Chương 87
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 87
Nghe thấy lời này, mọi người đều sững lại, chợt cảm thấy cũng có lý, toàn thân lạnh toát.
Đúng vậy, Nguyệt lão bản có thể bất cứ lúc nào rút dị năng của người khác…
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt an tĩnh của nàng, bọn họ lại yên lòng trở lại.
Nhân phẩm thể hiện ở những chi tiết nhỏ. Chỉ cần từng tiếp xúc với Nguyệt lão bản thì ai cũng biết nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhớ lại lời vừa rồi của Nguyệt lão bản, trong lòng mọi người đều dâng lên từng đợt ấm áp.
Cẩm Tây hơi trầm mặc, mở miệng xin lỗi:
– Xin lỗi, ta đã nghĩ một cách chủ quan, chuyện này làm chưa thỏa đáng.
Tư Nguyệt xua tay, tất nhiên nàng sẽ không trách Cẩm Tây.
Bản thân nàng cũng thấy chuyện này khá nan giải. Dù sao đây không phải lãnh địa của mình, nhưng nếu tình trạng hỗn loạn, đánh nhau kéo dài, khách hàng chém giết lẫn nhau, cũng chẳng có lợi cho việc kinh doanh siêu thị.
Tên đàn ông bị trói lúc này đã không còn chút khí thế ngang ngược nào, hắn mở miệng mắng xối xả:
– Đám các ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ! Hừ! Ta đánh không lại các ngươi, cướp không được nhà, nhưng cứ chờ đấy, sau này nhất định sẽ có kẻ các ngươi không đánh lại! Phì! Có giỏi thì giết ta đi! Ta sẽ ở dưới đất chờ xem các ngươi lang bạt đầu đường xó chợ mà chết thảm!
Hắn lải nhải mắng không biết bao nhiêu câu. Ban đầu mọi người còn cãi lại kịch liệt, nhưng chẳng bao lâu, dưới những lời ngày càng mạnh miệng của hắn, ai nấy đều im lặng.
Đúng vậy, hắn nói không sai.
Ngoài kia, dị năng giả như hắn đâu có ít. Sớm muộn gì cũng sẽ bị danh tiếng của siêu thị hấp dẫn tìm đến. Bây giờ còn có thể dựa vào số đông để chống đỡ, vậy sau này thì sao?
Họ có thể mãi ở đây không? Hay sẽ luôn đoàn kết một lòng như bây giờ?
Đến lúc không đánh lại những kẻ đến sau thì chỉ còn cách lang thang ngoài đường, cho đến khi tìm được một chỗ dung thân khác.
Lữ Văn nhún vai:
– Thấy chưa, muốn cướp địa bàn đâu phải chỉ có mình ta. Người nhắm vào vị trí tốt này nhiều lắm. Ở đây gần siêu thị nhất, nhà cửa lại không tồi, chỉ cần dọn dẹp qua là có thể ở ngay.
Hắn ngẩng đầu liếc Tư Nguyệt, khóe môi nhếch lên một nụ cười:
– Chỉ cần siêu thị còn ở đây một ngày, tranh chấp nhắm vào chỗ này sẽ không bao giờ dừng lại, nhất định máu sẽ chảy thành sông.
Tư Nguyệt liếc hắn một cái, sắc mặt không đổi:
– Ngươi nói chuyện đúng là kiểu làm màu.
Nàng nói:
– Thế này đi, chúng ta cùng bàn bạc, tốt nhất là giải quyết dứt điểm chuyện này. Ta không muốn ngày nào cũng phải bận tâm mấy việc nhảm nhí này nữa.
Mọi người cùng vào khu ăn uống tầng một của siêu thị. Người mới đến nhiều, phòng riêng không đủ chỗ nên cuối cùng phải ngồi ở tầng một.
Lữ Văn tựa lưng vào ghế:
– Nói chuyện thôi. Ta nói trước lập trường của ta. Ai có bản lĩnh thì được ở. Ta nghĩ thực lực của ta xứng đáng được ở nhà trong khu cư dân. Có kẻ chẳng là gì mà lại chiếm mấy căn nhà, mặt dày như chậu rửa.
Vừa dứt lời, Tư Nguyệt đã thấy có người siết chặt nắm tay.
Bành Hiểu Đồng không thích chọc tức như Lữ Văn, nhưng lại nói trúng tim đen:
– Ngươi nhìn vị này đi.
Nàng chỉ sang Cẩm Tây:
– Nếu ta nhớ không nhầm thì bọn họ ở khu cư dân cũng đâu chỉ một căn.
Cẩm Tây lúc này có chút chán nản:
– Ồ, rồi sao?
Lữ Văn nói:
– Cho nên chuyện này không có lời giải. Ngươi xem, những kẻ đã có nhà tất nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của mình, nói là “ai đến trước thì ở trước”. Nhưng có kẻ chiếm nhiều nhà thì sao? Chúng ta không có chỗ ở thì chỉ còn cách cướp. Mạnh được yếu thua thôi.
Phạm Quang đang được băng bó, nghe vậy suýt nữa làm loạn ngay tại chỗ:
– Vậy các ngươi nói đến đàm phán làm gì! Hay chỉ để nói mấy lời này?!
Bành Hiểu Đồng giơ tay ra hiệu bình tĩnh:
– Đã nói xin lỗi rồi, chúng ta thực sự sai. Giờ sẽ bồi thường cho ngươi, được chứ? Hai mươi tinh hạch cấp hai, tổng cộng sáu nghìn điểm, thế nào?
Phạm Quang bị nghẹn một hơi ngay cổ họng, suýt sặc chết.
Hắn vừa tức giận trước thái độ hời hợt của họ, lại vừa không thể quyết tâm từ chối sáu nghìn điểm. Bên kia rõ ràng cũng biết điều này, nên mới chọn dùng khoản bồi thường hậu hĩnh để chặn miệng hắn.
Phạm Quang bỗng thấy chán nản. Cả đêm nay, hắn đã trải qua quá nhiều lần như vậy.
Bởi vì đối phương quá mạnh, hoàn toàn không thể đánh lại. Dù có ấm ức hay tức giận đến đâu cũng chỉ có thể nuốt xuống, nếu không thì chỉ nhận thêm một trận đòn nhừ tử.
Bị đánh xong, đối phương lại có thể nhẹ nhàng nói một câu “bồi thường”, rồi đưa cho hắn thứ mà hắn vốn khó lòng có được, khó lòng từ chối.
Cơn giận dâng đến đỉnh điểm, chỉ có thể hóa thành những luồng lạnh lẽo, đóng băng mọi cảm giác và cảm xúc của hắn.
Tư Nguyệt ngẩng mắt:
– Phạm Quang là nhân viên của ta. Ngươi vô cớ đánh người của ta, còn xông vào nhà cướp bóc, sao có thể chỉ đưa chút tinh hạch là xong?
Phạm Quang gần như ngẩn ngơ nhìn nàng.
– Chẳng phải bọn họ nói Phùng Công mới là nhân viên sao?! – Lữ Văn ngơ ngác, cau mày hỏi.
Tư Nguyệt:
– Ngươi nghĩ sai rồi. Nhân viên siêu thị, tất nhiên ta nói ai là thì người đó là.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của siêu thị, lông mày và ánh mắt nàng trông ôn hòa, tĩnh lặng. Nhưng khi nói câu này, chúng bỗng trở nên sắc bén và lạnh lùng.
Chương 63
Tiếng gõ nhẹ lên mặt bàn vang lên, mọi người mới bừng tỉnh.
Trong lòng Phạm Quang chấn động. Hắn biết đây là Tư Nguyệt đang đứng ra bảo vệ mình, hận không thể quỳ xuống hô “Cô nãi nãi uy vũ!”.
Cẩm Tây không chớp mắt nhìn nàng; Phùng Công thì xúc động đến mức không nhịn được, hất cả cồn lên vai Phạm Quang, khiến hắn đau kêu lên một tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc.
Lữ Văn im lặng một lúc, miễn cưỡng hỏi:
– Được thôi, ngài muốn ta bồi thường cái gì?
Hắn cũng không ngu ngốc mà hỏi kiểu “thật hay giả” gì đó. Dù sao vừa rồi chính miệng hắn nói, mọi chuyện đều dựa vào thực lực. Giờ kẻ có thực lực mạnh nhất mở miệng bắt hắn bồi thường, hắn còn có thể không bồi sao?
Tư Nguyệt:
– Ngươi giỏi như vậy, thì gánh luôn chi phí chữa trị cho hai người, phí tổn thất kinh doanh của siêu thị do thiếu nhân viên, thêm cả tiền ăn ở vì không có chỗ ở và bị thương không thể ra ngoài giết tang thi.
– Hai trăm tinh hạch cấp hai nhé.
Lữ Văn đập bàn, bật dậy.
– Hửm? – Tư Nguyệt nhướng mày nhìn hắn.
Hắn lập tức “phịch” một tiếng ngồi lại, lần này đến lượt hắn nghẹn khuất đến mức mặt mày tái mét:
– Không… vấn… đề.
Ngoài mấy kẻ phải chảy máu nhiều nhất, những người khác thì thoải mái ra mặt.
Tư Nguyệt:
– Được rồi, giờ chúng ta tiếp tục bàn chuyện địa bàn này.
Nàng đã tính toán mấy lần nhưng không tìm ra cách nào ổn thỏa, cảm thấy rất khó xử. Nhưng vừa rồi khi ép Lữ Văn – tên cường hào ác bá – nàng chợt nảy ra ý tưởng.
Khu vực này đã trở thành nơi cực kỳ đắt giá. Nếu không can thiệp, sau này sẽ càng loạn. Những nơi xa hơn khu cư dân thì không ở được, trừ phi có một căn cứ chịu đầu tư khổng lồ để sửa thành pháo đài. Nếu chỉ vài người ở thì hoàn toàn không có sự an toàn.
Những kẻ không muốn gia nhập Căn cứ Cuồng Phong, lại chiếm vài căn nhà, trông chờ Tư Nguyệt giúp giữ chỗ để ở gần siêu thị, đồng thời đuổi kẻ đến sau – chuyện đó là không thể. Nàng chẳng rảnh cũng chẳng tử tế đến vậy.
Một nơi đã là vô chủ công khai thì nàng cũng ủng hộ mạnh được yếu thua. Nhưng cuộc tranh giành sát nách siêu thị đã ảnh hưởng đến việc buôn bán, một khi Tư Nguyệt ra tay quản thì đó sẽ là cách quản hoàn toàn khác.
– Ta ủng hộ ai có bản lĩnh thì chiếm địa bàn. – Tư Nguyệt mở lời.
Lữ Văn và Bành Hiểu Đồng mắt sáng lên, thầm nghĩ chẳng lẽ trong hai trăm tinh hạch kia còn tính cả phí hối lộ?
– Nhưng hiện giờ, kẻ có bản lĩnh lớn nhất ở đây là ta. – Tư Nguyệt chậm rãi nói tiếp.
Mọi người như bị sét đánh ngang tai, trừng mắt nhìn nàng, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là một mảnh mờ mịt.
Không phải chứ? Lão bản đứng về phe nào đây? Chạy một chuyến mà mất cả nhà? Khoan… ý này là lão bản định chiếm luôn khu cư dân?!
– Ngài đây là…? – Có người không nhịn được mở miệng hỏi.
Cẩm Tây chen vào, tỏ ý tán đồng:
– Ta thấy thế rất hay. Mọi người đều vì lão bản mà đến. Nếu Nguyệt lão bản chiếm hết rồi cho thuê lại, những kẻ khác cũng không dám đến gây sự, chúng ta sẽ có sự đảm bảo an toàn rất cao.
Nghe hắn nói, những chất vấn vốn không dám thốt ra đều bị nuốt ngược trở lại.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Nếu khu cư dân có thêm một tầng lá chắn phòng ngự, vậy chẳng phải mỗi tối đều có thể yên tâm ngủ ngon sao?
Tư Nguyệt gật đầu:
– Ta cũng nghĩ vậy. Thà ta mệt làm chủ quán trọ, cho các ngươi thuê phòng, còn hơn là ngày nào cũng phải đau đầu làm trưởng thôn hòa giải mấy vụ cãi nhau.
Mọi người vừa mới yên lòng, mặt lại sầm xuống. Nhà trọ một ngày một trăm điểm, ai mà ở nổi?!
Tư Nguyệt thản nhiên:
– Ở không nổi thì đi, cũng giống như bị kẻ khác đánh đuổi chiếm nhà thôi.