Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 202

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
  3. Chương 202
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 202

Chương 202: Chuyện cũ năm xưa

Lão Quy nhìn vẻ thanh minh trong sáng của thư sinh kia, biết rõ nhưng lại nhìn không thấu, nên không nhịn được muốn xem kỹ mệnh số của hắn.

Kết quả có chút vượt quá dự đoán của lão Quy, mệnh số của thư sinh này không hề mơ hồ, ít nhất không phải nhìn một cái là không thấu, mà có thể thấy được khí chất hậu phúc đức sâu sắc. Chỉ có điều, không cách nào nhìn kỹ để biết được những thăng trầm trong cuộc đời hắn.

Nếu là người khác, lão Quy đã bỏ qua rồi, dù sao có người chỉ có một đời bình thường. Nhưng thư sinh này chắc chắn không phải như vậy, có điều lão Quy cũng không dám xem thêm, hắn đến đây là để nghe người ta đọc sách, không thể lẫn lộn đầu đuôi.

Doãn Thanh vừa đọc « Vị Tri Nghĩa », vừa thưởng thức những tinh ý trong sách mà cha mình đã viết năm xưa, đồng thời chêm vào những cảm nhận của riêng mình.

Không phải vì cuốn sách này do cha mình viết mà Doãn Thanh mới lĩnh hội được nhiều ý nghĩa hơn, trên thực tế, hắn đọc sách đều như vậy, phảng phất có thể chạm đến mạch tư duy của người viết, cảm nhận được tâm cảnh của họ khi viết sách.

Kỳ thật, rất nhiều thư sinh đều có cảm giác tương tự, dùng nó để phân biệt nội hàm của các thư tịch. Có sách chỉ là tự sự, không có nhiều tình cảm, có sách lại biểu đạt tư tưởng, thường thường rất kịch liệt.

Có điều, trạng thái của Doãn Thanh khác với việc đơn thuần nhìn thấu ý nghĩa mà sách muốn biểu đạt. Đó là một loại linh giác, phảng phất có thể cảm thông với người viết, từ đó cảm nhận được đối phương là người như thế nào, tính tình cao ngạo hay nhiệt tình phóng khoáng, hoặc chỉ là cố làm ra vẻ.

Cho nên, đối với Doãn Thanh mà nói, có những cuốn sách dù là kinh điển phải học, xem một hồi lâu liền rất khó chịu. Vì ứng phó với khảo giáo, hắn vẫn phải cố gắng đọc qua, chứ tuyệt đối không thích.

Doãn Thanh thích nhất những áng văn chương giống như của cha mình, Doãn Triệu Tiên. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lý niệm mà tác giả muốn truyền tải trong sách, lại thêm cảm nhận được khí thế chính trực, muốn múa bút quét sạch ô uế. Loại cảm giác tri hành hợp nhất này khiến hắn thoải mái nhất.

Cho nên, hiện tại Doãn Thanh xem chữ, một cách tự nhiên đem loại cảm giác này theo tiếng đọc sách cùng một chỗ phóng xuất ra, có đôi khi còn dùng lời của mình để giải thích vài câu, gắng đạt tới để cho người nghe có thể cùng hắn một dạng đánh trúng phải điểm, khiến Đại Thanh Ngư và lão Quy trong bất tri bất giác liền nghe đến vào mê.

Ngay cả mấy người vẫn đứng bên cạnh xem Kế Duyên câu cá cũng không biết mình đã nghe đến mê mẩn, chỉ cảm thấy thư sinh này nhất định học vấn uyên thâm, lại thấy đối phương mặc y phục của thư viện Huệ Nguyên, liền tỏ vẻ quả là thế.

Doãn Thanh đọc sách như vậy, bản thân hắn muốn đọc xong và lý giải một quyển sách rất nhanh, nhưng khi muốn chuyển đạt cho người khác, hắn lại muốn nói nhiều hơn, xa so với những gì văn chương biểu hiện ra. Đến mức một bản « Vị Tri Nghĩa » trực tiếp nói cả ngày vẫn chưa xong.

Trong lúc đó, Kế Duyên còn mua chút thức ăn coi như cơm trưa cho hai người và một con cáo, tận lực không đánh gãy lần đầu phát huy của Doãn Thanh.

Đợi đến chạng vạng tối, người đi đường chung quanh đã nhao nhao về nhà, người lên thuyền, người về nhà.

Kế Duyên nhìn sắc trời không còn sớm, nhận lại cần câu mà cả ngày không câu được con cá nào, rồi nói với Doãn Thanh:

“Được rồi, đến đây thôi!”

Vừa dứt lời, tiếng đọc sách của Doãn Thanh cũng im bặt.

“Kế tiên sinh, ngài thấy hôm nay ta thể hiện thế nào?”

Doãn Thanh có vẻ thấp thỏm hỏi Kế Duyên, nhìn chung quanh không có ai, liền hỏi tiếp, đồng thời cũng nhìn về phía mặt sông:

“Đại Thanh Ngư có nghe hiểu không?”

Thấy bộ dạng này của hắn, Kế Duyên đang đi đến bên bờ vừa cất kỹ cây gậy trúc, liền đến gần hắn hai bước, vỗ vỗ cánh tay phải của hắn:

“Giảng rất tốt, cha ngươi đến đây chưa chắc đã tốt bằng ngươi, ta thì càng không xong rồi.”

Nghe Kế tiên sinh khen ngợi như vậy, Doãn Thanh cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Kế tiên sinh ngài thổi phồng quá rồi. Ngài và cha ta là ai, ta còn lạ gì? Hồ Vân, ngươi nói có đúng không?”

Doãn Thanh hỏi Xích Hồ bên cạnh, người sau giật giật mắt, thế mà không phụ họa ngay, một lát sau mới nói:

“Nếu chỉ là đọc sách cho người ta nghe, có lẽ Kế tiên sinh nói đúng thật.”

Gặp Hồ Vân hiếm khi nói ra những lời có tư tưởng giác ngộ như vậy, Doãn Thanh cũng hơi sửng sốt, nhưng được khen ngợi vẫn khiến hắn rất vui.

Lúc này, Kế Duyên đem dây câu quấn vào cây trúc mới làm, quan sát cửa thành ở đằng xa rồi nói:

“Còn gần nửa canh giờ nữa là cửa thành đóng, cũng gần đến lúc phải về rồi. Ừm, trước khi về thì chào hỏi bọn họ một tiếng đi.”

Doãn Thanh nhìn theo hướng tay của Kế Duyên, trên mặt sông, Đại Thanh Ngư đang chìm nổi phun bong bóng nhìn hắn, vây cá không thể khép lại, chỉ có thể gật đầu lên xuống. Bên cạnh Đại Thanh Ngư, vật vốn bị tưởng là hắc thạch trong nước cũng đang nổi lên, cuối cùng lộ ra một con rùa đen to lớn.

“Chuyện này… Rùa đen lớn vậy sao?”

Doãn Thanh giật mình, con rùa đen thế mà dựng nửa người lên khỏi mặt nước, hai cái sò đá khép lại thở dài:

“Lão Quy Ô Sùng, đa tạ Doãn tiên sinh chỉ giáo!”

“Không dám nhận, không dám nhận. Tại hạ Doãn Thanh, học trò thư viện Huệ Nguyên.”

Doãn Thanh vội vàng đáp lễ, có điều lần đầu tiên được người ta gọi là tiên sinh, hắn vẫn cảm thấy rất mới lạ.

“Đúng rồi, Đại Thanh Ngư sau này cứ gọi là La Bích Thanh.”

Lời Kế Duyên vừa dứt, Đại Thanh Ngư liền thổi ra một tràng “Ba ba ba ba…” bong bóng trong nước, phảng phất như đang hưởng ứng.

Doãn Thanh liền cười chắp tay thi lễ với Đại Thanh Ngư, sau đó thu thập xong thư tịch, có vẻ không nỡ mà nói với Kế Duyên:

“Vậy Kế tiên sinh, ta về nhé?”

Hắn biết rõ lần này đi, chắc Kế tiên sinh và Hồ Vân sẽ rời khỏi Xuân Huệ Phủ.

“Đi đi.”

Kế Duyên cố ý không nói nhiều, thấy Doãn Thanh quay người đi mấy bước, liền lặng lẽ đếm đến ba, quả nhiên thấy hắn quay lại.

“Kế tiên sinh, ngài không hỏi ta ở thư viện Huệ Nguyên thế nào, ở chung với bạn học và phu tử ra sao à?”

Kế Duyên ranh mãnh cười:

“À, suýt nữa quên mất. Vậy ngươi ở bên đó ở chung với mọi người thế nào?”

“Kế tiên sinh ngài qua loa quá rồi…”

“Ha ha ha ha… Xuân Huệ Phủ vận tải đường thủy phát đạt, viết thư đến Ninh An Huyện một tuần là có thể đến, lại thêm là châu phủ sở tại, đến Uyển Châu cũng tiết kiệm được thời gian phân loại của dịch trạm, rảnh thì viết thư nhé!”

Lúc này Doãn Thanh mới tươi cười trở lại, gật đầu rồi rốt cục quay người rời đi. Đợi đi được một đoạn đường, hắn không quay đầu lại nữa, mà chạy nhanh vào thành.

Chờ Doãn Thanh đi rồi, Kế Duyên thu tầm mắt lại, ngồi xếp bằng ở bên bờ, hướng về phía lão Quy nói:

“Ô Sùng, lần trước ta đã nói với ngươi, trong những người ngươi từng gặp, có sự tích nào khiến ngươi cảm xúc sâu sắc, có thể kể cho ta nghe một chút. Ta thấy hiện tại rất phù hợp, kể đi.”

Một bản « Ngoại Đạo Truyện » đã sớm bị Kế Duyên đọc hết rồi, đã rất lâu không có “Tiểu thuyết” để xem, giờ lại được nghe người thật kể chuyện, chắc chắn sẽ thú vị hơn.

“Tuân tiên sinh chi mệnh!”

Lão Quy hành lễ trong nước, từ cuộc đối thoại của Kế tiên sinh và Doãn Thanh, hắn nghe ra được Kế tiên sinh có thể muốn rời đi, nên sau khi chọn lựa tỉ mỉ, hắn nghĩ đến một chuyện cực kỳ lâu về trước.

Thân thể dần dần chìm vào trong nước, chỉ còn lại đầu rùa lộ ra mặt nước, giọng lão Quy mang theo cảm khái:

“Chuyện đó chắc là gần 170-180 năm trước rồi. Đại Trinh kiến quốc vừa được hai ba mươi năm, cụ thể năm nào thì cũng hơi khó nhớ rồi, rất nhiều chuyện cũng trở nên mơ hồ…”

Lão Quy thấy Kế tiên sinh không hề ngắt lời vì câu “Rất nhiều chuyện trở nên mơ hồ” của mình, liền yên tâm kể tiếp:

“Năm đó, là năm thứ 50 lão Quy ta luyện hóa hoành cốt. Tại Xuân Huệ Phủ này, có một thư sinh họ Tiêu đến đây du ngoạn, tướng mạo cũng coi là có phúc duyên… Một lần, hắn ở trên thuyền hoa, vì một hán tử say cưỡng ép trêu ghẹo một ca kỹ, vị Tiêu thư sinh này xung quan giận dữ vì hồng nhan, ra tay viện trợ…”

Lão Quy cười rồi tiếp tục:

“Sau đó bị hán tử say đạp xuống sông, mặc dù nhanh chóng được quản sự và hỏa kế của thuyền hoa cứu lên, nhưng cũng rơi vào cảnh mặt mày xám xịt. Có điều, lần đó cũng khiến lão Quy ta cho rằng hắn là người chính trực.”

Lão Quy chậm rãi kể, miêu tả việc mình “Ngẫu nhiên gặp” Tiêu thư sinh như thế nào, quen biết đối phương ra sao, giúp hắn đo lường mệnh số, chỉ điểm cho hắn những cơ hội quan trọng như thế nào.

“Ban đầu ta chỉ muốn kết một thiện duyên, chỉ điểm cho hắn chỗ nào có thể tìm được chút tiền của phi nghĩa, chỗ nào có hàng hóa đang cần gấp, nếu như kinh doanh thì cũng có thể phát tài. Chỉ là sau khi thư sinh kia giàu có hơn, vẫn muốn làm quan, muốn làm đại quan…”

“Ha ha, vương triều khí số và vận làm quan không thể coi thường, há lại tính mệnh có thể xác định được con đường làm quan của người ta. Chỉ dựa vào thực học thôi, hắn tuy có chút tài học, nhưng vẫn chưa đủ. Ta liền nói thẳng cho hắn biết, nếu không chịu khó nghiên cứu, con đường làm quan sẽ không có cửa, nhất là mượn nhờ yêu tà dị lực càng là tối kỵ. Sau đó một thời gian dài, Tiêu Tĩnh rốt cuộc không tìm đến ta nữa…”

Kế Duyên lẳng lặng lắng nghe, đương nhiên không cho rằng câu chuyện đến đây là kết thúc.

“Lão Quy ta lần thứ hai nghe được tin tức về Tiêu Tĩnh, không ngờ hắn đã ngồi lên vị trí Ngự Sử trung thừa chỉ trong vòng sáu bảy năm ngắn ngủi…”

Kế Duyên nhíu mày, nhìn lão Quy, người sau nheo mắt nhìn về phía mặt sông, động tác này cho thấy cảm xúc của lão Quy đang dần dâng lên.

Lúc này, theo lời kể, những chi tiết đã gần như lãng quên cũng được nhớ lại, mạch suy nghĩ của lão Quy cũng rõ ràng hơn:

“Năm đó là Lập Nguyên năm thứ 32, Hoàng Đế khai quốc của Đại Trinh đã tuổi xế chiều, những bệnh tật do chinh chiến năm xưa cũng liên tiếp phát sinh, khó mà ức chế. Đến lúc phải truyền ngôi rồi, chỉ là Thái Tử tuy đã trưởng thành, nhưng uy vọng còn thấp, mà những lão thần khai quốc trong triều phần lớn vẫn còn, có công theo rồng, võ huân cái thế…”

Khi nói chuyện, mắt lão Quy càng híp lại, mà trong lòng Kế Duyên, giờ khắc này dường như có thể cảm nhận được một luồng huyết tinh chi khí sắp lan tỏa.

“Ai… Lão Quy ta cũng coi như gặp xui xẻo rồi. Những giúp đỡ trước kia cho Tiêu Tĩnh không đổi được gì, ngược lại khi máu nhuộm Ngự Sử đài, ác nghiệp cũng theo đó mà đến!”

Chưa nói gì cụ thể, nhưng câu nói kia cơ bản đã cho Kế Duyên biết nhạc dạo của những chuyện sau đó.

Tru sát công thần, một việc mà các hoàng đế khai quốc của các triều đại phong kiến đều có thể làm.

Mà Tiêu Tĩnh làm Ngự Sử trung thừa, trưởng quan Hình Pháp trong triều, vai trò của hắn trong đó chắc chắn là ám muội. Theo rồng lập quốc là đại công huân, tru sát những lão thần lương thần này, ác nghiệp chắc chắn đủ để lão Quy gánh chịu.

Tay phải Kế Duyên đặt trên đầu gối, chậm rãi gõ, đồng tình với lão Quy và những lão thần vô tội, trong lòng cũng như có điều suy nghĩ.

‘Họ Tiêu?’

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 202

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
BÌA1
[Dịch] Những năm 1960: Rong ruổi trong con hẻm Nam La Cổ
Chương 1769 Lý Lai Phúc bị sặc khói 01/10/2025
Chương 1768 Vương Dũng cảm thán tổ tiên phù hộ 01/10/2025
Thiết kế chưa có tên (2)
Vô Cực (Bản dịch)
Chương 93 Bài chuột 30/04/2025
Chương 92 Rút vốn (2) 30/04/2025
Lạc Vào Nhóm Luận Đạo Của Tiên Môn
Lạc Vào Nhóm Luận Đạo Của Tiên Môn (Dịch)
Chương 275 09/08/2025
Chương 274 09/08/2025
bia-chu-the-chi-ac
Chư Thế Chi Ác (Bản dịch)
Chương 107 Mới gặp Ngụy ngàn lam 30/04/2025
Chương 106 Kịp thời ngừng hao 30/04/2025
bia-khau-van-tien-dao
[Dịch] Khấu Vấn Tiên Đạo
Chương 2353 10/05/2025
Chương 2352 10/05/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên, Cổ Điển, Cổ Hiệp, Huyền Huyễn, Nhẹ Nhàng, Tiên Hiệp, Tu Chân, Xuyên Qua
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz