Chương 103
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 103
Chương 103: Ta cũng không mua đan
“Lão già kia? Sao không về báo một tiếng, đang làm cái gì đấy?”
Tiếng nói từ trong phòng vọng ra, kèm theo tiếng sột soạt của y phục và tiếng bước chân. Phu nhân vén rèm bước ra, thấy tướng công mình mặt mũi đầy mồ hôi, tê liệt ngã xuống đất thở dốc.
Phu nhân hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ người, nhưng vừa chạm vào thì phát hiện thân thể Tả Bác Nhiên đã cứng đờ.
“Ôi lão già kia, ông làm sao vậy!?”
Bà vội vàng sờ soạng, phát hiện tóc Tả Bác Nhiên ướt đẫm, sắc mặt lại tái nhợt, bèn xoa ngực giúp ông thuận khí.
Có lẽ nhờ hơi ấm từ tay nội nhân, Tả Bác Nhiên mới dần hồi phục, vận chuyển chân khí trong cơ thể để trấn tĩnh lại.
“Ôi… Hô… Vừa rồi, ta cứ tưởng mình phải chết…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trông ông như gặp ma ấy!”
“Suỵt!”
Tả Bác Nhiên giật mình, vội nhìn ra phía cửa.
“Bà đừng nói bậy, ta gặp thần đấy! Phán Quan đại nhân của Quân Thiên Phủ Thành Hoàng, cả Văn Võ Phán Quan đều đến, vừa rồi ở ngay chỗ kia!”
Tả Bác Nhiên vẫn còn kinh hãi, chỉ vào vị trí trước bàn bát tiên.
“Hô… Ta còn tưởng là số mình đã tận, ai ngờ hai vị Phán Quan bảo là do có cao nhân nhắc nhở, nên đến định cạnh cửa… Hô…”
Tả Bác Nhiên nói mà giọng vẫn còn run rẩy. Tự mình tiếp xúc quỷ thần, nỗi kinh hoàng không phải ai cũng tưởng tượng được, càng không phải như nghe kể chuyện tiên sinh ngoài chợ, ngoài sợ hãi ra thì vẫn là sợ hãi.
Nhưng đến lúc này, một cảm giác hưng phấn cũng dần trỗi dậy, ngày càng mãnh liệt. Sắc mặt Tả Bác Nhiên từ tái nhợt chuyển sang hồng hào cũng chỉ trong chốc lát.
Dù sao Tả Bác Nhiên cũng là người luyện võ, ông vịn chân đứng dậy, đi đến bàn bát tiên, nhìn tự thiếp trên bàn, nghĩ đến lời Kế tiên sinh nói sẽ chào hỏi Quân Thiên Phủ Thành Hoàng, quả nhiên màn đêm vừa buông xuống thì Phán Quan đã đến.
Vợ Tả Bác Nhiên ban đầu nghe chồng nói gặp Phán Quan thì không tin lắm, nhưng thấy tự thiếp trên bàn, bà cũng cảm thấy có lẽ là thật, dù sao cũng là lời hứa của tiên nhân.
Mãi đến gần nửa canh giờ sau, hai vợ chồng mới trở lại giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, chuyện Tả Bác Nhiên gặp Văn Võ Phán Quan mới lan truyền trong đám con cháu Tả thị, sau đó người nhà họ Ngôn cũng lần lượt biết chuyện. Có điều, khu vực cửa hàng Ngôn gia đều là người một nhà, nên không ai dám tùy tiện tung tin ra ngoài.
Đến ngày thứ tư sau khi Tả Bác Nhiên gặp Phán Quan.
Hai ngày nay, cửa hàng Ngôn gia có một hiện tượng kỳ lạ: hai ba chục thợ rèn vạm vỡ, từ già đến trẻ, đều không lo rèn sắt mà lại cặm cụi làm vỏ kiếm.
Người thì hợp tác từ khâu gọt hình đến rèn luyện rồi bôi mỡ, người thì tự mình hoàn thành toàn bộ quy trình. Cứ như một phường thủ công truyền thống, ai nấy đều hưng phấn vì nghĩ rằng mình đang làm vỏ cho một thanh Tiên Kiếm.
Còn kẻ đầu têu gây ra chuyện này, giờ phút này vẫn vô tư du lãm trong Quân Thiên Phủ.
Nhớ đến quán trà mà lần đầu đến Quân Thiên Phủ đã ghé nghe ngóng tin tức, Kế Duyên định bụng sẽ nghe nốt bộ « Hoàng Tướng Quân Truyện », nhưng người kể chuyện trong quán đã đổi, mà câu chuyện cũng khác rồi.
“Vị khách quan kia, mời vào trong ạ! Canh, đồ nhắm, trà nước gì cũng có!”
Một người hầu trà thấy Kế Duyên đứng tần ngần trước cửa hồi lâu mà không vào, bèn ra mời chào.
Kế Duyên chỉ cười lắc đầu, không nói gì thêm rồi quay người rời đi. Người kể chuyện đã đổi, mà câu chuyện cũng không phải « Hoàng Tướng Quân Truyện », hắn cũng thấy hơi mất hứng.
Người hầu trà nhìn theo bóng lưng vị đại tiên sinh, gãi đầu khó hiểu, trông người này đâu có vẻ gì là không đủ tiền uống một bình trà đâu.
Kế Duyên không dùng bất kỳ thuật pháp hay thân pháp nào, chỉ chậm rãi bước đi, ra khỏi thành rồi hướng về phía cửa hàng Ngôn gia bên bờ Nguyên Tử Hà.
Lần này Kế Duyên không định quấy rầy người ta nhiều, xong việc là xong, không cần thiết khiến người nhà họ Ngôn phải kinh hồn bạt vía. Đến bờ Nguyên Tử Hà, Kế Duyên dùng Chướng Nhãn Pháp che giấu thân hình, rồi mới tiến vào phạm vi cửa hàng Ngôn gia.
Có chút kỳ lạ, bên Ngôn gia không hề có tiếng rèn sắt, mà lại có rất nhiều tiếng gỗ ma sát và tiếng bàn luận xôn xao từ phía sau tiệm vọng ra.
Kế Duyên trước tiên đem chiếc dù đã mượn không lời trả về chỗ cũ, sau đó lần theo tiếng động và mùi hương đi về phía sau xưởng rèn của Ngôn gia.
“Hít…”
Hiếm khi Kế Duyên hít một hơi có vẻ khoa trương.
Đến giờ phút này, chuyện phàm trần có thể khiến Kế Duyên kinh ngạc tuy không ít, nhưng cũng không nhiều. Mà chuyện trước mắt chính là một trong số đó.
Chỉ thấy dưới vài cái lều lớn, hai ba chục thợ rèn mình trần đang cặm cụi chế tác vỏ kiếm. Người thì đang dở tay, còn trên kệ, trên mặt đất bên cạnh, đã bày la liệt ít nhất mười mấy cái vỏ hoàn chỉnh.
Từ kiểu dáng đến màu sắc, từ chạm trổ đến hoa văn, muôn hình vạn trạng…
‘Người nhà họ Ngôn uống nhầm thuốc à?’
Ý niệm này vừa lóe lên, Kế Duyên liền bật cười, nghĩ đến nguyên nhân vẫn là do cái danh “Tiên nhân” của mình.
Chỉ là nhìn thấy nhiều vỏ kiếm như vậy, không biết người nhà họ Ngôn đã tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực. Ban đầu Kế Duyên chỉ định để lại một trăm văn coi như tiền mua vỏ kiếm, rồi viết một tờ giấy báo lại là xong.
Nhưng bây giờ có nhiều vỏ kiếm như vậy, Kế mỗ cũng không muốn làm kẻ ngốc trả hết tiền.
Nói thật, trong số vỏ kiếm này, trừ những cái quá sức tưởng tượng ra, thì cái nào Kế Duyên cũng ưng ý. Hắn lặng lẽ đi đến một cái giá gỗ ở ngoài rìa, đưa tay lấy một chiếc vỏ gỗ màu xanh nhạt mộc mạc, rồi cùng với vỏ kiếm biến mất.
Sau đó Kế Duyên hơi do dự một chút, rồi vẫn có chút dở khóc dở cười lấy ra hai thỏi bạc tròn một lượng từ trong ngực, dùng nhu kình ném về phía Ngôn lão gia tử đang hăng say rèn vỏ kiếm mới, dù đã bảy tám mươi tuổi.
“Thùng thùng!”
Hai thỏi bạc lại dùng nhu kình ném trúng đầu Ngôn lão gia tử, phát ra hai tiếng giòn tan, khiến ông giật mình, cho là ai đó trêu đùa, theo phản xạ chụp lấy hai thỏi bạc từ trên đầu xuống, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì.
“Ai? Thằng hỗn trướng nào dám ném bạc vào ta!”
Đúng lúc này, giọng nói trêu tức của Kế Duyên từ xa vọng lại.
“Ai bảo các ngươi làm nhiều vỏ kiếm như vậy? Ta chỉ có một thanh kiếm thôi, số tiền còn lại, tự các ngươi bán vỏ kiếm mà thu hồi vốn đi!”
Thanh âm ngày càng xa, rõ ràng là đã rời đi.
Ngôn lão gia tử vội che miệng, mồ hôi trên trán túa ra không ít. Vừa rồi mình mắng tiên nhân sao?
Lúc này, tất cả thợ rèn đều nghe tiếng dừng tay, nhất thời xưởng rèn im phăng phắc, không ít người còn lén liếc nhìn Ngôn lão gia tử xem phản ứng của ông.
Mười nhịp thở sau, xác nhận tiên nhân đã rời đi, không có ý định so đo, Ngôn lão gia tử đột nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng, lập tức gào to.
“Ai có vỏ kiếm được chọn rồi? Mau xem ai có vỏ kiếm được chọn rồi, thiếu cái nào? Tất cả mọi người tìm xem!”
“Đúng đúng đúng! Mau xem thiếu cái nào!”
“Vậy cái trên tay ta còn chưa làm xong đâu… Làm cái rắm gì nữa!”
“Tốt nhất là ta, tốt nhất là ta! Chắc chắn là ta rồi!”
Một đám thợ rèn nhao nhao kiểm tra giá đỡ và vỏ kiếm trên mặt đất, mong mỏi có thể phát hiện ra cái bị thiếu.
“A ha ha ha ha… Là ta! Là ta! Vỏ kiếm của ta được chọn rồi! Ha ha ha ha… Cái vỏ xanh mộc trên cùng của ta không thấy! Ha ha ha, nhất định là bị tiên nhân lấy đi!”
Một gã thợ rèn ba mươi mấy tuổi mừng rỡ còn thiếu điều nhảy dựng lên múa may, vừa chỉ vào giá gỗ vừa cười như điên.
Rất nhiều thợ rèn bên cạnh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn lật qua lật lại tác phẩm của mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể chấp nhận một sự thật tàn khốc là không thiếu cái nào.
Đến cuối cùng, mọi người nhao nhao nhìn gã thợ rèn đang đắc ý bĩu môi thở dài, qua loa chúc mừng vài câu.
Gã kia đang đắc ý thì thấy thái gia đi về phía từ đường, lập tức vỗ đầu nhớ ra bạc còn chưa đến tay mình, vội vàng đuổi theo.
“Thái gia, thái gia~! Cái bạc, bạc phải cho con chứ, ít nhất cho con một thỏi đi, tiên nhân cho mà, thái công~!”
“Hừ, ngươi cũng biết tiên nhân cho, ngươi biết cái gì tác dụng! Cho ngươi cũng là phung phí của trời, ta mang vào từ đường cúng bái, để cùng bài vị tổ tông, lúc dâng hương mọi người đều thấy!”
Ngôn lão gia tử không quay đầu lại, bước nhanh hơn, để lại câu nói này khiến gã kia đứng chôn chân tại chỗ.