Chương 88 Đường Hoàng Chính Đại, Tìm Chửi Trước Cửa
- Trang chủ
- [Dịch] Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
- Chương 88 Đường Hoàng Chính Đại, Tìm Chửi Trước Cửa
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 88 Đường Hoàng Chính Đại, Tìm Chửi Trước Cửa
Chương 88: Đường Hoàng Chính Đại, Tìm Chửi Trước Cửa
Đa phần học tử đều ở bên ngoài, chỉ một số ít ở trong Học Cung, thường thì đến giờ lên lớp họ mới đến đây.
Lý Thanh nổi bật giữa đám đông, bởi hắn mặc một bộ đồng phục không phải của đệ tử Học Cung.
Không ít người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn. Lúc này, Lý Thanh đã khôi phục chiều cao như bình thường, song dung mạo lại có chút biến đổi.
Đặc biệt là cốt tướng, ngũ quan đều có điều chỉnh nhỏ. Ngay cả người quen cũ cũng không thể nhận ra hắn có gì bất thường, tuổi tác bên ngoài khoảng 20 tuổi.
Hắn đi về phía đại môn Tắc Hạ Học Cung. Ở cửa, một lão già thấy hắn thì mỉm cười nói.
“Người trẻ tuổi, không phải học tử hay giáo tập của Tắc Hạ Học Cung thì không thể vào bên trong.”
“Ngươi đến tìm ai ư?” Lão già dung mạo hiền lành, khẽ mỉm cười nói.
Lý Thanh nhìn lão, cảm nhận được Nho môn tinh khí đặc hữu trong cơ thể lão giả, bèn mỉm cười nói.
“Lão trượng, ta đến gặp phu tử của học viện.”
Lão già nhìn Lý Thanh, nghe lời hắn nói thì giật mình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Dám hỏi tiểu hữu họ tên là gì? Giữa ngươi và phu tử có mối quan hệ nào chăng?”
Lúc này, một vài học tử đứng gần đó dường như đều đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, bèn đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ đến.
Một người trẻ tuổi, đứng trước đại môn Tắc Hạ Học Cung, lại nói muốn gặp phu tử, nhìn thế nào cũng không bình thường.
Lão già đứng một bên thấy ánh mắt của các học tử đổ dồn tới, lập tức đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía bọn họ.
Lão quát lớn: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính! Các ngươi đều học đến bụng chó cả rồi sao?”
Nghe lời quát mắng của lão nhân, các học tử hoảng loạn chạy thục mạng vào trong Tắc Hạ Học Cung.
Một số người không khỏi lẩm bẩm: “Trịnh lão đầu thật là quá cổ hủ.”
“Trịnh lão đầu mặt sắt phát uy rồi!”
“Chạy mau!”
Các loại tiếng kêu kỳ quái vang lên một mảnh, trên mặt Lý Thanh cũng lộ ra nụ cười kỳ quái.
Trịnh lão đầu khẽ ho khan, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh: “Người trẻ tuổi, ngươi còn chưa trả lời ta ư?”
Lý Thanh mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy trắng, trên đó in một đồ án.
Hắn khẽ trưng ra trước mặt Trịnh lão đầu: “Phiền lão tiên sinh giao thứ này cho phu tử, phu tử ắt sẽ biết ta là ai.”
Trịnh lão đầu nhìn tờ giấy trắng Lý Thanh đưa tới, trên đó in hình ảnh một lệnh bài.
Trên đó có rất nhiều hoa văn. Lông mày lão đột nhiên nhíu lại, dường như đã nhìn ra đây là thứ gì.
“Phu Tử Lệnh?” Ánh mắt lão lộ ra một tia kinh ngạc, đánh giá Lý Thanh từ trên xuống dưới.
Lý Thanh khẽ mỉm cười: “Còn xin lão tiên sinh giúp ta truyền hộ.”
Trịnh lão đầu nghe vậy khẽ gật đầu: “Được, người trẻ tuổi xin chờ một lát.”
Trịnh lão đầu xoay người rời khỏi đây, biến mất vào bên trong đại môn Tắc Hạ Học Cung.
Lý Thanh đứng cạnh đại môn, ung dung nhìn đông ngó tây, đối với những học tử này hắn cũng rất hứng thú.
Hắn phát hiện có không ít tu sĩ ẩn giấu trong đó. Đa phần những học tử này đều có sắc mặt nghiêm nghị, giữa họ và những người xung quanh có một loại ngăn cách mờ ảo.
Trong đó không chỉ có học tử Nho môn, mà còn có khí tức của các học phái khác.
“Người không ít vậy, cứ 10 người thì có một tu sĩ. Tắc Hạ Học Cung mỗi năm đều tốt nghiệp một nhóm người, số lượng này phân tán khắp cả nước, thật đáng kinh ngạc.”
Lý Thanh âm thầm tính toán các loại tin tức. Gần đây, việc nghiên cứu Ngọc bản của hắn đã có chút manh mối.
Thứ này không nhất định chỉ dùng cho công pháp, mà còn có thể giúp hắn phá giải các loại âm mưu.
“Nếu ta viết tất cả thông tin nhìn thấy, nghe thấy thành một quyển nhật ký, rồi phối hợp với các loại thông tin thu thập được hàng ngày, chỉ cần thông tin đủ, Ngọc bản sẽ có thể phân tích ra chân tướng trong đó.”
“Điều này có nghĩa là ta có năng lực phá giải âm mưu. Trong thế giới vân ba quỷ quyệt này, năng lực đó sẽ vô cùng quan trọng.”
“Những đại năng kia thủ đoạn vô số, phục bút vạn ngàn, trí tuệ của ta đây chưa chắc đã sánh bằng họ.”
Ngay lúc hắn chìm đắm trong suy nghĩ, một giọng nói vang lên: “Ngươi là ai? Sao lại chặn ở cửa Học Cung, đây là nơi ngươi có thể chặn cửa ư?”
Giọng nói nghiêm khắc vang lên. Lý Thanh nhíu mày, nhìn về phía người nói chuyện.
Một học tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, trên mặt có một tia ngạo khí, giữa lông mày toát ra một loại khí chất cao ngạo.
Một đôi mắt âm trầm, đôi môi rất mỏng, khóe miệng lại có một nốt ruồi đen, phá hủy một khuôn mặt vẫn coi như anh tuấn.
Lý Thanh nhìn hắn một cái, cười khẩy một tiếng, ánh mắt trực tiếp lướt qua hắn, nhìn về phía xa xăm.
Đối với người không lễ phép, hắn cũng sẽ dùng sự không lễ phép để đáp trả.
Nam tử trẻ tuổi kia thấy Lý Thanh khinh thường như vậy, lập tức trên mặt một mảnh xanh đỏ: “Ngươi sao lại không trả lời ta?”
Lý Thanh nhìn người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Thế giới này sao lại có loại đồ ngốc như vậy, đúng là tên điển hình chuyên đi gây họa khắp nơi.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Ta vì sao phải trả lời ngươi? Ta quen ngươi ư?”
“Đại môn Tắc Hạ Học Cung này là nhà ngươi mở sao?”
“Luật pháp nào quy định ta không thể đứng ở đây?”
“Ta đứng ở đây có liên quan đến ngươi sao?”
“Về nhà ngủ đi, đừng có đi gây họa khắp nơi.”
Lý Thanh nhàn nhạt nói, tay phải khẽ vung lên, hệt như đang đuổi ruồi.
Biểu cảm và động tác này, hệt như lợi kiếm, kích thích đến lòng tự tôn của nam tử kia, khiến trên mặt hắn một mảnh tức giận.
“Ngươi. . .” Nam tử kia giơ ngón tay chỉ vào Lý Thanh, cả người tức giận run rẩy.
Một vài học tử bên cạnh nghe Lý Thanh mắng một trận, nhìn người kia bị bẽ mặt, khóe miệng đều lộ ra một tia cười khó hiểu.
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Cãi vã gì vậy?”
“Trước cửa Học Cung không cho phép tranh cãi, các ngươi không biết ư?”
Trịnh lão đầu mặt đầy nghiêm túc bước ra, ánh mắt nhìn về phía tất cả mọi người.
Nam tử mặt đầy tức giận lập tức kìm nén tính khí, hành lễ với Trịnh lão đầu rồi nói.
“Trịnh giáo tập, người này chặn trước đại môn Học Cung, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự trang nghiêm của Học Cung, ta đang xua đuổi hắn.”
Nam tử nốt ruồi đen giành trả lời nói một trận, dường như muốn đặt bản thân đứng trên điểm cao nhất của đạo đức.
Ánh mắt Trịnh lão lạnh đi, lập tức biết chuyện gì xảy ra: “Chu Hưng Long, người khác đứng ở đây, tự nhiên có nguyên nhân của họ.”
“Chỉ vì người khác đứng ở đây, ngươi đã muốn xua đuổi họ, ngươi đây là đạo lý gì?”
“Học Cung của ta khi nào lại tùy tiện xua đuổi người qua đường? Sách vở của ngươi đều đọc đến đâu rồi?”
Chu Hưng Long bị Trịnh lão đầu mắng té tát một trận, lập tức cả người đều ngớ ra.
Lý Thanh ở một bên khẽ cười khẩy, càng khiến sắc mặt hắn đỏ bừng, không nói nên lời.
“Còn không mau vào, buổi học sáng sắp bắt đầu rồi.”
Chu Hưng Long nghe lời này, chỉ có thể hung ác nhìn Lý Thanh một cái, rồi xoay người đi về phía bên trong Học Cung.
Trịnh lão đầu lắc đầu, nhìn về phía Lý Thanh nói: “Vị công tử này, để ngươi chê cười rồi. Xin mời đi theo ta, phu tử muốn gặp ngươi.”
Lý Thanh gật đầu, đi theo Trịnh lão đầu vào bên trong Tắc Hạ Học Cung.
Sở dĩ hắn làm ra hành động kinh người tại Học Cung cũng là có mục đích.
Hại người không thể có, phòng người không thể không có.
Tuy rằng tu sĩ Nho môn dường như không có người xấu, nhưng hắn dù sao cũng là người có được lệnh bài từ Long Cung.
Hắn cần để tất cả mọi người đều biết mình đã vào Tắc Hạ Học Cung. Dưới sự kiêng dè, ít nhất người của Học Cung sẽ không tùy tiện động thủ.
Đường hoàng chính đại tiến vào, thì cũng phải đường hoàng chính đại đi ra.
Học Cung là mẫu mực của thiên hạ, không thể làm ra chuyện không dạy mà giết.
Quân tử có thể lừa dối bằng phép tắc. Quy củ và danh tiếng chính là sự trói buộc.
Là Lý Thanh của thời hiện đại, hắn đã xem rất nhiều nội dung về bộ quy tắc này của cổ đại.
“Hy vọng mọi chuyện thuận lợi.”
———-oOo———-