Chương 337
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 337
Chương 337: Về nhà thôi
Ứng Nhược Ly cũng từng nghe qua một vài chuyện trước đó, nên nàng dễ dàng hiểu được những cảm thán của Kế Duyên.
“Nếu biết Tiên Hà Đảo, xem ra bọn họ cũng không phải là hoàn toàn mò kim đáy bể.”
Kế Duyên chỉ nhận một nửa câu nói này của Long Nữ, rồi mở lời:
“Vị Quốc sư của Đại Tú Hoàng Triều này có thể khiến triều đình huy động một đội tàu lớn như vậy, cũng coi như là được tin tưởng. Việc tìm kiếm này, chưa nói đến chuyện có tìm được sơn môn của Tiên Hà Đảo hay không, nhưng chưa chắc đã cầu được linh đan diệu dược gì.”
Ứng Nhược Ly cười đáp:
“Kế thúc thúc, vậy thì ngài lầm rồi.”
“Ồ? Vì sao lại nói vậy?”
Kế Duyên kinh ngạc hỏi, Long Nữ bèn nhìn về phía vị thống lĩnh giám quân trên đầu thuyền lớn:
“Danh tiếng của Tiên Hà Đảo, ngay cả ta, một con Ly Giao quanh năm trốn ở Thông Thiên Giang, cũng nghe qua không ít. Huynh trưởng ta từng có một bạn nhậu bị tiên tu của Tiên Hà Đảo trấn áp. Có tin đồn đảo này ở Đông Hải, lại có người nói đảo này ở Bắc Hải, thậm chí có người bảo nó nằm ngoài Hoang Hải…”
Kế Duyên nhướng mày, trước kia hắn nghe nói Tiên Hà Đảo ở ngay Đông Hải.
“Chẳng lẽ Tiên Hà Đảo còn di chuyển được?”
“Việc này Nhược Ly không rõ, nhưng ta xác thực từng nghe qua mấy loại thuyết pháp đó. Sau đó, ta còn biết được những câu chuyện về phàm nhân vô tình lên đảo, được tiên nhân ban tặng đồ vật, rồi bình an trở về quê quán. Trong số đó, có một vài chuyện có thể kiểm chứng, không phải là giả mạo.”
Long Nữ dừng một chút rồi nói tiếp:
“Ngược lại, những người tu hành bình thường, nếu không có quan hệ gì với đảo, dù có phi hành thuật, tùy tiện đi tìm Tiên Hà Đảo cũng chưa chắc đã thấy.”
Kế Duyên như có điều suy nghĩ, nhìn về phía đầu thuyền:
“Nói như vậy, vị Quốc sư của Đại Tú Hoàng Triều kia cũng có chút bản lĩnh, để bọn họ dong thuyền khổ sở tìm kiếm giữa biển khơi, một mặt là mong gặp may mắn tìm được Tiên Hà Đảo, mặt khác có lẽ là mong tiên tu Tiên Hà Đảo cảm động trước thành ý này.”
Qua vài lời của Long Nữ, Kế Duyên cơ bản có thể xác nhận tiên tu Tiên Hà Đảo có lẽ vẫn còn tương đối thiện lương, đồng thời hắn cũng từng nghe qua tin đồn về việc tu sĩ Tiên Hà Đảo trảm yêu trừ ma.
Ứng Nhược Ly nhìn đội tàu dài dằng dặc đang ẩn hiện trong sương mù phía trước:
“Đúng như Kế thúc thúc nói, có lẽ đây vẫn chỉ là một canh bạc. Có lẽ đối với Đại Tú Hoàng Triều mà nói, việc phái một đội tàu như vậy đi đánh cược một hy vọng, xem ra rất có lợi.”
Kế Duyên cũng gật đầu:
“Xác thực, hoặc giả đây cũng không phải là canh bạc duy nhất của Đại Tú Hoàng Triều. Nói không chừng trong triều còn có không ít người tài ba, ví dụ như vị Quốc sư có thể biết rõ cách hành xử của Tiên Hà Đảo.”
Ứng Nhược Ly hiếm khi cảm thán một câu:
“Đúng là như vậy, chỉ bất quá, đám người này cũng quá đáng thương…”
Kế Duyên nhìn Long Nữ, dù sao nàng cũng là Ly Long làm Giang Thần, chứ nếu là Yêu Quái khác, thì sự sống c·hết của những người này có liên quan gì đến hắn đâu.
“Ta từng gặp qua đế vương gia, tuy không thể đánh đồng tất cả, nhưng không thể không nói, đối với các Hoàng đế của đại Hoàng Triều mà nói, tính mạng của một thuyền đoàn người như vậy, chắc hẳn là không đáng bận tâm.”
Dù chỉ còn lại chưa đến 100 chiếc thuyền, nhưng số người trên đó vẫn lên đến hàng vạn, nói không chừng số người đã hi sinh cũng đã đạt đến con số này.
“Xem tướng mạo người này, không có chút nào mạnh mẽ dự đoán, nghĩ đến là đối với việc này đã nản lòng thoái chí, vậy thì đi, chúng ta khuyên nhủ bọn họ một chút.”
“Khuyên? Khuyên như thế nào? Chúng ta lại không có trường sinh tiên đan.”
Long Nữ nghi hoặc nhìn Kế Duyên.
“Tiên Hà Đảo có à? Bọn họ khổ tìm 8 năm, hiện tại bất quá là bị một đạo hoàng mệnh đè ép không thể đứng dậy mà thôi, hễ có chút cơ hội đều muốn về nhà.”
“Giữ vững được 8 năm đều không quay lại, bọn họ có nghe không?”
Long Nữ nhìn Kế Duyên, chẳng lẽ Kế thúc thúc nhà mình định thi triển thần thông uy h·iếp, hoặc là trực tiếp thi triển thần thông để cưỡng chế bọn họ quay về?
Kế Duyên cười: Ứng Nhược Ly dù sao cũng ít khi ra ngoài.
“Thay vì nói tìm tiên dược, chi bằng nói tìm tiên đảo. Thay vì nói tìm tiên đảo, chi bằng nói cuối cùng là đang tìm tiên nhân. Thấy tiên nhân, thì biển hay đảo có gì khác biệt? Cái danh ‘Tiên nhân’ này, hẳn là có chút trọng lượng đấy chứ?”
Nghe vậy, Ứng Nhược Ly bừng tỉnh. Nàng chưa từng coi mình là “Tiên”, cũng không coi Kế thúc thúc thân cận là tiên, nhưng nghĩ kỹ lại, Tiên Hà Đảo có tiên nhân đạo hạnh và cảnh giới như Kế thúc thúc hay không còn là một chuyện khác.
Đội tàu vẫn chậm chạp di chuyển, tiếng trống cũng không ngừng vang lên. Nhưng một lát sau, sương mù bắt đầu tan dần.
Sương mù tan đi, mặt biển lập tức trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Những thuyền viên đang có chút uể oải cũng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, những người đánh trống mỏi tay cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Thống lĩnh giám quân cũng thở phào một hơi, nhưng một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn:
“Vị đại nhân này hẳn là thống lĩnh đội thuyền này?”
“Ai!”
Thống lĩnh giám quân giật mình, nhảy lùi lại hai bước. Vệ sĩ xung quanh cũng lập tức cầm binh khí xúm lại.
Nhưng vị thống lĩnh giám quân lập tức giơ tay ngăn cản động tác của thủ hạ.
Người tới mặc một thân thanh sam tay áo rộng, tóc dài phía trước mai tóc phía sau xõa, trên búi tóc cài ngọc trâm. Khi người đó quay đầu lại nhìn mình, dù không thể đoán được tuổi tác, nhưng đôi mắt màu xanh xám mở to nhìn thẳng khiến người ta dễ nhận ra.
Thống lĩnh giám quân sờ vào ngọc bội treo bên hông. Ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không cảm thấy nóng rực, chứng tỏ đối phương không phải Yêu Quái.
Nhịp tim hơi nhanh, thống lĩnh giám quân dò hỏi:
“Các hạ lên thuyền từ lúc nào, lại đến bên cạnh ta từ khi nào?”
Kế Duyên thẳng thắn trả lời:
“Không sai biệt lắm là lúc ngươi cảm thán muốn trở về nhà.”
“Vậy, vậy các hạ, các hạ có phải là tiên nhân của Tiên Hà Đảo? Tiên đảo có ở gần đây không?”
Mọi người xung quanh đều nhìn quanh vì câu nói này, nhưng mặt biển mênh mông bát ngát, căn bản không có gì nhô lên.
Kế Duyên liếc qua ngọc bội bên hông thống lĩnh giám quân. Vừa rồi hắn không để ý, là động tác của đối phương thu hút sự chú ý của Kế Duyên. Xem ra đó là một món đồ có chút môn đạo.
“Không cần tìm, Tiên Hà Đảo không ở gần đây, ta cũng không phải tiên nhân của Tiên Hà Đảo.”
Thống lĩnh giám quân thất vọng một chút, rồi lập tức phấn chấn trở lại:
“Vậy tiên trưởng, ngài thật sự là tiên nhân, không sai chứ?”
Kế Duyên cười, người này cũng thật là khôn khéo.
“Nếu xét theo góc độ của người thường, thì Kế mỗ làm tiên nhân cũng là quá đủ rồi.”
Thống lĩnh giám quân lúc này trực tiếp quỳ xuống bái lạy. Vệ sĩ và thuyền viên xung quanh cũng học theo, tranh thủ chắp tay cúi đầu.
“Tại hạ Đại Tú ngự trù chung quy lĩnh giám Kiều Dũng, bái kiến tiên trưởng!”
“Bái kiến tiên trưởng!”
Kế Duyên không tránh, nhận lấy cái cúi đầu này, rồi nhìn Kiều Dũng:
“Ngọc bội trên lưng ngươi ngược lại có chút ý tứ. Nghe nói các ngươi ra biển cũng gặp phải yêu tà, vậy không sợ ta là yêu tà biến thành?”
Kiều Dũng đứng dậy lắc đầu:
“Ngọc bội này do Quốc sư Đại Tú ban tặng, tên là Giải Trĩ Bội, có thể phân biệt yêu tà biến hình, cũng có thể phân biệt tiên phàm. Nếu yêu tà tới gần thì ngọc bội nóng bỏng, nếu tiên nhân đến thì ngọc bội thanh lương thoải mái dễ chịu, còn phàm nhân thì không có phản ứng gì.”
“À!”
Kế Duyên hiểu rõ gật đầu, như vậy cũng bớt đi không ít phiền phức.
Nhưng Kiều Dũng nói thật ra chưa nói hết. Quốc sư ban đầu đưa cho hắn một đống phù lục và đồ vật trước khi ra biển, đồng thời dặn dò mấy câu, rồi cuối cùng nói thêm một câu:
Nếu gặp loại người vừa nhìn đã biết không phải phàm tục, mà ngọc bội vẫn không có phản ứng gì, thì người đó càng không được xem thường, là phúc hay họa phải tự phán đoán.
Kế Duyên lại cực kỳ để ý đến cái tên ngọc bội.
“Giải Trĩ?”
Nếu là người khác nghe cái tên này, có lẽ còn đang suy nghĩ xem viết như thế nào, nhưng Kế Duyên lại lập tức nghĩ đến một điều gì đó. Đây chẳng phải là một loại Thần Thú có thể phân biệt thiện ác sao? Chỉ là kiến thức này đến từ kiếp trước mà thôi.
“Tiên trưởng là viết như thế này…”
Kiều Dũng khoa tay hai cái, Kế Duyên liền biết mình đoán không sai, bèn khoát tay nói:
“Ta biết viết như thế nào, ngọc bội đó là Quốc sư của các ngươi cho?”
“Đúng vậy!”
Kiều Dũng cung kính trả lời.
“Đại Tú Hoàng Triều ở đâu?”
“Bẩm tiên trưởng, Đại Tú Hoàng Triều của ta ở bắc cảnh Hằng Châu, là một đại Hoàng Triều ở nam Duyên Hải!”
Qua vài câu nói ngắn gọn của Kế Duyên, hắn đã nhận ra rất nhiều điều. Kiều Dũng thế mà biết đến cái tên bắc cảnh Hằng Châu, mà vị Quốc sư trong triều cũng không phải là người không có thủ đoạn. Hiển nhiên Hoàng Triều này không đơn giản, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với những kẻ ở Vân Châu cho rằng mình ở trung tâm thiên hạ.
Kế Duyên quyết định, trước tiên sẽ nghe ngóng về chuyện Giải Trĩ. Nếu không nghe được gì ở những nơi khác, hắn sẽ đi tìm vị Quốc sư kia hỏi một chút. Nhưng bây giờ thì vẫn cứ…
“Ta nghe nói các ngươi muốn tìm Tiên Hà Đảo, cầu tiên đan?”
“Vâng! Nếu không có thu hoạch, chúng ta chung thân không được trở về quê hương, hoàng mệnh như núi…”
Kế Duyên khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:
“Vậy các ngươi trở về đi, trở về nói với Quốc sư của các ngươi rằng, vài năm sau ta sẽ đến Cửu Phong Sơn dự Tiên Du đại hội, tiên tu Tiên Hà Đảo cũng sẽ đến. Đến lúc đó ta sẽ giúp các ngươi hỏi xem chuyện này có thành hay không. Hắn nếu biết Tiên Hà Đảo, hẳn là cũng biết Tiên Du đại hội, bảo Quốc sư của các ngươi nói lại với Hoàng Đế.”
Hoàng đế đã ra ý chỉ là muốn bọn họ có thu hoạch, vậy thì câu nói này của Kế Duyên cũng coi như là thu hoạch rồi, thậm chí có thể nói là đại thu hoạch. Với những người như Quốc sư kia, nhất định có thể qua ải, dù sao cũng chỉ là chịu chút liên lụy nhỏ, còn hơn là phiêu bạt trên biển rồi c·hết tha hương.
Kiều Dũng và những phụ tá xung quanh nhìn nhau.
“Chuyện này… Xin hỏi tiên trưởng cao danh quý tính?”
“Bỉ nhân họ Kế, người đời gọi ta là Kế tiên sinh. Việc này tin hay không là tùy các ngươi định đoạt, ta chỉ nói đến đây thôi, Kế mỗ xin cáo từ.”
Nói xong, Kế Duyên nhảy một bước ra khỏi đầu thuyền, đạp mây lướt gió mà đi. Đến khi ra xa, mặt biển dâng lên gợn sóng, một quái vật khổng lồ tách nước biển xuất hiện, đó là một con Cự Kình. Trên lưng nó còn có một người không nhìn rõ.
Khi vị thanh sam tiên nhân hạ xuống, người trên lưng cự thú chắp tay hành lễ, sau đó cả hai cùng cưỡi cá voi, hướng về một phương hướng trong biển mà rời đi. Chỉ một lát sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng.