Chương 159
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 159
Chương 159: Một trang giấy như vậy
Kế Duyên ngắm nhìn tinh không một hồi rồi trở về phòng ngủ.
Trên giường nệm rơm rạ cùng bông vải lót êm ái, thật sự rất thoải mái, nhất là rơm rạ mới được trải đều. Có điều, loại giường này tốt nhất nên định kỳ thay rơm.
Cởi giày áo, hắn nghiêng mình nằm xuống, gối đầu đã được thay bằng « Ngự Thủy Quyết », thứ còn chính thống hơn cả Ngự Thủy Quyết của Tiên Môn.
Đến khoảng nửa đêm, Kế Duyên đang ngủ say bỗng mở mắt, hắn nghe thấy bên ngoài đạo quán có tiếng động.
Hai vị đạo trưởng vẫn còn ngủ say, Kế Duyên bèn khoác áo ngoài, xuống giường mở cửa đi ra.
Gió núi về đêm hơi lạnh, Kế Duyên khẽ nhảy lên nóc nhà bếp của đạo quán, cả quá trình không hề gây ra tiếng động nào.
Vách nhà bếp liền với tường viện, hai cánh cửa bếp một bên hướng vào trong nội viện, một bên hướng ra ngoài. Hai sinh vật nhỏ cỡ mèo con đang tìm kiếm, nhai nuốt xương xẩu và thức ăn thừa ở phía ngoài.
“Lạc lạp lạp… Lạc lạp lạp…”
“Răng rắc… Ách gào…”
Hai con vật thỉnh thoảng tranh giành, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Kế Duyên hứng thú ngồi xuống trên nóc nhà bếp, y phục hắn không dính một hạt bụi, không hề có mùi, lại cố gắng không gây ra tiếng động, nên không làm kinh động hai con vật đang ăn.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn cùng hàm răng sắc bén của chúng, đầu nhỏ thân thon dài, đuôi hơi lớn, có vẻ không giống họ mèo.
‘Đây là chồn? Một loại chồn trên núi nào đó? Chắc là chồn rồi!’
Sài lang, hổ báo, hồ ly, khỉ… Kế Duyên đều dễ dàng nhận ra, dù mắt hắn không tốt. Nhưng hai con vật nhỏ này thì khó phân biệt hơn, chỉ biết chắc chắn không phải mèo hay sóc.
Hai con vật tranh nhau một ít xương cá và cặn thức ăn thừa. Kế Duyên và Tề Văn đã ăn khá sạch, chẳng còn bao nhiêu thịt.
Tuy hai con vật trông rất thông minh, nhưng Kế Duyên chưa thấy có gì đặc biệt. Dù sao hắn cũng gặp nhiều động vật thông minh rồi, việc quan sát này chỉ là hứng thú nhất thời.
Xương và cặn bã chẳng có bao nhiêu, hai con vật tranh nhau gặm một ít xương nhỏ, liếm láp tủy xương cá, còn lại chỉ là xương lớn không ăn được.
Dù vậy, cuối cùng mỗi con vẫn ngậm một khúc xương, chắc là liếm láp cho thơm miệng.
Vừa ra khỏi đạo quán chừng bảy tám trượng, một con cú mèo trên cây bỗng vỗ cánh lao xuống.
“Khanh khách… Lạc lạc lạc…”
Hai con vật cảm nhận được nguy hiểm, kêu lên gấp gáp, cú mèo cũng lộ móng vuốt sắc nhọn.
“Lạc ~”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một con vật bị cú mèo tóm lấy.
Tiếng vỗ cánh, tiếng kêu gào của động vật, tiếng cú mèo kêu to… một trận ồn ào.
Kế Duyên từ đầu đến cuối ngồi trên nóc nhà bếp, nghe và nhìn mọi chuyện. Hắn hiểu rõ sự tình, đây vốn là đạo sinh tồn của vạn vật.
Trong tình huống này, con chồn còn lại đáng lẽ phải bỏ chạy ngay, nhưng nó lại giương nanh múa vuốt nhào về phía cú mèo, quyết tử chiến đấu.
Cú mèo vỗ cánh muốn bay lên, con vật dưới vuốt cũng giãy giụa không ngừng, thậm chí quay lại cắn vào đùi cú mèo.
“Bĩu ~”
Cú mèo đau đớn điên cuồng vỗ cánh, vung vẩy móng vuốt, đồng thời dùng mỏ nhọn mổ vào con chồn dưới chân, chỉ hai ba lần đã khiến da thịt nó rách toạc.
Con chồn còn lại thì điên cuồng nhào lên người cú mèo, cắn vào cánh nó.
“Bĩu ô…”
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch…
Cú mèo cuối cùng cũng buông con mồi, vỗ cánh bay đi. Hai con vật đều bị thương, con bị bắt ban đầu thì thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng di chuyển, trốn vào bụi cỏ gần đó. Kế Duyên biết chúng không rời đi, hoặc là không có khả năng rời đi, hoặc là không dám.
Phản ứng vừa rồi không thể chứng minh hai con vật đã mở linh trí. Mở linh trí khác với thông minh và tình cảm. “Linh” trong linh trí luôn đứng trước, đại diện cho sự lột xác về bản chất.
Nhưng không thể phủ nhận, động vật khai linh trí đều xuất phát từ những loài thú thông minh và giàu tình cảm hơn.
Kế Duyên đứng lên, định rời đi, nhưng nghĩ ngợi một chút, hắn vẫy tay, một khúc đuôi cá tươi còn thừa trong bếp bay ra, nặng chừng hai ba cân.
Hắn điểm một chút linh khí cực kỳ yếu ớt vào thịt cá, rồi dùng mấy cọng cỏ làm dây thừng, xâu vào đuôi cá, ném xuống dưới mái hiên.
Đuôi cá treo lơ lửng trên cửa sổ gỗ bên ngoài nhà bếp, rung động liên tục, có cảm giác sắp rơi xuống đất đến nơi nhưng mãi không rơi. Sau khoảng bảy tám nhịp thở, biên độ đong đưa yếu dần rồi ổn định.
Đuôi cá cách mặt đất chưa đến một thước, linh khí bên trong chỉ là một sợi nhỏ. Ăn thịt này chỉ có chút tác dụng với vết thương và giúp no bụng, ngoài ra không còn tác dụng gì.
Khi đuôi cá đã ổn định, Kế Duyên đã biến mất khỏi nóc nhà bếp. Còn hai con thú nhỏ có dám đến tha đuôi cá hay không thì không rõ, thậm chí có thể cú mèo hoặc những loài thú khác sẽ đến bắt đi.
‘Nếu sáng mai đuôi cá vẫn còn, thì lấy làm thức ăn vậy.’
Với ý nghĩ đó, Kế Duyên trở lại phòng. Hắn chưa kịp nằm xuống thì lại nảy ra ý tưởng, bèn lục trong bao quần áo bên giường một tờ giấy trắng dúm dó, rồi lại ra khỏi phòng.
Sau đó, Kế Duyên cất bước như khói, lướt nhẹ trên đá núi, dậm chân liên tục, như đang tung tăng trong suối, hướng về đỉnh Yên Hà Phong.
Thanh Đằng Kiếm đang tựa vào giường trong phòng cảm nhận được Kế Duyên rời khỏi đạo quán, lập tức lơ lửng bay ra khỏi cửa sổ, đuổi theo chủ nhân.
Vân Sơn Quán nằm ở sườn Yên Hà Phong, không ở trên đỉnh núi. Nhưng vị trí của Vân Sơn Quán đủ cao, Kế Duyên lên đỉnh chỉ mất mười nhịp thở.
Đỉnh Yên Hà Phong rộng chừng sáu bảy trượng vuông, không có đá núi hay cây cối che chắn, gió núi thổi mạnh hơn nhiều.
Kế Duyên ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn vuông vức, lấy giấy trắng ra, xoa hai tay lên giấy, tờ giấy lại trở về vuông vức.
Tay trái làm giá, tay phải làm bút, Kế Duyên viết chữ lên tờ giấy trắng. Tuy không có mực, nhưng pháp lực đã bện thành chữ, xem như kết hợp Sắc Lệnh và vật chất để tạo ra hiệu ứng. Kế Duyên rất thành thạo với những phát minh nhỏ này.
Viết xong, hắn cảm thụ một chút, rồi cẩn thận độ thêm một lớp pháp lực mịn màng, phủ kín cả tờ giấy.
“Ừm, tiếp theo phải kiểm tra tay nghề của mình có bị thoái bộ hay không, chắc là gấp như thế này nhỉ?”
Kế Duyên lẩm bẩm một câu, bắt đầu động tay vào tờ giấy trắng, gấp đi gấp lại. Tờ giấy từ vuông vức trở nên nhăn nhúm, sau vài lần, một con hạc giấy tinh xảo xuất hiện trong tay hắn.
“Hô… Vẫn chưa tệ, vẫn chưa tệ!”
Hắn ngắm nghía con hạc giấy, xác nhận độ tinh xảo của nó rồi mới yên tâm phần nào. Sau đó, Kế Duyên dùng ngón tay trỏ thấm nước bọt, viết hai chữ lên hai cánh hạc giấy, bên trái là “Phiến”, bên phải là “Động”.
“Cũng tạm ổn, làm phiền ngươi đi một chuyến vậy.”
Câu này Kế Duyên không nói với hạc giấy, mà nói với Thanh Đằng Kiếm. Con hạc giấy nhỏ này không thể nào bay qua núi sông được.
Kế Duyên bèn lấy một sợi tóc dài của mình, quấn quanh cổ hạc giấy vài vòng, rồi buộc vào chuôi kiếm của Thanh Đằng Kiếm.
“Đi thôi.”
Vừa nghe chủ nhân nói xong, Thanh Đằng Kiếm lập tức dẫn hạc giấy lên không trung, dùng kiếm ý bảo vệ hạc giấy, rồi hóa thành lưu quang bay về phía Kinh Kỳ Phủ.
Nhìn Thanh Đằng Kiếm rời đi, Kế Duyên không xuống núi, vì lên đỉnh không phải để truyền thư, nếu không đã làm ở Vân Sơn Quán rồi. Lý do chính là để ngắm bình minh.
Hạc giấy chỉ là một thí nghiệm nhỏ mà hắn nảy ra.
Trong gió đêm, hắn chờ đợi gần nửa đêm. Chân trời đã ửng hồng, rồi lấp lánh ánh vàng. Chẳng bao lâu, cả vùng Vân Sơn chìm trong biển mây và đón bình minh…
Không kể đến việc vân hà linh khí tụ lại, Kế Duyên không khỏi mở to mắt. Biển mây và bình minh là cảnh đẹp mà hắn mới thấy lần đầu…
Trong khi Vân Sơn đã đón bình minh, thì Kinh Kỳ Phủ vẫn còn mờ mịt.
Thanh Đằng Kiếm vượt qua mấy ngàn dặm, phá vỡ cương phong trên bầu trời sông Thông Thiên ở Kê Châu, hạ xuống, treo lơ lửng bên cạnh miếu Giang Thần nương nương ở Trạng Nguyên Độ.
Thân kiếm phát ra tiếng gió nhỏ, sợi tóc của Kế Duyên ở chuôi kiếm tuột ra, quấn quanh cổ hạc giấy.
Khi hạc giấy rơi tự do, nó bị gió thổi vài cái, rồi một sự việc kỳ diệu xảy ra.
Hạc giấy bắt đầu vỗ cánh, ổn định thân hình, rồi vỗ cánh bay về phía miếu Giang Thần nương nương.
Thanh Đằng Kiếm chờ đợi một lát trên không trung, thấy hạc giấy rơi vào trong miếu, mới bay lên trở lại.
Bên trong miếu Giang Thần ở sông Thông Thiên.
Một con hạc giấy như chim bay không tiếng động, xuyên qua hành lang miếu, bay qua ốc xá, cuối cùng chui vào chủ điện qua cửa sổ.
Bay vài vòng quanh tượng Giang Thần nương nương, hạc giấy rơi vào tay phải của tượng thần, ánh sáng nhạt lóe lên rồi trở lại yên tĩnh.
Khoảng một khắc sau, một nữ tử mặc hoa phục dịu dàng vội vã đến. Cửa miếu thờ không thể ngăn cản bước chân nàng, cuối cùng nàng đẩy cửa lớn chủ điện bước vào.
Vừa vào chủ điện, Long Nữ ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào tay phải của tượng thần. Nàng vẫy tay, một con hạc giấy bay tới rơi vào lòng bàn tay.
Hạc giấy vừa chạm vào tay Long Nữ còn vỗ hai cái cánh, khiến Long Nữ tò mò chọc vào nó vài lần, nhưng hạc giấy không còn động tĩnh gì.
“Đây là thuật pháp gì vậy? Thú vị thật, tóc này là của Kế thúc thúc?”
Vô ý thức rút sợi tóc trên đầu hạc giấy, hạc giấy trong tay Long Nữ liền phát huy công hiệu của “lấy vật sinh động”, truyền đạt lại thư của Kế Duyên cho Long Nữ Ứng Nhược Ly.
Rất lâu sau, thông tin được truyền đạt xong, nhưng Long Nữ vẫn sững sờ nhìn hạc giấy, không thể tin được. Nàng ngắm nghía nó nhiều lần, thấy thế nào cũng chỉ là một tờ giấy tuyên bình thường.
“Không thể nào… Một trang giấy như vậy, bay sáu ngàn dặm? Chuyện này…”