Chương 881
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 881
Chương 881: Âm Dương, Thương Lan, Đấu Ngưu
“Lão đạo ta vẫn luôn tin tưởng Tề đạo hữu, Phòng sư huynh cũng hết mực tôn sùng hắn, còn xưng Tề đạo hữu là người có khả năng Kết Anh nhất ở Lan Đấu Đảo này đấy.”
Hoa Dương lão đạo đảo mắt nhìn đám đệ tử mới, rồi hướng về phía vị tu sĩ họ Trần, khẽ hắng giọng nói: “Nếu Tề đạo hữu không có ở đây, lão đạo chỉ có thể thương lượng chuyện này với hiền đệ thôi.”
“Thế nhưng Lư tiền bối trước khi đi có dặn dò gì không?”
Tu sĩ họ Trần nghiêm nghị hỏi.
Lư tiền bối mà hắn nhắc tới chính là chưởng môn đương thời của Lan Đấu Môn, Lư Tiêu Vân. Từ sau khi Yêu Hải xảy ra yêu loạn, ông đã đến trấn giữ Đại Hoang Đảo và đến nay vẫn chưa về.
Nếu là mệnh lệnh của Lư Tiêu Vân, dù cho tu sĩ họ Trần có kiêu ngạo bất tuân đến đâu cũng không dám làm trái.
“Chưởng môn tuy không nói rõ, nhưng cũng coi như là ngầm cho phép rồi.”
Hoa Dương lão đạo nói tiếp: “Hiền đệ hẳn cũng biết rõ, mạch Âm Dương chúng ta vẫn luôn không thể hưng thịnh bằng mạch Ngũ Hành, mấy năm gần đây lại càng suy yếu. Lần khai sơn thu đồ này, số lượng đệ tử thu được vẫn không được như ý muốn, kém xa mạch Ngũ Hành. Vì thế, chúng ta đành phải dùng hạ sách này, quảng nạp môn đồ, bổ sung thêm đệ tử mới nhập môn. Tuy nói là vậy, nhưng những đệ tử có thiên phú thượng thừa, thích hợp tu luyện chân truyền của mạch Âm Dương chúng ta lại không dễ tìm, huống chi đầu năm vừa rồi đã lấy đi một nhóm rồi. Vừa hay nghe nói Yên Miểu Các hôm nay thu đồ, lão đạo liền muốn đến thử vận may xem sao…”
Nghe lão đạo sĩ nói, thần sắc mọi người trong đại điện đều khác nhau.
Đám đệ tử mới thì ngơ ngác cả mặt, cứ tưởng mình nghe lầm, bọn họ vậy mà có cơ hội bái nhập Lan Đấu Môn, đại tông đứng đầu Lan Đấu Đảo này sao?
Vốn đang mừng rỡ khôn xiết vì có được lệnh bài Yên Miểu Các, hiện tại bọn họ đột nhiên trở nên miên man bất định.
Thậm chí ngay cả Triệu Tùng Tiều, người vừa nãy còn nước mắt tuôn đầy mặt, lúc này cũng hơi chấn động, ngón tay nắm chặt lấy lệnh bài đến trắng bệch cả khớp xương.
Đồng thời, bọn họ cũng dần quen với sự bá đạo của Lan Đấu Môn, dám xông thẳng vào tông môn khác để cướp đệ tử.
Hóa thân cũng âm thầm kinh ngạc.
Hắn từng nghe nói qua, Lan Đấu Môn đại khái được chia làm mạch Ngũ Hành và mạch Âm Dương.
Hai trong số tam đại chân truyền, «Thủy Tức Quyết» và «Mộc Yển Kinh», đều là công pháp của mạch Ngũ Hành. Cộng thêm những công pháp Ngũ Hành yếu hơn khác, mạch này có rất nhiều đệ tử và là mạch phồn thịnh nhất.
Đương đại chưởng môn Lư Tiêu Vân cũng xuất thân từ mạch Ngũ Hành.
Ngược lại, mạch Âm Dương lại tỏ ra suy yếu hơn nhiều, có chút hữu danh vô thực.
Nghe nói là do yêu cầu của chân truyền công pháp quá cao, không chỉ khó chọn đệ tử thích hợp tu luyện, mà độ khó khi tu luyện cũng vượt xa các chân truyền khác.
Hiện tại xem ra, không có lửa làm sao có khói, chắc chắn là có nguyên nhân cả. Lời đồn đại quả nhiên không sai, mạch Âm Dương suy thoái đến mức phải bắt đầu đi cướp đệ tử của Yên Miểu Các rồi.
«Âm Dương Thiên Đấu bí thuật» dĩ nhiên không phải là không có ưu điểm, nếu không thì đã không thể đứng trong hàng tam đại chân truyền, nhưng nó lại không giúp gì được trong tình huống này.
Hóa thân ý thức được, đây là cơ hội ngàn năm có một. Tên tu sĩ họ Trần kia rõ ràng có ý kiến với hắn, nếu cứ ở lại đây chịu đủ loại hạn chế, nói không chừng sẽ bị đuổi thẳng cổ ra khỏi cửa.
Thật đúng là “liễu ám hoa minh”, nắm chắc cơ hội lần này, hắn không cần phải vòng vo làm gì nữa, có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Lan Đấu Môn.
Chỉ là không biết, yêu cầu thu đồ của mạch Âm Dương là gì, liệu mình có thể đáp ứng được không?
Hóa thân lâm vào trầm tư, ánh mắt lấp lánh không yên.
Trong đại điện, chỉ có một người càng nghe càng giận.
Sắc mặt của tu sĩ họ Trần càng lúc càng đen, như đáy nồi vậy.
Hoa Dương lão đạo dường như không thấy, vẫn thao thao bất tuyệt: “Lão đạo lần này mang Âm Dương Bàn qua đây, được hay không được, cứ thử một lần là biết ngay, sẽ không chậm trễ chính sự của quý các đâu, mong hiền đệ tạo điều kiện cho.”
Nói xong, Hoa Dương lão đạo thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Đình phía sau tu sĩ họ Trần. Rõ ràng là hắn sốt ruột về nàng hơn những người khác.
Hắn là cáo già, nhìn ra được Phương Đình có địa vị đặc thù, rất có thể là người có thiên phú tốt nhất trong đám đệ tử này, đương nhiên là vô cùng tâm động.
“Đủ rồi! Lão thất phu ngươi khinh người quá đáng!”
Tu sĩ họ Trần tức giận đến mức chửi ầm lên, ngón tay cơ hồ chọc vào mặt mo của Hoa Dương lão đạo.
Hắn hình như có thù cũ với Hoa Dương lão đạo từ trước, trước đó vẫn luôn kiềm chế, hiện tại thì thật sự không nhịn được nữa, dứt khoát vạch mặt luôn.
“Hiền đệ hà tất phải nổi giận như vậy?”
Hoa Dương lão đạo phất phất phất trần, ra vẻ tiên phong đạo cốt, thần sắc bình thản khuyên giải tu sĩ họ Trần: “Chưởng môn từng nói, Yên Miểu Các và Lan Đấu Môn vốn là một thể. Đệ tử tu hành ở đâu cũng như nhau thôi mà…”
Tu sĩ họ Trần càng nổi giận hơn, quát lớn: “Hồ ngôn loạn ngữ! Nếu Lư tiền bối lúc này đang tọa trấn sơn môn, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi làm xằng làm bậy như vậy đâu!”
Hoa Dương lão đạo nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Hiền đệ thật sự nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, mạch Âm Dương chúng ta không chỉ là nền móng của Lan Đấu Môn, mà còn lập đại công cho sư môn, lại dẫn đến việc hai vị sư huynh được ký thác kỳ vọng song song vẫn lạc, ảnh hưởng kéo dài đến tận bây giờ. Sự suy sụp hiện tại cũng có liên quan đến chuyện đó đấy. Chưởng môn tuy xuất thân từ Thương Lan Phong, chẳng lẽ sẽ trơ mắt nhìn mạch Âm Dương chúng ta cứ suy sụp mãi, rồi rơi vào kết cục giống như Đấu Ngưu Phong hay sao?”
Đấu Ngưu Phong?
Trong lòng hóa thân đột nhiên khẽ động.
Hắn đã hỏi dò lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe ai nhắc đến việc Lan Đấu Môn còn có một tòa Đấu Ngưu Phong.
Lan Đấu Môn có tổng cộng năm tòa chủ phong, được gọi là Thương Lan tam phong và Âm Dương song phong.
Đúng như tên gọi, Âm Dương song phong là đạo tràng của đệ tử mạch Âm Dương.
Còn Thương Lan tam phong là nơi tu luyện của đệ tử mạch Ngũ Hành, hai đại chân truyền chiếm giữ mỗi người một ngọn núi, những đệ tử khác thì ở ngọn núi còn lại. Đại điện của chưởng môn cũng nằm trên Thương Lan tam phong.
Những chuyện này không phải là bí mật, người ngoài Lan Đấu Môn ai cũng biết.
Chỉ có Đấu Ngưu Phong là không ai hay.
Nghe ngữ khí của Hoa Dương lão đạo, Đấu Ngưu Phong hình như cũng từng là một mạch của Lan Đấu Môn, địa vị không hề thua kém hai mạch Âm Dương và Ngũ Hành, nhưng kết cục lại không tốt đẹp gì, rất có thể đã suy vong rồi.
Chẳng lẽ, Tê Vân Tử là đệ tử của mạch này? Sở dĩ hỏi dò không được tin tức gì là do Đấu Ngưu Phong đã suy vong, không còn ai tu luyện bộ công pháp kia nữa sao?
Bất quá, có một điều khiến người ta nghi hoặc.
Bốn trăm năm trước, cao thủ Kết Đan kỳ Tê Vân Tử vẫn còn hoạt động khắp nơi, cho dù Đấu Ngưu Phong có thật sự suy vong thì cũng không nên biến mất nhanh chóng và triệt để như vậy chứ.
Chỉ e là nguyên nhân bên trong chỉ có cao tầng của Lan Đấu Môn mới biết rõ.
Đương nhiên, đây đều là suy đoán và phán đoán vu vơ của hóa thân, không chắc chắn là đúng. Hắn còn phải dò xét kỹ càng chân tướng mới có thể biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Lan Đấu Môn.
Tâm tư hóa thân bay bổng, trực giác mách bảo hắn rằng Đấu Ngưu Phong có liên quan rất lớn đến thứ mà hắn muốn tìm.
Xem ra lần tiềm nhập Yên Miểu Các này thật đáng giá, không tốn nhiều công sức mà đã nghe được một bí ẩn, rốt cục cũng có phương hướng, dù chỉ là một chút tin tức nửa thật nửa giả.
Hoa Dương lão đạo và tu sĩ họ Trần vẫn đang tranh cãi.
Những người khác thì lần đầu tiên được chứng kiến cao tu Kết Đan kỳ cãi nhau, sợ bị tai bay vạ gió nên không dám thở mạnh.
“Tuyệt đối không thể!”
Tu sĩ họ Trần vung tay lên, quả quyết nói: “Tiễn khách!”
“Hiền đệ thật sự ngoan cố không chịu thay đổi sao?”
Sắc mặt Hoa Dương lão đạo trầm xuống, hừ lạnh nói: “Ngươi không phải muốn thủ dụ của Lư chưởng môn sao? Lão đạo ta bây giờ liền viết cho ngươi một tấm.”
“Ngươi…”
Tu sĩ họ Trần tức đến nổ phổi.