Chương 156
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 156
Chương 156: Đến Chết Không Đổi
Thực tế, sạp hàng của Thanh Tùng Đạo Nhân cũng có thể rút thăm, nhưng phần lớn khách hành hương vẫn thích rút quẻ trước tượng thần Thành Hoàng rồi tự mình suy đoán ý nghĩa hoặc tìm người giải.
Việc rút quẻ trong miếu được xem như một hình thức trả lời đặc thù của Thần Đạo. Quẻ rút trước tượng Thành Hoàng chính thống vẫn có chút chú trọng, ít nhiều liên quan đến sổ sách Thần Đạo dưới Âm Ti, người thành tâm cầu khấn có thể nhận được một phương hướng đại khái, chỉ là không phải ai cũng thấy rõ.
Còn loại lá thăm chữ mà thầy bói đưa cho người ta rút thì lại khác, nó được xem như một thủ đoạn lên quẻ đặc thù, cũng là một hình thức bói toán.
Dưới sự chào mời nhiệt tình của Thanh Tùng Đạo Nhân, vị khách hành hương trung niên ngồi xuống ghế nhỏ trước gian hàng. Nghe Thanh Tùng Đạo Nhân nói vừa nãy đã quan sát tướng mạo của mình, ông ta hiếu kỳ hỏi:
“Đạo trưởng nói đang quan sát tướng mạo của ta, vậy có gì đáng nói sao?”
Thanh Tùng Đạo Nhân lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Tề Tuyên tiểu đạo sĩ đã “A khụ” một tiếng.
“Đoán xâm trước, đoán xâm trước! Ta đối chiếu lá thăm chữ xem sao, còn nhớ rõ lá thăm chữ không?”
Người đàn ông trung niên không nghĩ nhiều, kể lại lá thăm chữ mình đã thấy:
“Ta thấy trên lá thăm chữ trong miếu viết: Mạc tân đấu chi dĩ bất hưu, Bính giáp.”
Kế Duyên đã vô tình đi tới gần quầy hàng của Thanh Tùng Đạo Nhân, cũng không dùng dị thuật che mắt, chỉ là mọi người đang tập trung vào chuyện khác nên không ai phát hiện ra hắn.
Từ lời của người đàn ông trung niên, Kế Duyên biết được người này biết chữ, vì ông ta nói là “tự mình nhìn thấy” chứ không phải nghe người coi miếu đọc nội dung lá thăm. Còn việc đoán xâm thì phải xem Thanh Tùng Đạo Nhân, riêng Kế Duyên nghe qua lá thăm chữ này đã cảm thấy không lành.
Kế Duyên không cố ý xem khí, chỉ là khí huyết trên người hắn vốn đã tràn đầy. Nhìn dáng vẻ vị khách hành hương này, hẳn không phải loại người tùy tiện động tay động chân.
Thanh Tùng Đạo Nhân nghe xong lá thăm chữ thì nhíu mày, nhìn lại vị khách hành hương.
“Hạ hạ chi xâm a…”
Đến lúc này, Thanh Tùng Đạo Nhân ra dáng một bậc cao nhân, biểu lộ rõ ràng là đang suy tư, khiến vị khách hành hương có chút khẩn trương.
“Xem ra cái tướng suy sụp này của ngươi không phải bẩm sinh!”
Thanh Tùng Đạo Nhân chân thành bổ sung một câu.
“Ngươi!”
Người đàn ông này cảm thấy tức ngực, may mà ông ta có tu dưỡng nên chỉ nặng giọng hơn một chút:
“Mời đạo trưởng đoán xâm!”
Tề Văn đứng bên cạnh xấu hổ, vội giải thích:
“Vị tiên sinh này xin đừng hiểu lầm, sư phụ ta thấy tướng mặt của ngài gần đây trở nên kém đi chứ không phải mắng ngài…”
Thanh Tùng Đạo Nhân dường như cũng ý thức được mình lỡ lời, cười làm lành rồi bắt đầu đoán xâm:
“Vị tiên sinh này, việc ngài cầu xin trong miếu là gia trạch, bình an hay sự nghiệp?”
“Đều có.”
Thanh Tùng Đạo Nhân gật đầu, lần nữa nhìn tướng mạo người đàn ông:
“Theo lý thuyết, tướng mạo của tiên sinh đường hoàng, ngũ quan ngay thẳng, không tệ chút nào. Chỉ là tình huống bây giờ khác thường, có lẽ ứng vào chỗ thấp. Theo ý nghĩa lá thăm chữ này, gần đây ngài hoặc là có túc oan từ lâu quấn thân, hoặc là có kẻ tâm cơ đang mưu tính ngài. Đồng thời, bất luận là trường hợp nào, chính ngài cũng đã cảm nhận được điều gì đó, có đúng không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì giật mình, vẻ mặt thận trọng hơn:
“Đạo trưởng nói kỹ hơn được không? Có thể nói cho ta biết có cách ứng phó nào không?”
Thanh Tùng Đạo Nhân thích nhất việc đoán mệnh, đặc biệt là xem biểu lộ và phản ứng của những người bị đoán trúng. Thấy phản ứng của người đàn ông, ông ta càng tỏ ra nghiêm túc:
“Tiên sinh có biết ‘Mạc tân’ là người phụ tá quân cơ dưới trướng đại tướng nhiều đời không? ‘Mạc tân chi đấu’ nghe có vẻ văn vẻ, nhưng thực chất là quân trận thảm liệt, phải thấy máu trong đao quang kiếm ảnh!”
Người đàn ông trung niên nghe mà tê cả da đầu, sắc mặt cũng thay đổi. Nhưng Thanh Tùng Đạo Nhân vẫn chưa nói xong:
“Nếu là lá thăm chữ bình thường thì thôi, nhưng lá thăm chữ của tiên sinh lại có hai chữ ‘bất hưu’, biểu thị sự hung hiểm trong đó!”
Lời này người không có văn hóa gì nghe cũng đủ hiểu, huống chi người đàn ông trung niên còn có chút kiến thức, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Tề Văn đứng bên cạnh cũng nghe rất nghiêm túc, giống như Kế Duyên, hắn nhíu mày, cố nhịn ý định mở mắt nhìn kỹ người đàn ông trung niên, tính toán đợi Thanh Tùng Đạo Nhân giải xong lá thăm hoặc coi xong thì sẽ dùng Pháp Nhãn xem khí.
“Ý đạo trưởng là, việc này đã đến tình trạng không chết không thôi, không có đường sống nào khác?”
“Ai, thế sự không có gì tuyệt đối. Lá thăm chữ chỉ là tăng thêm mức độ, chưa hẳn đã khó giải. Vẫn là phải luận sự cụ thể, nhưng ít ác niệm, làm nhiều việc thiện tích đức chắc chắn không tệ.”
Thanh Tùng Đạo Nhân hiếm khi an ủi người khác, xem ra ông ta cũng là người tốt bụng. Chỉ là biện pháp này áp dụng được cho chín thành lá thăm chữ, tuy chí lý nhưng người ngoài nghe vào lại thấy không có gì đặc biệt.
“Ta thấy trong lòng vị tiên sinh này cũng có chút phương hướng rồi, nếu không lá thăm chữ đã không phải ‘Mạc tân’ mà là ‘Ngu công’. Hay là ngài cho ta bát tự, để ta đoán cho ngài một quẻ?”
Đến câu cuối cùng, giọng Thanh Tùng Đạo Nhân rõ ràng đã rất hứng thú.
Theo cách hiểu của Kế Duyên, Tề Tuyên hẳn là loại người thầm nghĩ “Tính mệnh phổ thông có ý gì, đương nhiên là càng khó khăn trắc trở càng hăng hái rồi…!”
Cảm giác có lẽ giống như một vị đại phu hứng thú với những ca bệnh nan y.
Nhưng người đàn ông trung niên hiển nhiên có ý nghĩ của mình. Có lẽ ông ta cảm thấy lời đoán xâm của Thanh Tùng Đạo Nhân đã không sai biệt lắm, hoặc đã tính mệnh nhiều lần rồi, nên không muốn cho biết bát tự.
“Đa tạ đạo trưởng đã đoán xâm cho ta…”
Người đàn ông liếc nhìn chiêu bài sạp hàng, lấy năm đồng tiền một văn từ trong túi đặt lên bàn:
“Đây là tư phí, cáo từ!”
Nói xong, người đàn ông đứng lên, chắp tay định rời đi.
Thấy vậy, Thanh Tùng Đạo Nhân có chút nóng nảy:
“Ai ai ai, vị tiên sinh này đừng vội đi! Ta thấy tướng mạo ngài ảm đạm, để ta tính toán mệnh số, xem phúc thọ thế nào. Sống chết cũng phải có cái hiểu chứ?”
Người đàn ông kia quay đầu nhìn Thanh Tùng Đạo Nhân, lại nhìn Tề Văn đang kéo sư phụ mình lại, hít sâu một hơi rồi không quay đầu lại rời đi:
“Vị tiên sinh này… Ta đoán mệnh không giống người khác, bọn họ nhìn không ra nhưng ta có thể nhìn ra~~~! Ai nha Tề Văn ngươi kéo ta làm gì…”
“Sư phụ ngài đừng nói nữa, xin ngài đấy, vị tiên sinh kia không muốn tính!”
“Sao lại không muốn tính? Đó là sợ tính! Ta khuyên nhiều khuyên hắn thì coi như xong, ai!”
Thấy vị khách hành hương đã đi xa, Thanh Tùng Đạo Nhân thở dài:
“Hiếm khi gặp được người này, tính tốt như vậy…”
Kế Duyên đang mở to mắt nhìn người đàn ông trung niên rời đi, nghe Thanh Tùng Đạo Nhân nói vậy thì dở khóc dở cười:
“Cảm tình Tề đạo trưởng cũng biết rõ à? Nếu người kia tính tình kém chút, có phải đã bị đánh rồi không?”
Giọng nói trong trẻo của Kế Duyên vừa vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn. Hai người vừa quay đầu lại thì thấy Kế Duyên đang đứng cạnh cây:
“Là Kế tiên sinh! Ha ha ha, thật là Kế tiên sinh! Kế tiên sinh không thay đổi chút nào!”
Tề Văn vui mừng ra mặt, còn Thanh Tùng Đạo Nhân cũng rất hưng phấn, nhưng nghĩ đến tình huống vừa rồi thì có chút xấu hổ, vội đứng lên chắp tay chào:
Kế Duyên cũng cười chắp tay, nói với Tề Văn:
“Tề Văn tiểu đạo trưởng đã trưởng thành rồi. Lúc trước ngươi mới đến cằm sư phụ ngươi thôi, bây giờ cũng cao gần bằng rồi.”
“Ách, ha ha, Kế tiên sinh ngài đến khi nào vậy?”
Thanh Tùng đạo trưởng có chút bất an, vị này thật không phải phàm nhân.
“Ta đến được một lúc rồi, còn đi dạo Vân Sơn Quán của các ngươi mới đến tìm các ngươi. Không biết lớn khi nào thì thu quán?”
“Thu thu thu, thu ngay! Tề Văn đừng lo lắng, chúng ta thu quán thôi.”
Thanh Tùng Đạo Nhân thấy Kế tiên sinh cố ý tìm mình sư đồ, đâu còn ngồi yên được, vội cùng Tề Văn thu dọn đồ đạc, dám để thần tiên đợi mình đến chạng vạng tối sao?
Sạp hàng này thực chất chỉ là hai cái ghế gỗ kê một tấm ván, khoác lên một tấm vải bố vàng. Sư đồ hai người nhanh chóng tháo dỡ, cùng với thùng thăm quẻ cất vào một cái sọt, Tề Văn vác lên lưng.
“Thu dọn xong rồi, Kế tiên sinh cùng chúng ta về Vân Sơn Quán ăn bữa cơm rau dưa nhé?”
“Đúng vậy Kế tiên sinh, sư phụ ta nấu ăn ngon lắm đấy.”
“Chỉ cần các ngươi không chê ta quấy rầy sự thanh tĩnh của các ngươi là tốt rồi.”
Kế Duyên nói đùa một câu rồi cùng sư đồ hai người cất bước:
“Sao có thể chứ! Kế tiên sinh đến tiểu phá quán của chúng ta thì thật là bồng tất sinh huy! Bây giờ ta sẽ lộ hai tay cho tiên sinh xem, để ngài đánh giá xem tay nghề phàm nhân của ta so với hà lộ của tiên nhân thế nào.”
Khẩu khí cũng không nhỏ, nhưng Kế Duyên trước đó đã đến phòng bếp Vân Sơn Quán xem qua, gạo thì không thiếu, nhưng dầu muối tương dấm thì không được dư dả lắm.
“Vậy thì thật muốn mở mang kiến thức đạo trưởng rồi. Cơm hà ẩm lộ thì không có gì đặc biệt, nhưng Long Cung thịnh yến ta còn nếm qua rồi.”
Thanh Tùng đạo trưởng nghe vậy thì vội vàng cuống cuồng, ông ta chỉ nói khách sáo thôi mà, Kế tiên sinh đừng coi là thật!
Kế Duyên dứt khoát dẫn sư đồ hai người đến chợ huyện, mua những thứ cần thiết, không quên mua thêm cá và thịt.
Chỉ là khi rời khỏi Đông Nhạc Huyện, Kế Duyên vẫn quay đầu nhìn lại. Long Tiên Hương chắc chắn phải để Tề Tuyên uống mấy chén, đoán chừng lại khiến Đạo Nhân này ngủ mấy ngày.
Mấy ngày này tự nhiên sẽ không đi bày quầy bán hàng nữa, chỉ là không biết vị khách hành hương kia có quay lại tìm Đạo Nhân đoán mệnh giải cứu không.