hạ của cao nhân. Nếu có mạo phạm, mong ngài rộng lòng tha thứ!”
“Hắc hắc hắc, giờ thì biết sợ rồi!”
“Đại lão gia mau giáo huấn hắn!”
“Đại lão gia làm chủ cho chúng ta nha!”
“Dùng tiên kiếm trảm hắn!”
“Không đúng, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt hắn!”
“Không được, dùng Định Thân Pháp trói hắn trên không trung mười năm!”
“Không đủ, không đủ, một trăm năm!”
“Đúng, đúng, ít nhất một trăm năm!”
Mỗi câu trừng phạt vang lên, Thổ Địa Công lại run lên một chút. Những tinh quái này rõ ràng rất đơn thuần, mà càng đơn thuần thì lời chúng nói càng thật.
“Yên tĩnh!”
Một tiếng của Kế Duyên khiến tất cả im bặt. Sau đó, hắn chắp tay với Thổ Địa Công, người đang có vẻ hơi lo lắng.
“Do Kế mỗ quản giáo không nghiêm, mới xảy ra chuyện này. Đúng rồi, xin hỏi Thổ Địa Công, những chữ này trộm mực, có gây ra chuyện gì nguy hại khác không?”
“Không có, không có!”
Thổ Địa vội xua tay.
“Mấy ngày nay, có vài phú hộ liên tục đến miếu Thổ Địa tế tự, nói Mặc Phường liên miên bị trộm. Dù quan sai và cao thủ vây quanh khố phòng, vẫn vô dụng. Họ sợ có quỷ quái quấy phá. Ta nhận cung phụng, liền đi dò xét khắp nơi, mới gặp chuyện này.”
Kế Duyên đã hiểu. Hắn định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, rõ ràng là chủ Mặc Phường và những người khác đến. Hiểu ý Thổ Địa Công, hắn mang theo những con chữ rời đi trước.
Chờ chủ Mặc Phường dẫn người vào phòng, họ chỉ thấy những thỏi mực bị Thổ Địa Công gọi ra, vương vãi trên mặt đất, mực giá cũng đổ không ít.
Cách Mặc Phường vài dặm, ở hạ lưu con ngòi, Kế Duyên và Thổ Địa Công ngồi trên tảng đá bên bờ sông. Những con chữ đã bay trở về « Kiếm Ý Thiếp », nhưng tự thiếp không thu lại, mà mở ra bên cạnh Kế Duyên.
Một đống thỏi mực, hoặc nguyên vẹn, hoặc sứt mẻ, chất đống bên cạnh « Kiếm Ý Thiếp », chính là tang vật trước đó.
Sau khi nghe Thổ Địa Công kể lại, Kế Duyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn « Kiếm Ý Thiếp » bên cạnh.
“Các ngươi cũng thật tinh mắt, chỉ chọn nguyên mực hảo hạng để ăn…”
Những con chữ này kêu “Đại lão gia” rất ngọt, lại còn nhân chứng vật chứng đầy đủ, Kế Duyên đương nhiên không thể làm ngơ.
Từ nãy đến giờ, những con chữ trong « Kiếm Ý Thiếp » đều im lặng. Trước kia, chúng thấy mực tốt thì muốn ăn, giờ mới hiểu rằng không thể tùy tiện ăn thứ gì chỉ vì có bản lĩnh lấy được. Chúng cũng biết đã gây rắc rối, chọc Đại lão gia không vui.
“Xin hỏi Thổ Địa Công, nơi đây là nơi sản xuất nguyên mực. Một thỏi mực phẩm chất như vậy, giá bao nhiêu?”
Kế Duyên nghĩ rằng ở nơi sản xuất, giá cả sẽ rẻ hơn. Nhưng Thổ Địa Công rõ ràng rất khôn khéo, nghe Kế Duyên hỏi đã hiểu ý.
“Kế tiên sinh không cần lo lắng. Chúng trộm đều không phải thành phẩm, cuối cùng cũng sẽ còn sàng lọc. Hơn nữa, đây còn chưa hề nói bàn bạc, chỉ là nguyên liệu thô thì giá trị không cao. Một thỏi thường mười văn tiền là không sai biệt lắm. Đối với những phú hộ đã kiếm được đầy bồn đầy bát thì chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi.”
“Thì ra là thế.”
Thổ Địa Công tiếp tục nói.
“Tiên sinh không cần chú ý việc nhỏ này. Ta sẽ báo mộng cho mấy nhà Đông gia Mặc Phường, báo rằng từ nay về sau sẽ vô sự, cũng sẽ chiếu cố Mặc Phường nhiều hơn, đủ để bù đắp tổn thất.”
Cái này đâu chỉ là đủ để bù đắp tổn thất, tuyệt đối là những chủ Mặc Phường kia có lời. Thổ Địa Công nói vậy là vì trước đó đã ra tay quá nặng, suýt chút nữa thiêu chết những con chữ tinh quái này.
Nếu là tinh quái bình thường thì chết cũng chẳng sao, nhưng bây giờ chúng có chỗ dựa lớn, coi như là chủ động lấy lòng.
Kế Duyên tự nhiên cầu còn không được.
“Đa tạ Thổ Địa Công tương trợ, Kế mỗ nhờ ơn! Vậy đi, nếu Thổ Địa Công có cách, hãy giúp Kế mỗ làm một ít mực tốt, ta sẽ trả tiền mua.”
Nghe vậy, Thổ Địa Công mới an tâm, thoải mái nở nụ cười.
“Ha ha ha ha… Kế tiên sinh nói đùa, muốn chút mực tốt còn không dễ dàng sao? Ta tự sẽ giúp ngươi làm ra. Nhưng ta sao có thể lấy tiền của ngươi, lại nói ta đòi tiền tài có cái… Ách…”
“Thật sao, cái này cũng không cần?”
Giờ phút này, Kế Duyên mở lòng bàn tay, một viên Pháp Tiền ánh vàng rực rỡ nằm yên trên đó, đạo uẩn lưu quang lúc ẩn lúc hiện, nhìn là biết không phải vật tầm thường.