Chương 290
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 290
Chương 290: Tà thi người
“Lão Hoàng… Người này… là người điên sao?”
Đứng gần đó, có người cảm thấy thật khó hiểu. Trời mưa to gió lớn thế này, bên ngoài thì tối đen như mực, đường xá vừa ướt vừa trơn vừa lạnh, mà hắn lại cứ thế dẫn theo một tên phỉ đồ ra ngoài.
“Đúng vậy, sao các ngươi không gọi người trở về?”
Hoàng Chi Tiên nhìn mấy người bên cạnh. Vừa rồi mấy người này cũng thấy Kế Duyên đi xa, nhìn thần sắc của họ, hắn biết mình không nhìn lầm.
“Định gọi nhưng chưa kịp thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Tóm lại, đêm nay chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hắn định nhét lá bùa vàng trong tay vào ngực, nhưng sực nhớ ra người mình ướt sũng, bùa cũng ướt theo mất, đành phải cầm khư khư trong tay.
Cửa phòng lớn đóng lại. Mặc kệ vị tiên sinh kia có phải nói mê sảng hay không, ít nhất thì lời của hắn cũng khiến mọi người thêm phần cảnh giác.
Trong màn mưa đêm, Kế Duyên túm lấy cổ áo Ba Tử, vận Du Long Súc Địa mà đi.
Lúc đầu Ba Tử còn lớn tiếng kêu gào, mong muốn trở lại làm phỉ, nhưng giờ thì câm như hến.
Vừa từ trong phòng bước ra ngoài, hắn đã có cảm giác đưa tay không thấy năm ngón. Bỗng “Ầm ầm…” tiếng sấm vang lên, tia chớp rạch ngang bầu trời, soi sáng cả vùng đất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ba Tử thấy cảnh vật xung quanh lùi lại với tốc độ chóng mặt, hoang thôn đã bị bỏ lại phía sau. Rõ ràng bọn họ mới ra khỏi thôn không lâu, lẽ ra vẫn chưa đi xa đến thế.
Ba Tử nhìn sang vị tiên sinh nho nhã đang nắm lấy mình, thấy đối phương từ đầu đến cuối vẫn thong thả bước đi, thậm chí còn không chạy. Gió rít gào khiến hắn ta khó mà mở miệng được.
Ba Tử run lên mấy cái, không biết vì kinh ngạc hay vì lạnh, nhưng dường như điều đó đã thu hút sự chú ý của Kế Duyên. Chỉ trong mấy hơi thở, Ba Tử cảm thấy y phục trên người mình khô ráo một cách kỳ lạ.
Lúc này, hắn mới nhận ra dù cuồng phong gào thét, người hắn lại không hề bị dính một giọt mưa.
“Chú ý tia chớp để phân biệt đường đi. Chúng ta đến chỗ các ngươi vừa g·iết người, phương hướng không sai chứ?”
Giọng Kế Duyên vang lên bên tai. Giờ phút này, trong thế giới mưa to, mọi thứ đều rõ ràng hơn nhiều so với ban ngày, thậm chí cả những dấu chân bị đám võ giả giẫm lên trước đó cũng hiện rõ mồn một.
Hắn hỏi vậy chỉ để xác nhận thôi.
“Không, không sai. Đi một đoạn nữa có con dốc, đến đó thì rẽ hướng.”
Ba Tử không dám hó hé thêm lời nào. Lúc này, hắn chợt nhận ra những điều người này nói trước đó có lẽ đều là thật. Đi theo hắn, có lẽ còn an toàn hơn ở lại hoang thôn.
Hai người di chuyển với tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy chốc, Kế Duyên đã đứng trên con dốc mà Ba Tử vừa nhắc, rồi xác định phương hướng mà đi.
Một lát sau, hai người đã đến chiến trường nơi đám võ giả và phỉ đồ chém g·iết nhau, và nhìn thấy những t·hi t·hể nằm la liệt.
“Xem ra đúng là chỗ này rồi!”
Kế Duyên lẩm bẩm một mình, hít sâu một hơi, cố nén mùi hôi thối xộc vào mũi, tiến đến chỗ t·hi t·hể dày đặc nhất. Hắn không cần điều tra gì nhiều, chỉ cần dựa vào khí tức là có thể tìm thấy một cái xác bị cắn nát cổ.
“Ầm ầm…”
Một tia chớp nữa xẹt qua bầu trời. Trong tầm mắt Ba Tử, trên cổ t·hi t·hể này có một vết cắn kinh khủng, gần nửa cái cổ đã bị gặm nát.
“Ái chà chà…!”
Ba Tử sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Tinh huyết trong t·hi t·hể hoàn toàn biến mất. Ừm, những cái khác cũng vậy, nhưng bên kia có một ít còn sót lại, hẳn là c·hết vì bị chém g·iết. Thứ này thích ra tay với người sống, đến cả tam hồn thất phách cũng bị hút khô cùng với tinh huyết.”
Kế Duyên càng nói, Ba Tử càng thêm kinh hãi. Nhưng người trước giờ không rảnh để ý đến tâm trạng của tên phỉ đồ này, ánh mắt hắn lại dồn vào những t·hi t·hể phỉ đồ c·hết vì bị chém g·iết.
Có vài hồn phách còn lơ lửng bên cạnh t·hi t·hể, xem ra không có Âm Soa nào đến thu hồn, thật sự sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
“Đi, đến trại của các ngươi, chỉ đường đi.”
“Cái này… bên này!”
Ba Tử cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ hướng mà đám phỉ đồ đã rời đi trước đó. Kế Duyên im lặng lắng nghe một hồi, có thể nghe ra dấu vết của một đội quân lớn đang tiến lên.
“Ừm, tỉnh táo lên, đừng chỉ sai đường, chúng ta đi.”
Kế Duyên dậm chân xuống, mang theo Ba Tử đuổi theo với tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.
Bọn phỉ đồ hiển nhiên không đi thẳng về hang ổ, mà cố tình đi vòng qua những nơi như Hà Đạo và những chỗ có thể làm tản dấu chân. Nhưng Kế Duyên giờ có người dẫn đường, đương nhiên là chọn con đường gần nhất để đuổi theo.
Vừa đi, Kế Duyên vừa hỏi Ba Tử về quy mô của trại phỉ, bên trong có bao nhiêu người và những tình huống cơ bản khác.
Dựa vào khí tức còn sót lại, có vẻ như những tên phỉ bị thương đều c·hết bởi cùng một thứ tà vật, và trông có vẻ giống cương thi.
Thứ đồ chơi này khát máu đến đáng sợ, hút khô cả tinh khí lẫn hồn phách của người ta. N·gười c·hết không còn máu, đương nhiên không thể biến thành thi biến. Nhưng cái mức độ khát máu này có hơi quá, muốn một mình hút khô cả một sơn trại mấy trăm người sao?
…
Trên Lùn Nam Sơn có tòa Nam Vương Trại. Mấy tên thổ phỉ đặt cái tên này, xem như ngông cuồng, muốn xưng vương ở Nam Nguyên Đạo rộng lớn này.
Bọn chúng cũng có vốn liếng để ngông cuồng. Hiện tại, chúng có khoảng 4-500 t·ội p·hạm dưới trướng, trong đó có không ít là đào binh. Nhị đương gia trong trại từng là một sĩ quan.
Trại nằm trên một sườn núi đá, địa thế hiểm trở, đường vào núi vừa hẹp vừa dài, rất dễ thủ khó công.
Đám phỉ đồ tập kích mười mấy võ giả trước đó chính là người của Nam Vương Trại.
Hơn nửa canh giờ trước, đám phỉ đồ mệt mỏi này mới trở về đây. Không ít người vội vàng ăn no bụng rồi ngủ thiếp đi trong lều của mình.
Trong khi Kế Duyên dẫn Ba Tử đi đường, thì trong một căn nhà chính của Nam Vương Trại, khác với đám huynh đệ đang ngủ say, sáu vị đương gia và một vài tiểu đầu mục đang tụ tập ăn uống thả cửa.
Thịt dê và hầm rau củ, bánh ngô nướng và rượu đục, một đám người ăn uống quên trời đất, miệng thì huyên náo không ngừng.
“Haizz! Nếu bắt được mấy ả đàn bà kia thì tối nay tha hồ mà hưởng thụ. Thật đen đủi, lại đụng phải tà ma!”
Nghe Tam đương gia than vãn, Đại đương gia ngồi ở vị trí đầu không khỏi hỏi:
“Lão Tam, rốt cuộc các ngươi đụng phải thứ tà ma gì?”
Ngũ đương gia ngồi bên cạnh uống một ngụm rượu rồi đáp:
“Đại ca, huynh không thấy đâu. Lúc trước tam ca gọi ta và nhị ca qua, chúng ta đều kiểm tra t·hi t·hể của mấy huynh đệ kia, cả đám đều bị cắn cổ, trong đó có hai cái dấu đặc biệt sâu, trực tiếp xuyên qua cổ của những huynh đệ c·hết thảm.”
“Không sai, hơn nữa những người này c·hết rất lặng lẽ, khiến người ta không rét mà run. Ta còn điều tra một chút t·hi t·hể, trên đó đều có vết trảo. Một số người bên cạnh còn có dấu chân giãy dụa, tóm lại là bị một thứ gì đó rất khỏe đè xuống đất, rồi gặm c·hết.”
Tam đương gia nói thêm:
“Huyết trên t·hi t·hể đều chảy khô, là bị hút cạn máu mà c·hết.”
“Hí…”
Không ít đầu mục không tham gia vụ chặn g·iết lần này đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy rất tà môn.
“Cho nên chúng ta mới rút lui, bỏ lại đám người giang hồ kia. Mỹ nhân và kim ngân tuy tốt, nhưng phải có mạng hưởng mới được!”
Đại đương gia nâng chén lên, cụng với mấy người huynh đệ.
“Nói không sai, tới tới tới, hây!”
“Uống hây!” “Đúng, uống rượu uống rượu!”
…
Trong lúc nói chuyện rôm rả, một tên tiểu đầu mục uống nhiều quá nên mắc tiểu, đi ra ngoài giải quyết.
Bên ngoài vẫn mưa, hắn mở cửa đi ra, bị gió lạnh thổi cho run rẩy cả người.
Trời mưa to không tiện đi quá xa, thế là hắn lách qua cửa chính của trại, men theo hiên nhà đi ra phía sau, rồi mở quần ra “tưới cây”.
Sau một hồi xả nước, hắn bỗng thấy lạnh run người, coi như đã giải quyết xong.
“Hô… Tháng ba trời vẫn còn lạnh.”
Lúc này, một tia chớp lóe lên cùng với tiếng sấm rền vang.
“Ầm ầm…”
Ánh sáng chớp nhoáng soi sáng sơn trại, khiến tên tiểu đầu mục đang buộc lại quần kia đột nhiên nhìn thấy bên ngoài một cái lều, có người đang túm lấy một người khác.
Người bị bắt hai chân cách đất, run rẩy toàn thân, trông rất đáng sợ.
‘Bên kia có chuyện gì vậy?’
Đang nghĩ ngợi thì lại có tiếng sấm “Ầm ầm” vang lên. Tiểu đầu mục vừa quay người lại thì đột nhiên thấy trên mặt đất bên cạnh có một thứ gì đó đang nổi lên và di chuyển rất nhanh về phía mình.
“Thứ gì?”
“Bịch…”
Hai cái tay đầy móng vuốt đột nhiên vươn ra khỏi mặt đất, chộp lấy chân hắn.
“A… Ách ô…”
Tiếng kêu thảm thiết vừa cất lên đã im bặt, nhưng cuối cùng vẫn phát ra một tiếng động.
Trong trại, mấy tên đầu mục đang uống rượu ăn thịt đều dừng động tác. Võ công của bọn chúng không thấp, những tiểu đầu mục khác có thể không nghe thấy, nhưng bọn chúng thì nghe rõ tiếng kêu thảm chứa đầy hoảng sợ kia.
“Yên tĩnh!”
Đại đương gia quát lớn, trại lập tức trở nên im ắng. Một lúc sau, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài và tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên. Sự tĩnh lặng này mang đến một cảm giác bất an.
“Ngươi, ngươi, và ngươi, ra ngoài xem sao!”
Tam đương gia chọn mấy người gần cửa. Mấy người kia nhìn nhau, rồi mang theo binh khí đi ra ngoài.
Thấy bọn chúng ra ngoài, dường như không có gì nguy hiểm, nhưng rất nhanh sau đó, ba tiếng động ngắn ngủi vang lên.
“A…” “Ô ách…” “Keng…”
“Bịch…”
Một bên vách tường của trại còn bị thứ gì đó đập vào ầm ầm.
“Không tốt, gặp nguy hiểm rồi, các huynh đệ chuẩn bị…”
“Oanh…” “Oanh…”
Cửa lớn và một bên tường của trại bị oanh ra hai cái lỗ lớn. Nhìn qua ánh lửa, mỗi một cái lỗ đều có hai ba bóng người tả tơi đứng ở đó.
“Ai!?”
“Cẩn thận dưới đất!” “A…”
Mấy tên đầu mục vội vận thân pháp bỏ chạy, đồng thời, giữa tiếng kêu thảm thiết của đám huynh đệ, mặt đất nổ tung hai cái lỗ, từ đó thoát ra hai con quái vật màu nâu đáng sợ.
Một trong số chúng vung tay lên, “Phốc…” một tiếng, trực tiếp gọt đầu một tên tiểu đầu mục.
Thấy máu tươi phun ra, hai con quái vật lập tức lao đến bên cạnh cái thân không đầu, ôm lấy thân thể gặm cổ đầy máu.
Tam đương gia cảm thấy lạnh toát cả người, gào lên:
“Mẹ kiếp, thứ bẩn thỉu này theo tới sơn trại rồi! Giờ không liều mạng thì chỉ có nước bàn giao!”
Tiếng hét thu hút đám tà vật bên ngoài, chúng bay tán loạn tiến vào, nhảy một cái là có thể bay đến gần đám phỉ đồ.
“Đều liều mạng đi!” “G·iết a…”
“Sượt…” “Tranh…”
Đại đương gia thấy một con quái vật lao về phía mình, tốc độ nhanh đến mức nhìn không rõ. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vận hết chân khí, dùng con dao vòng to tướng bổ mạnh về phía trước.
“Keng…”
Trước mắt tóe lửa, tay hắn tê rần, không thể chém vào thân thể đối phương. Con quái vật này cũng không hề dừng lại.
“Bịch…”
Đại đương gia bị đâm mạnh vào ngực, phía sau thì bị một đôi móng vuốt cắm vào thân thể, vai và cổ thì đón nhận một cái miệng lớn.
“A —— ——!” “Oanh…”
Quái vật ôm lấy Đại đương gia đâm nát tường trại rồi bay ra ngoài, cho thấy sức mạnh to lớn của nó.