Chương 318
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 318
Chương 318
Chương 318: « Vân Trung Du Mộng »
Võ giả Tiên Thiên cảnh xác thực bắt đầu có linh khí nhập thể, nhưng lẽ nào chân khí vốn có thực sự là thứ cặn bã? E là không phải vậy.
Tuy rằng võ giả Tiên Thiên cảnh không được Tiên pháp, không thể dựng Kim Kiều nhóm lửa đan lô, nhưng vì sao Tiên Thiên cảnh lại không thể bài trừ chân khí, toàn bộ hóa thành linh khí?
Trước kia Kế Duyên cho rằng do bọn họ không làm được, nhưng giờ cảm thấy chưa hẳn. Rất nhiều võ điển nói chân khí chính là từ ngũ cốc và lương thực biến thành, cũng có ảnh hưởng từ tinh khí trong bào thai, câu này có đạo lý nhất định.
Tinh khí là gốc rễ của nhục thân và thần hồn. Tiên Thiên võ giả linh khí cùng chân khí tương hợp, ngoại trừ tôi luyện thể phách, bài trừ không nên là toàn bộ chân khí, mà có lẽ là tách ra một bộ phận tạp khí trong đó, còn bộ phận tinh khí thần khí kia chưa hẳn, chỉ là muốn đột phá vẫn còn rất khó.
Cho nên Kế Duyên tại « Kiếm Ý Thiếp », lấy vật truyền thần, ngoại trừ để Yến Phi nhìn thấy phong thái của Tả Ly, cũng đem tầng lý giải này của mình hóa vào trong đó.
Bất quá chuyện sau đó, còn phải để sau này hãy nói. Ngộ tính của mỗi người là một mặt, mấu chốt vẫn là phải xem chính mình. Đồng thời, thiên hạ võ nhân ngàn ngàn vạn, người đạt Tiên Thiên đều là phượng mao lân giác, huống chi nói sau. Kế Duyên có thể làm cũng chỉ có thế.
Sáng ngày thứ hai, mặt trời lên cao rồi Yến Phi mới tỉnh lại, so với trước kia chậm trễ rất lâu. Lúc ngồi dậy, trong đầu hắn còn lưu chuyển những hình tượng trong mộng, cũng là lần đầu tiên đối với “Võ đạo” trong miệng Kế Duyên có một nhận thức mới.
Phong thái Tả Ly trong mộng hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của Yến Phi về võ công, cơ hồ có cảm giác siêu việt phàm tục, cũng chẳng trách lúc trước dám xưng là Tả Kiếm Tiên, đồng thời giang hồ bên trong còn không ai có ý kiến.
Tuy rằng còn chưa đủ sáng tỏ, nhưng trong mắt Yến Phi lần thứ hai dấy lên thần thái đối với võ học, theo đuổi cực hạn trong lĩnh vực mình quen thuộc. Con đường này ít nhất khiến Yến Phi không còn mê mang như trước.
“Tùng tùng tùng…”
“Yến huynh đệ, còn chưa rời giường sao? Nhanh lên một chút đi, đừng để Kế tiên sinh đợi lâu!”
Lời của Lão Ngưu khiến Yến Phi giật mình, xốc chăn đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thái Dương đã lên cao.
“Đều trễ thế này rồi sao?”
“Ta lập tức ra ngay!”
Yến Phi gọi lớn một tiếng, bắt đầu mặc quần áo, sau đó dùng cành liễu và nước trong phòng khách để rửa mặt.
Chờ Yến Phi mở cửa ra ngoài, đã thu thập xong mọi thứ, đồng thời cẩn trọng cuộn Kiếm Ý Thiếp lại, cất kỹ bên mình.
Ngưu Bá Thiên nhìn Yến Phi sáng nay, luôn cảm giác tiện nghi huynh đệ này có chút khác biệt so với dĩ vãng, xét về khí tướng, so với trước kia cũng hơi có biến hóa, nhưng biến hóa này rất nhỏ, như mây sóng xoay tròn, nhìn không rõ ràng.
…
Bên ngoài Lộc Bình Thành, phía bắc có một đại trang viên phong cảnh tú lệ. Chung quanh có đủ loại điền sản ruộng đất và xưởng dệt, cũng có những khu nhà tựa như thôn xóm tụ cư thông thường. Đây chính là nơi Vệ gia ở Lộc Bình Thành dựa vào để sinh sống.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Khắc mặc một thân trang phục, khoác thêm một chiếc áo bào rộng bên ngoài, dẫn người chờ ở ngoài trang viên Vệ phủ, chuẩn bị nghênh đón Phi Kiếm Khách Yến Phi.
Là một cao thủ dùng kiếm có uy danh không nhỏ trên giang hồ mấy năm gần đây, Vệ gia tự nhiên nghe nhiều về danh tiếng của Yến Phi. Hơn nữa, Yến Phi tuổi còn trẻ, tiền đồ tương lai không thể đo lường, chỉ cần không c·hết yểu nửa đường, Tiên Thiên cảnh giới cũng là có thể đạt tới, tất nhiên là danh túc võ lâm tương lai.
Những năm này Tổ Việt Quốc càng ngày càng loạn, rất nhiều nơi quan phủ đều đàn áp không được, giang hồ bên trong càng là gió tanh mưa máu không ngừng. Kết giao được với một cao thủ có tiền đồ như Yến Phi là chuyện tốt đối với Vệ gia.
Vệ Khắc là người thành đạt nhất trong thế hệ trẻ của Vệ gia. Tuy rằng thua xa uy danh của Phi Kiếm Khách, nhưng thân phận miễn cưỡng tương đương. Hơn nữa, hắn đã từng gặp Yến Phi một lần, do hắn nghênh đón Yến Phi là thích hợp nhất.
Chỉ là đợi lâu như vậy, hiện tại Thái Dương đã lên cao rồi, mà vẫn không thấy Yến Phi tới cửa. Vệ Khắc có chút lo lắng, không biết có phải có chuyện gì không. Hắn quay đầu nhìn một nam tử trong đội ngũ.
“Hôm qua Yến đại hiệp nói là sáng sớm sẽ tới sao?”
Nam tử kia cũng mặc một thân trang phục, nghe Vệ Khắc hỏi dò vội vàng đáp lời:
“Bẩm Khắc gia, Yến đại hiệp đúng là nói như vậy, có lẽ là có việc chậm trễ, cũng có lẽ… có lẽ người kia không phải là Yến Phi thật sự…”
Vệ Khắc nhíu mày, lần thứ hai nhìn về phía con đường phía trước.
“Chờ một chút xem sao, danh tiếng của Yến Phi đáng để chúng ta chờ lâu một chút.”
Lại qua một hồi, một gia đinh bước nhanh chạy tới, đến trước mặt Vệ Khắc nói:
“Khắc gia, phía trước có ba người đi rất nhanh đang hướng về phía trang viên Vệ thị ta, trong đó một người cầm kiếm, bề ngoài khớp với Yến đại hiệp, hai người còn lại, một người giống như là người đọc sách, còn một người mặc áo ngắn, có thể là tùy tùng.”
“Tốt, chúng ta chuẩn bị một chút, tất cả mọi người giữ vững tinh thần!”
Gia phó Vệ thị hai bên đường nhao nhao nâng cao tinh thần.
Không lâu sau, Yến Phi và đoàn người xuất hiện trong tầm mắt. Vệ Khắc sáng mắt lên, ngay lập tức nhận ra đó chính là Yến Phi, nhất là khí thế khiến hắn nhớ mãi không quên.
Vệ Khắc dẫn đám người nghênh đón phía trước.
“Yến đại hiệp quang lâm hàn xá Vệ thị ta, thật khiến Vệ thị Lộc Bình Thành bồng tất sinh huy a, ha ha ha ha ha…”
Vệ Khắc vừa nói vừa chắp tay, trên mặt nở nụ cười xán lạn và nhiệt tình.
Yến Phi cũng không dám lãnh đạm, ôm kiếm đáp lễ, đồng thời dẫn sang bên cạnh giới thiệu:
“Đa tạ các hạ đến đây nghênh đón, vị này là Kế tiên sinh, trưởng bối của Yến mỗ, vị này là Ngưu huynh, xem như huynh trưởng kết giao của Yến mỗ.”
Vệ Khắc đã đến trước mặt, nghe Yến Phi giới thiệu vội vàng hướng Kế Duyên và Ngưu Bá Thiên hành lễ:
“Kế tiên sinh tốt, Ngưu huynh đài tốt, tại hạ Vệ Khắc!”
Vệ Khắc vốn mong Yến Phi có thể nhận ra hắn, nhưng qua lời nói vừa rồi, hắn cảm giác Yến Phi căn bản không biết hắn, nên lúc này vội vàng báo danh hiệu, để tránh song phương xấu hổ.
Kế Duyên và Ngưu Bá Thiên cũng lần lượt hành lễ hỏi thăm, sau đó Vệ Khắc liền nhiệt tình dẫn Yến Phi và ba người Kế Duyên đi tới trang viên Vệ thị.
Trang viên này chiếm diện tích rất rộng, ruộng tốt từng mảnh, cầu nhỏ mương nước, có nơi cây xanh râm mát, có nơi đình nghỉ mát tiểu đạo. Nửa đường còn đi ngang qua một vài vị trí, có thể nhìn thấy xa xa một vài khu nhà, hẳn là nơi ở của một vài dòng bên Vệ thị, thậm chí là gia quyến người làm trong phủ.
Thêm vào cảnh sắc tươi đẹp, tại nơi này đi lại, rất có cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên.
“Yến đại hiệp, Kế tiên sinh, còn có Ngưu huynh đài, phong cảnh trang viên Vệ thị ta không tệ chứ?”
Yến Phi và Ngưu Bá Thiên đều không nói gì, ngược lại Kế Duyên tán thưởng, trong lời nói mang theo cảm thán:
“Xác thực phong cảnh tú mỹ, lại có cảm giác vui mừng Thổ Chi của đào nguyên, đáng tiếc người ngoài Vệ thị không hưởng thụ được phần an bình này.”
Vệ Khắc nhìn Kế Duyên thêm một cái rồi nói:
“Tiên sinh quá khen rồi, bất quá như tiên sinh nói, bây giờ thế đạo không yên ổn, chúng ta cũng chỉ có thể giữ được cuộc sống yên ổn của mình. Vệ thị nhà lớn nghiệp lớn, không có nhiệm vụ mạnh mẽ hữu lực, ngay cả hành hiệp trượng nghĩa cũng phải suy đi tính lại.”
Kế Duyên gật đầu biểu thị tán đồng:
“Nên có chi nghĩa.”
Đoàn người rất mau tới vị trí chính đường của trang viên. Vệ Khắc nói với tôi tớ bên cạnh một tiếng, khiến người đó bước nhanh đi trước, đi vào trong nội đường báo cáo nhỏ với trưởng bối trong nhà, sau đó dẫn Kế Duyên và bọn người đến chính đường thì người bên trong cũng vừa lúc nghênh đón ở cửa.
Người Vệ gia nói chuyện là Vệ Hiên, phụ thân của Vệ Khắc, một lão giả hơn 60 tuổi, nhưng nhờ luyện võ nên vẫn cường tráng. Sau một hồi hàn huyên, mới vòng đến chính đề Yến Phi đến đây lần này.
Trong chính đường trang viên, chủ khách đều ngồi xuống uống trà, Vệ Hiên khách khí nói:
“Yến đại hiệp, ta đã bảo Minh nhi đi lấy Vô Tự Thiên Thư của Vệ gia ta, rất nhanh sẽ có thể lấy ra để ba vị xem qua. Nghe nói mấy năm nay Yến đại hiệp vẫn luôn ma luyện mũi kiếm ở phía nam, cũng khiêu chiến không ít cao thủ thành danh?”
“Xác thực như thế, bất quá Yến mỗ trước kia quá tự phụ, sau đó lại thường xuyên tự xét lại, gắng đạt tới khai thác cảnh giới võ đạo mới.”
Nghe Yến Phi nói vậy, Vệ Hiên lo lắng hỏi một câu:
“Có thể là Yến đại hiệp bại bởi vị cao thủ võ lâm nào?”
“Cũng chưa từng bại một lần.”
Vệ Hiên cười cười, xem ra là Yến Phi nói khách khí. Đúng lúc này, Vệ Khắc bưng một hộp gỗ lim đến, hắn cũng tranh thủ thời gian đứng lên:
“Tới tới tới, ba vị mời xem, đây chính là Vô Tự Thiên Thư đời đời truyền lại của Vệ gia ta.”
Vệ Hiên tự mình mở hộp gỗ bày trên bàn trà, lộ ra một quyển sách bên trong, trên bìa sách không có chữ nào.
“Kế tiên sinh mời!”
Yến Phi vội vàng mời Kế Duyên qua xem, Ngưu Bá Thiên chỉ dám rướn cổ nhìn, thân thể thì như Yến Phi nhường đường cho Kế Duyên. Điều này khiến người nhà họ Vệ lại một lần nữa dò xét Kế Duyên.
Kế Duyên đi đến trước hộp, ánh mắt quét vào trong hộp, văn bản nổi lên mấy chữ lớn viết ngoáy vừa phải. Cầm sách lên lật xem vài trang, trong sách cũng toàn là chữ viết ngoáy rõ rệt xuất từ cùng một người.
Ánh mắt của người đọc sách và người tùy tiện xem khác biệt rõ ràng nhất. Giờ phút này, Kế Duyên từng tờ lật qua, ánh mắt thỉnh thoảng tuần hoàn trên dưới, cực kỳ giống đang nhìn chữ viết trên giấy.
“Kế tiên sinh, trong sách này có chữ viết sao?”
Yến Phi hỏi một câu như vậy, Kế Duyên nhìn hắn rồi nhìn người nhà họ Vệ. Sách này chung quy là đồ vật của Vệ gia, hắn cũng không tiện nói mò, liền thành thật trả lời:
“Xác thực có chữ viết, cuốn sách này tên là « Vân Trung Du Mộng », dường như một bản truyền kỳ cá nhân.”
“Vân Trung Du Mộng!” “Vân Trung Du Mộng?”
Phản ứng của người nhà họ Vệ cùng Ngưu Bá Thiên và Yến Phi không giống nhau. Người trước vừa nhìn Yến Phi vừa nhìn Kế Duyên, biểu lộ hết sức cổ quái.
Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có ai thấy chữ trong sách này. Ngay cả người nhà họ Vệ cũng không quá tự tin nữa. Hiện tại đột nhiên có người nói có thể nhìn thấy, còn nói ra tên sách, trong lòng có cảm giác không chân thực.