Chương 139
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 139
Chương 139: Thay xà đổi cột
Dù Bạch Nhược có ra sức cầu xin thế nào, thì cuối cùng chuyện này cũng không phải chỉ do một mình nàng quyết định.
Kế Duyên cảm thán xong liền lập tức nhận ra sự khó giải quyết trong đó.
“Ngươi cứ bình ổn lại nguyên khí đang rung chuyển đi, vấn đề này để ta ngẫm đã.”
Thấy nàng vẫn quỳ, Kế Duyên cố ý lạnh giọng:
“Sao, ta không giúp ngươi thì ngươi không chịu đứng dậy à?”
Tiên trưởng thay đổi giọng nói khiến Bạch Nhược không dám làm càn, vội vàng đứng lên, cũng không dám bước ra khỏi ba vòng chữ “Nặc”, cứ vậy ngồi xuống tại chỗ để ổn định bản nguyên, thu xếp yêu khí, ổn định cái đuôi vừa mới bị tách rời khỏi bản thể.
Tuy cái đuôi này là dùng yêu pháp tách ra chứ không phải bị đứt lìa, nhưng nếu không ổn định trong thời gian dài thì nó sẽ lại biến thành cái đuôi bị đứt thật sự, gây tổn thương.
Đối với Bạch Nhược mà nói, hiện tại nàng hoàn toàn ở trong trạng thái thấp thỏm chờ mong, nhưng với Kế Duyên thì lại có cảm giác chuyện phiền toái cuối cùng cũng đổ ập lên người mình.
Đây chính là cái kết của việc xen vào chuyện người khác, nhưng nếu cho hắn chọn lại lần nữa, tám phần là hắn vẫn sẽ nhúng tay vào thôi. Kế mỗ chỉ hận mình quản chuyện này quá muộn, nếu có thể sớm mười năm, thậm chí năm năm thì tốt, nhưng đó cũng chỉ là giả thiết, chưa kể thời gian không thể quay ngược, mà khi đó chính mình còn chưa đến thế giới này nữa.
Kế Duyên tuyệt đối sẽ không làm cái kiểu trực tiếp mang Bạch Lộc nữ đến Thành Hoàng Miếu, Bạch Nhược vừa mới khiến Âm Ti gà bay chó chạy, giờ Kế Duyên lại dẫn nàng lên Âm Ti, chuyện này quá mạo hiểm.
Xét về tình, tượng bùn tượng thần cũng có ba phần nóng giận, huống chi là Thần Linh thủ phủ Đại Trinh, dù là đánh nhau khả năng không lớn thì mặt mũi cũng khó coi.
Khổ tư, Kế Duyên nhíu mày thành chữ Xuyên, không chỉ nghĩ đến thỉnh cầu của Bạch Nhược, mà còn nghĩ đến làm sao để giải quyết ổn thỏa.
Trong lòng Kế Duyên, những Yêu Tinh như Bạch Nhược đã có được chân tình, trong sự thay đổi vô tri vô giác, cái nhìn về chúng sinh hữu tình của nàng cũng không còn là cái nhìn của yêu quái bình thường nữa. Kế Duyên ngược lại hy vọng nàng có thể đắc đạo.
Đột nhiên, trong lòng Kế Duyên lóe lên linh quang, nhìn về phía Bạch Lộc nữ đang cẩn thận chậm rãi thu nạp linh khí xung quanh.
“Ngươi cứ đi Âm Ti, Thành Hoàng Kinh Kỳ Phủ chưa chắc đã có thể làm thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, mặt mũi ta cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, vì thế mà chôn vùi tu hành thì quá mạo hiểm, quá không đáng.”
Nghe Kế Duyên nói, Bạch Nhược mặt mày ủ rũ, nhưng nàng biết Kế Duyên nói vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội.
“Theo ý ngươi thì chắc chắn không ổn, ta ngược lại có diệu kế khác, có lẽ sẽ giúp ngươi vào Âm Ti gặp Chu Niệm Sinh một lần, thậm chí còn có thể ở bên nhau một thời gian rồi lại từ Âm Ti ra ngoài!”
Có loại biện pháp này ư?
Bạch Nhược nghe mà ngây người, có chút không dám tin.
“Tiên trưởng… còn có pháp thuật như vậy sao?”
“Đương nhiên là có, có điều sẽ phải ủy khuất Bạch Nhược cô nương làm trâu ngựa một lần rồi. Ân, chúng ta cũng phải nói dối một chút, xóa đi thân phận ‘Yêu’ của ngươi…!”
Nói đến đây, Kế Duyên cười với nàng.
“Cũng may từ đầu đến cuối ngươi vẫn giữ được bình tĩnh, không hiện nguyên hình trước mặt Thần Linh.”
“Ta sợ bị Phán Quan định tội…”
Bạch Nhược do dự đáp, dù không hiểu ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kế Duyên, trong lòng nàng cũng mơ hồ có chút chờ mong.
…
Hai ngày sau, vào ban đêm, khoảng ba canh rưỡi đến bốn canh, gần miếu Thổ Địa phía tây thành, có một người phu canh gõ mõ đi qua.
Tiếng mõ một chậm ba nhanh, vang lên theo nhịp gõ của phu canh.
“Đông… Đông, đông, đông”.
Phu canh hô lớn: “Trời đông giá rét lạc ~~”
“Đông… Đông, đông, đông”.
“Trời đông giá rét lạc ~~”
Hô xong mấy vòng, phu canh xoa xoa tay, vội vã bước nhanh, xách theo đèn lồng hơi lắc lư theo cánh tay.
“Hí… Ôi… Hôm nay lạnh thật đấy, tranh thủ đánh xong rồi về ngủ!”
Chờ phu canh đi qua chưa được một chén trà, bên ngoài Thổ Địa Miếu tĩnh mịch truyền đến tiếng bước chân thanh thúy.
Âm thanh này giống tiếng vó ngựa chạm đất, nhưng lại có chỗ khác biệt, nghe càng thêm thanh u, không minh.
Một con hươu lớn cường tráng như ngựa đang đạp vó trên đường, con hươu này không có sừng, toàn thân trắng như tuyết, lông tơ hơi lay động trong gió rét, trên thân lại tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, cái đuôi thỉnh thoảng đong đưa theo nhịp bước.
Kế Duyên tay cầm « Ngự Luận », lưng đeo Tiên Kiếm, ngồi nghiêng trên lưng hươu, tinh tế thưởng thức cuốn sách trong tay. Theo Bạch Lộc tiến lên, thân thể Kế Duyên cũng lay động theo, không biết là do nội dung sách hay do Bạch Lộc xóc nảy.
Một lát sau, Bạch Lộc từng bước một đi tới trước cửa miếu Thổ Địa.
Thời gian này chắc chắn không có khách hành hương, người coi miếu và miếu công đã ngủ say từ lâu, cửa miếu cũng đóng chặt.
Ngay trước khi Bạch Lộc dừng lại trước cửa miếu, Kế Duyên mới đặt sách xuống, từ trên lưng hươu bước xuống, chắp tay hướng về phía miếu Thổ Địa hành lễ.
“Vân du tứ phương tu sĩ Kế Duyên, đến đây bái kiến Thổ Địa Công Kinh Kỳ Phủ, mong Thổ Địa Công hiện thân gặp mặt!”
Đạo âm chậm rãi truyền xuống đất, khoảng bốn năm nhịp thở sau, mặt đất nổi lên một trận gió nhẹ cuốn theo bụi, một nam tử cẩm y thân cao vạm vỡ xuất hiện trước mắt Kế Duyên.
Người này tay cầm một cây đằng trượng lớn, râu xanh đen quăn lại, chiều cao ước chừng hơn Kế Duyên một cái đầu, dù không đội mũ. Nhìn đôi mắt xanh biếc của hắn, chắc chắn không phải quỷ thần bình thường, mà là Thủy Thần Sơn chính thống tu luyện, chú ý hương hỏa.
‘Ngoan ngoan… Cái ngoại hình này khác xa hình tượng Thổ Địa Công quá…’
Kế Duyên lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Thổ Địa Công Kinh Kỳ Phủ, cảm quan bị kích thích mạnh mẽ.
Thổ Địa Công cũng đang quan sát Kế Duyên, người tới mặc quần áo mộc mạc, đầu cài trâm mực, không thấy pháp lực thần quang gì, nhưng chắc chắn đạo hạnh không hề cạn, đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng, như thể nhìn thấu cả Xuân Thu, chỉ có tọa kỵ Bạch Lộc là tỏ ra bất phàm, có Tiên Linh chi vận.
Thấy Kế Duyên vẫn hành lễ, Thổ Địa Công cũng đáp lễ.
“Không biết vị đạo hữu tu tiên này tìm ta có chuyện gì?”
Kế Duyên áy náy, nhìn Bạch Lộc phía sau rồi đáp lời Thổ Địa:
“Kế mỗ cũng xin lỗi Thổ Địa Công, chuyện này rất dài dòng, không biết có thể tìm một chỗ yên tĩnh trong miếu để tại hạ từ từ kể lại được không?”
Thổ Địa Công lần thứ hai dò xét bọn họ kỹ càng, rồi khẽ gật đầu, đưa tay chỉ về phía tường miếu, nơi có pháp quang tràn ngập mặt đất.
“Mời, đến phủ ta một chuyến.”
Đi theo Thổ Địa Công, xuyên qua pháp quang trên mặt đất, đến Thổ Địa phủ sâu dưới lòng đất. Sau một thoáng mới lạ khi độn thổ, Kế Duyên bắt đầu trổ tài “khẩu độn” trước mặt Thổ Địa Công.
Một câu chuyện cảm động về việc tọa kỵ của mình thường xuyên nghe hắn đọc « Ngoại Đạo Truyện », rung động trước một câu chuyện tình ái thê mỹ, thừa dịp hắn không chú ý mà lặng lẽ rời đi, tìm kiếm chân tình ở phàm trần được Kế Duyên diễn giải một cách đầy cảm xúc.
Câu chuyện chỉ sửa đổi một vài chi tiết, nhưng tình tiết chính thì không thay đổi, nhân yêu tình ái chuyển thành tình ái giữa người và Tiên Lộc, sự cảm động không hề giảm, mà sự ghét bỏ lại giảm đi rất nhiều, mấu chốt là đây là Tiên Lộc, lại “phía trên có người”.
Kế Duyên kể chuyện suốt một canh giờ, lúc nhanh lúc chậm, mới kể xong câu chuyện đã được cải biên này. Trong lúc đó, Bạch Lộc mấy lần cảm động rơi lệ, Thổ Địa Công cũng nhìn thấy.
“Thực không dám giấu giếm, ta cũng mới tìm được tung tích của Bạch Lộc, mấy chục năm qua nàng cũng coi như tu hành hoang phế, thậm chí sinh ra yêu khí nông cạn, nhưng bản tâm lại không gây họa cho phàm nhân. Kế mỗ không đành lòng để Bạch Lộc đoạn tuyệt con đường cầu đạo, nên đã thi pháp cứu nàng về khi Thổ Địa Công ngăn cản, chỉ là bây giờ nàng lại nặng tình xưa…”
Kế Duyên thở dài, kể lại những gì Bạch Lộc mong muốn.
Thổ Địa Công nghe xong im lặng hồi lâu, nhìn Bạch Lộc thấy nàng vẫn còn rơi lệ.
“Ai… Nói cách khác, Bạch Nhược cô nương cam nguyện bị coi là yêu tà, cũng muốn vào Âm Ti bồi Chu Niệm Sinh đến khi âm thọ cạn kiệt, rồi bị luyện hồn cũng không tiếc?”
“Đúng vậy!”
Kế Duyên cười khổ lắc đầu, miệng lại đáp phải, rồi buột miệng đọc:
“Đối nguyệt hình đơn nhìn tương hỗ, chỉ ao ước uyên ương bất tiện tiên, ai!”
Ngồi trên ghế dựa lớn bằng rễ cây trong phủ đệ, Thổ Địa Công uống một ngụm trà trên bàn.
“Tình ái thế gian ta thấy cũng nhiều, nhưng qua bao năm như vậy, có thể so sánh với Tiên Lộc Bạch Nhược lại không có bao nhiêu, Kế tiên sinh cũng không muốn Bạch Lộc đoạn tuyệt đường tu hành sao?”
Kế Duyên cười khổ.
“Nếu không phải như thế, Kế mỗ lại tội gì đến đây mặt dày nhờ vả đâu, đường duyên hiếm thấy, chân tình cũng hiếm thấy, mong Thổ Địa Công có thể cùng Kế mỗ đến Thành Hoàng Miếu một chuyến, cùng là thần chỉ kinh thành, bên kia hẳn là sẽ nể mặt Thổ Địa Công.”
Thổ Địa Công là sinh linh kết nối sơn thủy, cũng quan tâm đến sơn thủy, đối với sinh linh sơn thủy càng coi như đồng nghiệp, dù là với yêu loại cũng ít thành kiến, huống chi lúc này lại là Tiên Lộc.
Từ việc Thổ Địa Công mấy lần thở dài nhìn sắc mặt Bạch Lộc, Kế Duyên đã biết lần này thành công rồi!