Chương 119
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 119
Chương 119: Đêm mưa Tiêu Diệp Sơn
Trong quán trà, bầu không khí trở nên có chút cổ quái. Vừa rồi không nhìn kỹ, giờ phút này Kế Duyên mở to hai mắt, đảo qua bốn phía, phát hiện từ khí tượng mà xét, chân chính vô tội ngay cả hắn và chủ quán trà ở bên trong, hết thảy cũng chỉ có sáu, bảy người.
Những người khác vốn dĩ khí tức vẫn tính bình thường, giờ phút này đều có biến cố, đặc biệt là về khí huyết, tráng hán kia là nhất, kế đến là hai nữ tử.
Tất cả ánh mắt của bọn họ đều như có như không quan sát Kế Duyên, không phải đối đầu, nói đúng hơn là xem như một nhóm người.
Kế Duyên tuy bất đắc dĩ, nhưng thật sự không hề sợ hãi. Dù sao cũng chỉ là những võ nhân bình thường, không uy h·iếp được đến sự an toàn của hắn. Hơn nữa, nếu hắn không muốn gây phiền toái, trực tiếp bỏ chạy, đoán chừng cũng không ai theo kịp.
Nghĩ vậy, hắn cầm lấy chén trà uống cạn, rồi mới bất đắc dĩ nhìn về phía tráng hán đối diện.
“Ách… Vị huynh đài này, thuê súc vật đi bộ vừa đắt, lại không dễ hầu hạ, vẫn là đi đường tốt hơn. Mệt thì có mệt chút, nhưng được cái an nhàn.”
Kế Duyên vừa nói, vừa quay đầu nhìn kỹ tiểu nam hài bảy, tám tuổi đang gõ chén trà. Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cố nén đau nhức, hắn trợn to hai mắt, bỗng nhiên phát hiện trên người nam hài có một lớp sương mù bao phủ.
Chính là tầng sương mù này đã cản trở Kế Duyên phát hiện ra sự đặc thù của đứa nhỏ ngay từ đầu. Nhưng khi ánh mắt xuyên qua lớp sương mù, bộ dáng tiểu nam hài vô cùng rõ ràng, còn lộ ra một luồng linh động.
Thấy Kế Duyên nhìn về phía hài tử, một trong hai nữ tử kia cũng nheo mắt lại, mở miệng:
“Tiên sinh thật hiền hòa, tựa hồ ngày trước đã gặp nhau ở Quân Thiên Phủ, lần này lại gặp nhau ở ngoài thành.”
Một nữ tử khác tiếp lời:
“Chẳng lẽ tiên sinh vừa gặp tỷ muội chúng ta hai người đã coi trọng rồi sao? A a a a…”
Kế Duyên dở khóc dở cười. Hắn còn chưa nhìn rõ dáng dấp của hai người này ra sao, nhưng nghe giọng nói thì đúng là hai người hôm đó rồi.
Vốn dĩ hắn có chút hiếu kỳ về nam hài kia, nhưng bây giờ thành ra thế này, cảm giác như sắp xảy ra xung đột đến nơi, còn gì để nói nữa. Chuyện lạ Kế Duyên thấy cũng không ít.
Kế Duyên thở dài, cười cười:
“Được thôi, trên đời này thật là có những chuyện khéo như vậy. Mặc kệ hai vị cô nương tin hay không, tại hạ không muốn rước phiền toái vào người. Nếu tiểu quán trà này không chào đón tại hạ, vậy bỉ nhân đành phải đi thôi…”
Kế Duyên không đến mức vì một hiểu lầm mà giương cung bạt kiếm với đám người này, không cần thiết, cũng chẳng thú vị gì.
Uống xong chén trà trong tay, Kế Duyên đứng lên, mặc cho tráng hán kia gắt gao nhìn mình. Hắn hướng về phía thiếu niên chủ quán đang chuẩn bị tới chào hỏi, xin lỗi một tiếng:
“Thiếu niên lang không cần chào hỏi đâu, tại hạ không nghỉ chân ở đây nữa.”
Nói xong, Kế Duyên nhấc bả vai mang theo bao phục, cầm lấy dù che mưa, liếc nhìn hài tử ước chừng bảy, tám tuổi kia một cái, rồi rời khỏi quán trà, hướng tây dọc theo quan đạo tiếp tục đi tới, không hề lưu luyến.
Trong quán trà, tráng hán và hai nữ tử đều nhìn theo bóng lưng Kế Duyên rời đi, thân thể hơi căng cứng, chuẩn bị ứng phó nếu đối phương đột nhiên quay lại gây khó dễ.
Nhưng một chén trà công phu trôi qua, bóng lưng Kế Duyên đã mơ hồ trong tầm mắt, vẫn không thấy hắn có ý định quay đầu lại.
Nói thật, đến khoảng cách xa như vậy, có nổi lên ý định cũng vô nghĩa rồi, quá xa.
“Chẳng lẽ người này thật sự chỉ là người qua đường?”
Tráng hán nghi ngờ hỏi, nhìn về phía hai nữ tử bên cạnh. Một trong hai người cau mày trả lời:
“Có thể… Chúng ta xác thực đã gặp hắn, sẽ không nhận sai. Hôm đó ở tiệm vải trong Quân Thiên Phủ, cũng là như vậy… Cảm giác thoải mái tùy tính…”
Một cô gái khác cũng nói:
“Người này hiển nhiên không phải thường nhân. Như Mạc Đồng nói, Quân Thiên Phủ cách đây không ngắn, hai ngày trước chúng ta mới gặp hắn trong thành, đi bộ một mình sao có thể đến được đây, trừ phi nửa đường ngồi xe ngựa, nếu không thì mệt c·hết sao?”
“Ừm, vừa rồi ta dò xét một câu, hắn tựa hồ cũng đã nhận ra cái gì, nhưng ngữ khí lại có chút bất đắc dĩ.”
Tráng hán Mạc Đồng vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào con đường phía xa, thân hình Kế Duyên đã càng lúc càng mờ nhạt.
Đứa trẻ vẫn luôn gõ chén trà cuối cùng cũng ngừng tiếng “Bang bang bang…” ồn ào, cũng nhìn theo hướng Kế Duyên rời đi.
Nhỏ giọng nói với nữ tử bên cạnh: “Ta muốn ăn thịt sắc xốp giòn.”
“Chỉ có bánh bột ngô thịt khô, muốn ăn không?”
“Không ăn! C·hết đói cũng không ăn!”
Hài tử cãi lại một câu, rồi lại bắt đầu “Bang bang bang…” gõ lên, khiến nữ tử bên cạnh cũng phải trợn mắt, dù sao đói bụng thật sự thì tự nhiên sẽ ăn thôi.
…
Ba ngày sau, trong đêm mưa, trên Tiêu Diệp Sơn nằm giữa ranh giới Quân Thiên Phủ và Tây Ninh Phủ, Kế Duyên đang miễn cưỡng bước đi trên đường núi.
Tiêu Diệp Sơn được gọi như vậy vì nhìn từ đỉnh cao nhất, thế núi tổng thể giống như lá chuối. Quy mô của ngọn núi này không quá lớn, còn không bằng Lão Hoa Sơn mà Ngọc Hoài và hai đồng tử đã gặp trước đó. Nó kéo dài hơn ba mươi dặm giữa hai phủ, chiếm diện tích hơn mười dặm vuông.
Kế đại tiên sinh có một thói quen, một khi trời mưa, đi đường luôn thích chậm lại, bởi vì ngày mưa hắn có thể rõ ràng “thấy” được cảnh đẹp sơn thủy, cùng tiếng mưa rơi “chạm” vào vạn vật trên đại địa.
Giờ phút này cũng vậy, một trận mưa từ trước khi vào đêm vẫn không ngừng rơi, Kế Duyên cũng chậm rãi ung dung đi lâu như vậy, phía trước “nghe” thấy một tòa phòng ốc.
Đến gần xem xét, ngửi thấy một tia mùi đàn hương, lại nhìn bày biện bên trong, quả nhiên là một tòa Sơn Thần Miếu.
Bung dù vào mái hiên nhà, thu dù vẩy nước, đẩy cửa miếu, Kế Duyên buông lỏng quan sát ngôi miếu không lớn này.
Sơn Thần Miếu này chỉ rộng vài trượng, tuy cũ nát và không có người coi miếu ở thường xuyên, nhưng hẳn là không thể coi là một ngôi miếu hoang vắng. Dù sao bàn thờ vẫn chỉnh tề, cũng có cống phẩm lưu lại, giống như là bách tính quanh núi vào ngày lễ hoặc khi có việc sẽ đến tế tự một phen, đương nhiên, phần lớn thời gian vẫn không có ai.
Nhìn kỹ tượng Sơn Thần, bộ dáng khắc họa khác với người thường, tuy mặc áo bào, nhưng xương mặt đều hơi nhô ra, trên trán còn có hai cái bướu phình lên. Người tạc tượng vẽ lên vài đường vân xoắn trên hai cái bướu đó, khiến Kế Duyên không chắc hai cái đó đại biểu cho sừng thú hay là sưng khối.
Trên tượng Sơn Thần không có dấu vết kim thân pháp tướng thần quang, nhưng xác thực có hương hỏa chi lực tồn tại quấn quanh, chỉ là dị thường yếu ớt. Xem xét liền biết không phải chính thần, kết hợp với bộ dáng không giống người thường kia, hẳn là một tinh quái thiên sinh địa dưỡng muốn mượn hương hỏa nguyện lực để phụ trợ gia tốc cấu kết địa mạch sơn mạch, thành tựu vị Sơn Thần.
Theo bản tính, loại tinh quái thân tiểu thần này không thể ở trong miếu mãi được, chỉ khi cảm nhận được hương nhân tế tự mới trở về lấy hương hỏa nếm cống phẩm.
Kế Duyên mở Pháp Nhãn, chỉ vài lần đã nhìn rõ tượng thần, thấy cái gọi là “Sơn Thần” này đạo hạnh còn kém xa lắm. Hơn nữa, Tiêu Diệp Sơn tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là một ngọn núi, cũng có diện tích hơn mười dặm vuông, không phải nhỏ bé như trang viên thôn xóm Thổ Địa.
Với hương hỏa yếu kém của ngôi miếu nhỏ này, năm này tháng nọ thu thập cũng chỉ đủ duy trì, còn phải tăng thêm tu luyện không lười biếng, thêm nữa là thân tinh quái, trăm năm sau lịch kiếp mới có thể có chút thành quả, nhưng cũng chỉ là chút thành quả. Ân, không nhỏ trong lòng đường c·hết yểu, nói thì vạn sự đều yên.
“Tu hành khó nha!”
Kế Duyên cảm thán một câu, đóng cửa miếu rồi hướng tượng thần cáo lỗi một tiếng, kéo một khối bồ đoàn đến góc nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lấy « Ngoại Đạo Truyện » từ trong ngực ra, đọc “Tả Thực Tiểu Thuyết” trong đêm mưa này cũng có một phong vị khác.
Trong Sơn Thần Miếu có một cái chậu sắt đựng than, hẳn là dùng để hóa vàng mã các loại, bên cạnh còn có củi cành và lửa than, tựa hồ là để tạo thuận lợi cho khách hành hương nghỉ chân tạm thời. Nhưng Kế Duyên căn bản không cần ánh lửa, cũng không thấy lạnh, tự nhiên không cần nhóm lửa.
Đọc gần nửa canh giờ, hắn đổi sang « Thông Minh Sách », đúng lúc lật đến trang sách suy đoán và lý giải về Câu Thần thuật. Nói đến việc có thể chân chính Câu Thần cũng cao bằng người pháp lệnh có chỗ tương đồng, hiển nhiên tác giả thành sách cũng không hiểu rõ Câu Thần thuật.
Kế Duyên vô ý thức nhìn tượng Sơn Thần trong miếu. Trước đây, Cừu Phong ở Ngọc Hoài Sơn đã đưa cho hắn một thiên Câu Thần Tàn Thiên, hắn cũng đã sớm nghiên cứu triệt để.
Tàn thiên trải qua mười mấy năm lĩnh hội của Cừu Phong, có rất nhiều tâm đắc ghi lại, độ hoàn thành kỳ thật đã rất cao, nhưng hết lần này tới lần khác thiếu đi mấu chốt thần tủy, cho nên ngoại trừ tác dụng tự thân trợ giúp thu thần tu hành, nó không có ý nghĩa quá lớn.
Thế nhưng trên thực tế, từ khi Kế mỗ nhân duyên pháp không cạn nhận được “Sắc Lệnh” – cái thần thông kỳ dị kia, ở một mức độ nào đó đã có đủ năng lực hoàn nguyên Câu Thần thuật, dù sao chân chính Sắc Lệnh còn cao hơn cả pháp lệnh của cao nhân.
Có thể lý luận sắp xếp luận, khả thi lại cao hơn chung quy là không trải qua sự thật chứng minh.
Đương nhiên, Kế Duyên xem thì cứ xem, nhưng không có ý định thật sự thử một lần. Hắn lại không có chuyện gì, mà tiểu thần cũng là thần, không thể tùy tiện ỷ vào đạo hạnh mà khi dễ thần được.
Đang nghĩ ngợi sự tình, Kế Duyên đột nhiên khẽ động lòng, nghe thấy một chút vang động đặc thù.
Không lâu sau, cửa miếu bị đẩy ra từ bên ngoài với một tiếng “Bịch ~”. Bảy bóng người ướt sũng xông vào trong miếu, vội vàng quét mắt một vòng, thế mà không nhìn thấy Kế Duyên đang hòa mình vào bóng đêm ở góc tường.
“Ôi… ôi… Hẳn là không đuổi theo chứ?”
“Hẳn là không có… Thiếu chủ thế nào?”
“Còn hôn mê đây!”
“Mạc Đồng, ngươi bị thương thế nào?”
“Không có gì đáng ngại!”
Kế Duyên nhìn đám nam nữ ướt sũng chật vật kia, còn có một luồng mùi máu tươi bay tới. Bất luận là về nhân số hay trạng thái, bọn họ đều kém đi không ít, chính là đám người đã gặp ở quán trà trước đó.