Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 320

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
  3. Chương 320
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 320

Chương 320: Dĩ du vô tận

Bàn về sự ảo não, lão Ngưu tự giác mình là kẻ khổ sở nhất nơi này. Hắn nhìn cảnh chủ tớ nhà họ Vệ ân cần, thật sự là giận đến bốc hỏa, hai mắt đầy tơ máu, trông hết sức dọa người.

Nếu không phải Kế tiên sinh vừa mới giá vân mà đi, thì với tính khí Ngưu Bá Thiên trước kia, hắn quản mẹ gì nhà Vệ có tình có lý hay không. Gặp loại thời điểm này mà nổi giận đại khai sát giới, thì lão Ngưu hắn cũng thấy là tình có thể hiểu!

Nhưng chỉ sau vài hơi thở, hắn liền cưỡng ép đè nén hỏa khí. Dù sao đoạn đường đi cùng Kế Duyên cũng không phải là vô ích, mấu chốt là hắn rất sợ Kế Duyên. Dù vậy, miệng lão vẫn không nhịn được mà thấp giọng chửi mắng một câu:

“Thật mẹ nó xui xẻo! Tiên Nhân Chỉ Lộ của lão Ngưu ta… Ai! Hết rồi…”

Yến Phi cũng có chút thất vọng mất mát, nhưng so với Ngưu Bá Thiên thì tốt hơn nhiều, bởi vì hắn cho rằng Kế tiên sinh đã truyền thụ cho hắn đạo lý vô cùng quý giá trong “Kiếm Ý Thiếp”, cùng với phần tín niệm võ đạo và đột phá mà hắn nhặt lại được.

Người nhà họ Vệ vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại nỗi lòng, vốn đang ngơ ngác nhìn trời, nhưng bị khí thế của Ngưu Bá Thiên dọa cho một kích, hiện tại rất nhiều người đều khẩn trương nhìn Ngưu Bá Thiên với đôi mắt đỏ ngầu.

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, khí thế hung ác kinh người bộc phát ra từ gã hán tử thật thà chất phác này, khiến tất cả người nhà họ Vệ đều cảm thấy áp lực, âm thầm đề phòng, cảm thấy vị này cũng là một cao thủ đáng sợ.

Nhưng nói cho cùng, việc Kế Duyên giá vân rời đi mới là cú sốc lớn nhất đối với đám người nhà họ Vệ.

Vệ Hiên tim đập rộn lên, thần sắc cũng có chút phấn khởi, dời ánh mắt khỏi Ngưu Bá Thiên, nhìn về phía Yến Phi cẩn thận dò hỏi:

“Yến đại hiệp, vị trưởng bối kia của ngài, vừa rồi… vừa rồi giá vân rời đi, vị kia có thể là nhân vật thần tiên?”

Yến Phi hai tay ôm ngực, kẹp trường kiếm trước ngực, nhìn Vệ Hiên và Vệ Minh cười cười:

“Các ngươi có mắt để làm gì, còn phải hỏi Yến mỗ sao? Hôm nay Yến mỗ đến bái phỏng, chủ yếu là mang Kế tiên sinh đến xem Vô Tự Thiên Thư của Vệ gia. Việc này đã xong, Yến mỗ xin cáo từ.”

Yến Phi nói xong vỗ vai Ngưu Bá Thiên:

“Ngưu huynh, chúng ta đi thôi?”

Yến Phi một khắc cũng không muốn ở lại nơi này, lão Ngưu lại càng không có gì vướng bận, đỡ phải ở lại đây mà bực mình.

“Ha ha, cũng tốt, Kế tiên sinh đều đi rồi, đợi ở đây cũng không có ý nghĩa gì.”

Vệ Hiên vội vàng liếc mắt ra hiệu cho con trai, Vệ Minh gật đầu rồi bước nhanh lên phía trước:

“Yến đại hiệp, Ngưu đại hiệp, xin dừng bước. Mới rồi là Vệ gia ta không biết rõ tình hình, đường đột tiên nhân. Không biết tiên nhân kia còn quay lại không? Hai vị làm ơn ở lại để Vệ gia ta tận tình làm chủ hữu nghị. Tiên sinh kia là trưởng bối của Yến đại hiệp, khẳng định…”

“Không cần!”

Yến Phi giơ tay lên ngăn lời khách khí của Vệ Minh, nghe có chút phiền.

Hắn quay đầu nhìn vào chính đường, lúc này đang có tử đệ nhà họ Vệ đem quyển Vô Tự Thiên Thư kia thả lại vào hộp gỗ đậy kín.

“Tuy Yến mỗ luôn coi Kế tiên sinh là sư trưởng, nhưng tiên phàm khác biệt, lần trước từ biệt, đến khi gặp lại tiên sinh đã là mười mấy năm sau. Sinh thời có còn duyên gặp lại hay không thì chưa biết… Yến mỗ không làm phiền, huống hồ Ngưu huynh tính tình không tốt lắm, võ công lại hơn ta không chỉ gấp mười lần. Chúng ta ở lại đây, Vệ thị an tâm ư?”

Lời này của Yến Phi khiến Vệ Hiên và Vệ Minh sững sờ một chút. Chưa đợi người sau nói gì thêm, Yến Phi và Ngưu Bá Thiên cười cười, cùng nhau rời khỏi trang viên.

“Yến đại hiệp! Yến đại hiệp, sao ngài lại nói như vậy!”

Vệ Minh vội đuổi theo, còn Vệ Hiên giơ chân lên nhưng cuối cùng không bước ra.

Chờ hai người khách vừa ra khỏi cửa, có tử đệ nhà họ Vệ liền tức giận bất bình:

“Ai da! Vừa rồi nếu mượn được sách, có phải là đã được tiên nhân tự mình chỉ điểm rồi không?”

“Còn không phải sao! Không ngờ Thiên Thư của Vệ gia ta thật sự là Thiên Thư…”

Vệ Hiên hừ lạnh một tiếng, những tiếng xì xào bàn tán vừa rồi lập tức biến mất. Hối hận thì ông ta cũng hối hận, nhưng ông ta là người chủ sự của Vệ thị, lẽ nào lại muốn làm dê tế thần?

“Việc đã đến nước này, còn nói những lời đó làm gì? Nếu tiên nhân trở lại mượn, ta tự nhiên hai tay dâng Thiên Thư. Hiện tại thì sao, ít nhất chúng ta đã có thư tay văn dịch Thiên Thư của tiên nhân!”

Câu nói này của Vệ Hiên thành công chuyển hướng sự chú ý của mọi người, khiến mọi người nhanh chóng kịp phản ứng từ sự uể oải và hối hận, bắt đầu trở nên có chút hưng phấn. Không ít người thậm chí đã chạy trước về thính đường.

Trên mặt bàn trong phòng, có mười mấy trang giấy tuyên gấp thành một chồng, mỗi trang đều viết đầy chữ nhỏ.

Trong mắt người nhà họ Vệ, đây tuyệt đối đã vượt ra khỏi phạm trù bí tịch võ công bình thường, là diệu pháp thần dị do tiên nhân lưu lại. Có được pháp này, thành tiên cũng chưa hẳn không thể nghĩ đến.

Lúc này, Vệ Minh vẫn đuổi theo Yến Phi và Ngưu Bá Thiên, mong muốn khuyên nhủ hai người ở lại. Hiện tại việc này không nên kết thúc như vậy, chỉ là Yến Phi và Ngưu Bá Thiên đều không để ý đến hắn, chỉ một mực ngẩng đầu bước đi.

Nhưng khi ra khỏi trang viên Vệ thị một đoạn, Yến Phi dừng lại, ngóng nhìn vị trí chính sảnh, nói với Vệ Minh đang từ đầu đến cuối theo đuôi tiễn khách:

“Vệ Minh, Yến mỗ cuối cùng tiễn ngươi mấy câu. Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, đối với Vệ gia cũng không tốt đẹp gì. Vô Tự Thiên Thư trước kia chỉ là một chuyện phiếm trong giang hồ, nhưng hôm nay tiên nhân lật xem có lưu văn dịch, thì không còn là một tin đồn thất thiệt nữa.”

“Yến đại hiệp, ngươi…”

Vệ Minh có chút khẩn trương.

“Yên tâm, Yến mỗ tuy không lấy hiệp nghĩa làm nhiệm vụ của mình, nhưng cũng khinh thường làm chuyện đó. Ta không hứng thú với quyển Thiên Thư của nhà ngươi, càng sẽ không truyền ra ngoài.”

Lão Ngưu bên cạnh đã hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp lôi kéo Yến Phi đi:

“Đi đi đi Yến huynh đệ, quản bọn họ làm gì. Ngươi có thể sau này không gặp được Kế tiên sinh, nhưng lão Ngưu ta sống lâu, tương lai ngươi qua đời, ta nhất định xin tiên sinh đến mộ phần của ngươi thăm viếng, thắp cho nén hương.”

Lời này khiến khóe miệng Yến Phi giật giật, có chút dở khóc dở cười.

“Hắc hắc hắc, Yến huynh đệ, đi đi đi, ta đi Nhuyễn Ngọc Lâu ở Lộc Bình Thành. Hôm qua lão Ngưu ta quen được rất nhiều hồng nhan tri kỷ, giới thiệu cho ngươi biết!”

Lão Ngưu cười rất hèn mọn, lôi kéo Yến Phi hướng vào trong thành, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Vệ Minh.

Vệ Minh nhìn một hồi, thở dài, cùng gia phó bên cạnh xoay người lại. Nhưng so với thất vọng, chung quy mà nói Vệ thị hiện tại cũng coi như gặp may. Đi được vài bước, trên mặt hắn cũng bắt đầu nở nụ cười.

Tại chính đường trang viên, Vệ Hiên dẫn đầu một đám tử đệ nhà họ Vệ vây quanh trước bàn. Quyển Vô Tự Thiên Thư lại lần nữa nằm trong tay Vệ Hiên, vừa lật qua lật lại vừa soi vào những chữ viết Kế Duyên để lại trên bàn. Dáng vẻ như thể ông ta có thể nhìn thấy chữ viết trên Thiên Thư vậy.

Vệ Minh trở về, mọi người rất tự nhiên nhường cho hắn một chỗ.

“Minh nhi về rồi? Yến Phi và gã họ Ngưu đâu?”

Vệ Hiên liếc nhìn Vệ Minh, rồi lại dồn sự chú ý xuống mặt bàn.

“Yến đại hiệp và Ngưu đại hiệp đã đi rồi. Nhưng trước khi đi, Yến đại hiệp nhắc nhở chúng ta, chuyện tiên nhân giúp chúng ta dịch viết ra chữ viết Thiên Thư, nếu truyền ra ngoài, sợ sẽ gây họa sát thân.”

“Đó là tự nhiên.”

Vệ Hiên rất tán thành gật đầu, ngẩng đầu nhìn các tử đệ và tôi tớ trong trang viên:

“Chuyện hôm nay không được nhắc đến với người ngoài một chữ. Nếu gây ra sự dòm ngó, cả nhà chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng có thư tay «Vân Trung Du Mộng» của tiên nhân rồi, lo gì Vệ thị không thể hưng thịnh!”

Câu nói này Vệ Hiên nói rất khẳng định, các tử đệ nhà họ Vệ xung quanh, bao gồm cả Vệ Minh, đều có vẻ mặt hưng phấn và tự hào.

Vệ Hiên nhìn một hồi, chung quy không nhìn ra chữ trên Thiên Thư, chỉ có thể cất Thiên Thư vào hộp lần nữa, bắt đầu cùng mọi người nhìn kỹ bản thảo thư tay trên bàn còn chưa khô mực.

“Chỉ là cái mực này… cũng đã có giá trị không nhỏ rồi…”

Một bà lão trong nhà lẩm bẩm, khiến cả nhà họ Vệ rất tán thành. Dù là người nhà họ Vệ không thích bút mực, khi nhìn thấy chữ này cũng cảm thấy vô cùng thư thái…

Trên đường giữa trang viên Vệ thị và Lộc Bình Thành, Ngưu Bá Thiên và Yến Phi đang hướng về Lộc Bình Thành.

“Ngưu huynh, ngươi nói phần «Vân Trung Du Mộng» mà Kế tiên sinh viết cho Vệ gia có thể giúp Vệ gia gặp may không?”

Về việc Vệ thị có thể giữ bí mật hay không, Yến Phi nghiêng về khả năng có thể giữ được. Dù sao Vệ thị sống biệt lập ngoài thành, bên trong khép kín và yên ổn, lực khống chế chắc chắn không nhỏ.

“Yến huynh đệ, lần này Kế tiên sinh lưu thư là không còn chân ý. Vệ gia dù sao cũng là phàm nhân, muốn dựa vào thư lưu lại mà một bước lên trời là rất khó. Nhưng thư văn dù sao cũng là do Kế tiên sinh viết, thêm vào việc tiên sinh nhập thần khi đọc sách, thậm chí hiển hóa ra dị tượng thiên địa biến hóa, thì phần bản thảo kia ít nhiều cũng có chút bất phàm. Lão Ngưu ta trước khi đi đã vận pháp nhìn kỹ phần văn thư kia, thấy có lưu quang biến mất, chỉ là đạo hạnh của lão Ngưu ta còn kém nên không nhìn thấu thôi.”

Điểm này lão Ngưu không nhìn lầm. Kế Duyên ban đầu chỉ muốn lưu lại một phần thư văn không có chân ý, nhưng trong quá trình đọc, thần và ý hợp lại khiến ông không kìm lòng được, ít nhiều có chút thần vận bộc lộ trong văn bản chép tay. Ngay cả Kế Duyên cũng không ý thức được điều này. Lúc ấy xem xong sách, tâm có cảm ngộ, mượn sách không thành nên trực tiếp vận dụng phi cử chi thuật rời đi.

“Nếu như vậy, Vệ gia lần này tuy trách Kế tiên sinh, đánh mất một phần tiên duyên, nhưng kỳ thật vẫn là được phúc?”

Nghe Yến Phi nói vậy, lão Ngưu cười tươi trên khuôn mặt thật thà chất phác:

“Ngươi nói vậy cũng không sai. Nếu Vệ thị đủ cẩn thận, thì xem văn lâu ngày ít nhiều cũng có chút ích lợi.”

Ngưu Bá Thiên còn một câu không nói ra, đó là thế đạo bây giờ, Vệ thị phải đề phòng không chỉ là phàm nhân.

Người nhà họ Vệ có lẽ có thể kín miệng với người ngoài, nhưng với người trong nhà thì sao? Khi tham khảo thư của tiên nhân thì sao? Nói không chừng còn có tế tự đốt hương nghi thức.

Nếu việc này bị tiên tu khác hoặc quỷ tà yêu ma biết được thì sao? Người trước có thể còn tốt, người sau thì chẳng khác nào trẻ con cầm vàng đi trước mặt người khác…

Khi lão Ngưu và Yến Phi trở về Lộc Bình Thành, Kế Duyên đang giá vân bay nhanh trên không trung.

Kế Duyên không có ý định tìm một nơi tĩnh tu gần đó. Thứ nhất là Tổ Việt chi địa có chút hỗn loạn, quỷ tà liên tiếp sinh sôi, không phải là nơi tốt để tĩnh tu. Thứ hai là những gì ông ngộ ra ở đây không phù hợp.

Nhưng Kế Duyên cũng không định trở về Đại Trinh, mà luôn hướng về phía đông. Nơi thích hợp nhất để tĩnh tu lúc này là biển cả mênh mông. Nơi đó mới phù hợp nhất với chân ý của “Vân Trung Du Mộng”. Tổ Việt Quốc lại có một phần quốc cảnh dựa vào Đông Hải.

Nửa ngày sau, Kế Duyên đã ngửi được gió biển. Đôi mắt xanh của ông phóng tầm mắt ra xa, mơ hồ đã thấy biển xanh cuồn cuộn.

Trong ý cảnh là cảnh tượng “Vân Trung Du Mộng” trước kia, còn Kế Duyên thì thào những câu lấy ra từ “Tiêu Dao Du”, là những gì ông cho là trình bày sự diệu kỳ của tiên nhân:

“Thừa thiên địa chi chính, nhi ngự lục khí chi biện, dĩ du vô tận…”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 320

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
Bìa mượn kiếm
Mượn Kiếm (Dịch)
Chương 96 27/08/2025
Chương 95 27/08/2025
bìa
[Dịch] Bắt Đầu Bị Siêu Thoát Sáng Tạo Ra Vực Sâu Minh Giới
 Lời kết
 Chương 572
bìa
[Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
Chương 1826 Tranh đoạt thuật pháp! 28/09/2025
Chương 1825 Đạo Pháp Chi Tranh! 28/09/2025
bia-mu-loa-troc-dao-nhan-bat-dau-max-cap-cuu-duong-than-cong
Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (5) 29/05/2025
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (4) 29/05/2025
Thiết kế chưa có tên (2)
Vô Cực (Bản dịch)
Chương 93 Bài chuột 30/04/2025
Chương 92 Rút vốn (2) 30/04/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên, Cổ Điển, Cổ Hiệp, Huyền Huyễn, Nhẹ Nhàng, Tiên Hiệp, Tu Chân, Xuyên Qua
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz