Chương 415 Ngửi Thấy Mùi Âm Mưu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 415 Ngửi Thấy Mùi Âm Mưu
Chương 415: Ngửi Thấy Mùi Âm Mưu
Sau khi giao dịch thành công, toàn bộ hội trường hân hoan náo nhiệt.
Không ít người bắt đầu rời đi, vị tán tu ra giá đầu tiên cũng đã lặng lẽ rời khỏi.
Hoàng Ngọc Lương cầm được cổ họa, Thương Khâu Quân đứng bên cạnh nhìn hắn.
“Đây rốt cuộc là vật gì? Nói ta nghe xem?”
Hoàng Ngọc Lương nhìn Thương Khâu Quân, “Đi thôi, chúng ta hãy rời khỏi đây trước, về rồi ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi đây, rồi cũng nhanh chóng xuất hiện tại nhà của Thương Khâu Quân.
Đây là một gian thư phòng phú lệ đường hoàng, Hoàng Ngọc Lương trải tấm đồ giấy trong tay lên mặt bàn.
Nét mặt hắn hơi ngưng trọng, cẩn thận đánh giá tấm đồ giấy trên đó.
Đồng thời, hắn lấy ra một tờ giấy trắng từ bên cạnh, rồi viết hai chữ mình nhìn thấy lên.
Thương Khâu Quân đứng một bên nhìn thấy cảnh này, đối với hai chữ trên giấy tuyên, hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Đây là chữ gì?”
Hoàng Ngọc Lương chỉ vào hai tòa kiến trúc, chậm rãi nói.
“Ngươi xem những đường nét phác họa hai tòa kiến trúc này, trong đó có vài hoa văn không hài hòa, sau khi rút ra có phải là hai chữ này không?”
Thương Khâu Quân cẩn thận quan sát một lát, đối chiếu với đường nét kiến trúc và hai văn tự trên bản đồ, hắn kinh ngạc nói.
“Thật sự là y hệt!”
“Hai chữ này có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa của hai chữ này là – Nghi Thức.”
“Nghi Thức?” Nét mặt Thương Khâu Quân kinh hãi, hắn đương nhiên rất rõ hai chữ Nghi Thức này có ý nghĩa gì.
Mọi pháp thuật, sự kiện liên quan đến nghi thức thường đều ẩn chứa hiệu quả to lớn.
Hắn khẽ thở ra một hơi đục, “Ý của ngươi là, trên tấm đồ giấy này ẩn chứa một loại nghi thức thần bí nào đó.”
“Không sai, hơn nữa tấm giấy này có lịch sử 3000 năm, thế mà lại có thể bảo quản hoàn hảo đến vậy.”
“Hiển nhiên là được sưu tầm cẩn thận.”
“Văn tự ẩn giấu bên trên là văn tự của Đại Ngu triều 3300 năm trước, văn tự này trải qua hơn 3000 năm biến hóa, phàm nhân hầu như không ai nhận ra.”
“Nhưng ta từng ngẫu nhiên nghiên cứu vài cổ tự, nên đối với văn tự này có rất nhiều ấn tượng.”
“Vật này tuyệt đối có lai lịch phi phàm, có điều muốn phá giải toàn bộ cũng không hề đơn giản.”
Ngay khi Hoàng Ngọc Lương nói đến đây, Thương Khâu Quân bỗng nhiên đập mạnh vào đầu gối.
“Hỏng rồi, vị tán tu trong buổi đấu giá kia, hắn cũng nhất định đã nhìn ra điều gì đó!”
Hoàng Ngọc Lương nghe lời này, nét mặt hơi ngưng trọng, “Tin tức e rằng sẽ nhanh chóng bị lộ ra ngoài!”
“Ta phải lập tức đưa nó đến Thiên Lý Học Viện, giao cho viện trưởng!”
“Chỉ có tồn tại cấp bậc này, mới có thể giữ được vật này!”
Thương Khâu Quân nghe lời này, nét mặt lập tức cứng đờ, “Vậy chẳng phải ta đã phí công rồi sao!”
“Ta còn bỏ ra vạn lượng vàng đấy!”
Hoàng Ngọc Lương liếc hắn một cái, “Yên tâm đi, ngươi nghĩ chúng ta giao cho viện trưởng rồi, sẽ không có thưởng sao?”
“Nghi thức ẩn chứa trong bản đồ này, nếu thật sự có tác dụng to lớn, tuyệt đối sẽ có phần thưởng tương ứng cho chúng ta.”
“Các ngươi Thương gia cũng có thể có được phần nghi thức này.”
“Nho môn ta làm việc từ trước đến nay đều tuân thủ quy củ!”
Thương Khâu Quân nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được, vậy thì cứ làm theo lời ngươi nói.”
Hoàng Ngọc Lương cất kỹ cổ họa, vội vàng hướng về Thiên Lý Học Viện mà đi.
Lúc này, trên một con phố nhỏ, vị tán tu bị Thương Khâu Quân cướp mất cổ họa đang tức giận bất bình, ác độc nguyền rủa.
“Đám tu sĩ đạo thống đáng chết, khó khăn lắm mới phát hiện được một món hời, thế mà lại bị hắn cướp mất.”
“Các ngươi thật đáng chết, ta không có được, các ngươi cũng đừng hòng có được.”
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười dữ tợn, nhưng hắn lại không hề nhận ra.
Một luồng lực lượng kỳ diệu đang ảnh hưởng đến tư duy của hắn.
Vị tán tu này viết hơn mười tờ cáo thị, rồi thừa lúc đêm đen gió lớn, nhanh chóng dán khắp toàn thành.
Đặc biệt là gần mấy học viện, cùng với Bách Môn Hạng của Dương Châu Thành, đều bị dán cáo thị.
Rất nhanh, một tin tức lan truyền điên cuồng trong Dương Châu Thành.
Thương Khâu Quân của Thương gia, đã mua được một tấm bản đồ Dương Châu Thành 3300 năm trước.
Trong bản đồ ghi chép một nghi thức thần bí, tên gọi được nghi ngờ là 《Trường Sinh Nghi Thức》.
Nhất thời, tin tức này như một cơn cuồng phong lan truyền ra ngoài, làm chấn động vô số người.
Tại Dương Châu Vương phủ, nét mặt Dương Châu Vương hơi ngưng trọng.
Lúc này, quản gia của hắn đang báo cáo cho hắn, về tin tức mới nhất đang làm xôn xao khắp Dương Châu.
“Kẻ dán cáo thị đã bị bắt chưa?”
Đại quản gia Vương phủ – Chu Hoa Minh khẽ lắc đầu, “Vương gia, vẫn chưa bắt được.”
“Người phía dưới đang gấp rút tìm kiếm.”
“Người của Trừ Ma Điện cũng đang tìm hắn, kẻ này e rằng đã trốn đi rồi.”
“Nghe nói Thương Khâu Quân đã đưa vật này cho Hoàng Ngọc Lương, còn Hoàng Ngọc Lương đã mang nó về Thiên Lý Học Viện.”
Dương Châu Vương nhíu mày, “Xem ra ta phải đích thân đến Thiên Lý Học Viện một chuyến, hỏi Chu Trình Lý cho ra lẽ!”
Ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Vương gia, Hàn Khiếu Thiên tướng quân cầu kiến!”
Dương Châu Vương nhíu mày, “Cho hắn vào!”
“Vâng!”
Rất nhanh, một nam tử thân mặc khôi giáp đã bước vào, thân hình hắn hùng tráng, toàn thân tràn ngập sát khí, ít nhất cũng đạt Linh Thức cảnh giới!
Chính là tướng quân Thành Vệ quân – Hàn Khiếu Thiên.
Hàn Khiếu Thiên chắp tay hành lễ với Dương Châu Vương, “Bái kiến Vương gia!”
“Hàn tướng quân mời ngồi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Bẩm Vương gia, trong quân xuất hiện một chuyện kỳ lạ!”
“Kỳ lạ? Chuyện kỳ lạ gì?”
“Dưới trướng ta có một hiệu úy, tên là Triệu Càn Khôn!”
“Sáng nay hắn đã dâng lên ta một bảo vật! Là vật hắn ngẫu nhiên có được trong thành!”
“Bảo vật này có liên quan đến cổ họa đang được đồn thổi xôn xao mấy ngày nay.”
Dương Châu Vương nghe lời này, mắt lập tức sáng lên, “Bảo vật ở đâu?”
Hàn Khiếu Thiên khẽ cười, lật tay vung lên, trong tay xuất hiện một cuộn cổ họa.
“Đây chính là cổ họa mà Triệu Càn Khôn đã dâng lên!”
Đại quản gia vội vàng đi tới, nhận lấy cổ họa, rồi đến trước mặt Dương Châu Vương.
Hắn chậm rãi mở cổ họa ra, một tấm bản đồ rõ ràng hiện ra trong mắt hắn.
Dương Châu Vương không phải là kẻ bất học vô thuật, không nói đến việc học vấn uyên thâm, hắn cũng là nhân vật bác lãm học vấn của bách gia.
Dưới sự quan sát cẩn thận, hắn đã nhìn thấy một số điểm đặc biệt.
Rất nhanh, hắn đã rút ra được vài chữ mình nhận ra.
“《Trường Sinh Nghi Thức》? Đây là thứ gì? Dám lấy Trường Sinh làm hiệu sao?”
Trong mắt hắn càng thêm ngưng trọng, “Trong cáo thị kia không phải nói Thương Khâu Quân đã mua vào sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đại tướng quân Hàn Khiếu Thiên, “Ngươi đã hỏi vị hiệu úy kia, hắn có được vật này bằng cách nào chưa?”
“Đã hỏi rồi, theo lời hắn nói, hắn cũng là vô tình có được.”
“Hơn nữa là có được vài ngày trước buổi đấu giá sao?”
Nghe lời này, Dương Châu Vương nhíu mày sâu sắc, hắn ngửi thấy mùi âm mưu.
“Thật thú vị, xem ra có kẻ đang âm thầm bày mưu, muốn làm chuyện gì đó.”
“Tấm cổ họa này có lẽ là thật, nhưng vật ẩn chứa bên trong có thể có vấn đề.”
“Tiếp tục tìm kiếm, ta phải đi gặp Chu Trình Lý một chuyến!”
———-oOo———-