Chương 859
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 859
Chương 859: Vũ Mạc chi địa
Họ Phương mời thêm 5 người nữa, khi săn g·iết yêu thú sẽ dùng đến Thiên Hàn Phong Liệt Trận do Tần Tang bọn họ đảm nhận việc điều khiển.
“Khối Hàn Bia cuối cùng xảy ra chút ngoài ý muốn, phải đến ngày mai mới luyện thành được. Tần đạo hữu cứ quan sát Cừu đạo hữu bọn họ diễn luyện trận pháp trước đi, đợi Phương mỗ luyện xong Hàn Bia, chúng ta lập tức xuất phát.”
Họ Phương dặn dò một câu, rồi thả người bay lên không trung phía trên đầm lạnh, lấy ra một khối Tinh Bia không trọn vẹn để thu nạp hàn khí, bắt đầu luyện chế.
Tần Tang cùng những người khác lần lượt chào hỏi, sau đó tìm một chỗ bên cạnh đầm lạnh để tĩnh tọa.
Họ Cừu đại hán tên thật là Cừu Quý, để ý những người khác diễn luyện trận pháp. Để Tần Tang có thể thấy rõ mỗi một trọng biến hóa, đuổi kịp tiến độ, bọn họ cố ý làm chậm tốc độ lại.
Một người nữa Tần Tang từng gặp là tán tu Sở Hằng.
Hai người còn lại, một người tên La Côn, một người tên Mã Đức Bảo.
Bọn họ trước kia cũng là tán tu, nhưng giờ đã được các tông môn phụ cận Thiên Hưng Đảo mời làm cung phụng. Vì muốn ít bị trói buộc, họ đều không gia nhập thế lực lớn nào cả.
Sở Hằng giỏi nhất về các loại trận pháp cấm chế, lần này trận nhãn của Thiên Hàn Phong Liệt Trận do Sở Hằng chưởng khống, hiện tại cũng là hắn dẫn những người khác diễn luyện trận pháp.
La Côn ít nói kiệm lời, chỉ khẽ gật đầu với Tần Tang coi như chào hỏi.
Tu sĩ tên Mã Đức Bảo kia lại tỏ vẻ không mấy vui vẻ, hai con mắt nhỏ xíu khảm nạm trên khuôn mặt tròn xoe như bánh nướng, tròng mắt đảo liên tục, khi nhìn Tần Tang thì dường như đang trắng trợn thăm dò bí mật của hắn vậy.
Tính cả Tần Tang, cả năm người đều là tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
Tần Tang vừa quan sát sự biến hóa của trận thế, ánh mắt lại vô tình liếc nhìn họ Phương.
Vừa rồi, khi đi theo họ Phương vào huyệt động, Tần Tang cẩn thận đánh thức Thiên Mục Điệp, đề phòng người này có ý đồ xấu, thiết hạ cấm chế trong huyệt động.
Nhưng không ngờ không thấy phục kích gì, lại ngoài ý muốn phát hiện họ Phương có chút không tầm thường.
Trong tình huống bình thường, Tần Tang sẽ không tùy tiện để Thiên Mục Điệp thi triển Thiên Mục thần thông thăm dò người khác, linh giác của tu sĩ Kết Đan kỳ rất nhạy c·ảm, nếu bị phát hiện có thể sẽ kết thù.
Thiên Mục Điệp cũng không trực tiếp nhìn trộm bí ẩn của họ Phương, nên không bị phát giác. Trên người họ Phương dường như có một tầng sương mù, ngay cả Thiên Mục Điệp cũng không cách nào nhìn thấu.
Điều này khiến Tần Tang có chút bất ngờ.
Thần thông của Thiên Mục Điệp đã được nghiệm chứng nhiều lần, không chỉ có thể nhìn thấu hư ảo, mà còn có thể dễ dàng xem thấu các loại ngụy trang.
Khi phá vây ở Vũ Hành Đảo, con Yêu Đan hậu kỳ kia dùng cả Đế Lưu Tương Ngư Yêu để tập kích hắn, cũng bị Thiên Mục Điệp khám phá dấu vết.
Còn có đám tu sĩ Tây U Minh trước đây không lâu, đều vì năng lực của Thiên Mục Điệp mà phải bỏ mạng dưới tay Tần Tang.
Họ Phương hẳn là có bí bảo hoặc thần thông gì đó, có thể che đậy bản thân, ngăn cản việc nhìn trộm, khiến Thiên Mục Điệp không thu hoạch được gì.
Tốc độ diễn luyện trận pháp của Cừu Quý bọn người càng lúc càng nhanh.
Sau khi quan sát xong một lượt, Tần Tang lộ vẻ nghiêm túc, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Bởi vì Thiên Hàn Phong Liệt Trận phức tạp hơn hắn đoán nhiều, mà hiện tại Hàn Bia còn chưa đủ, chỉ có thể diễn hóa ra một phần biến hóa.
Năm người bọn họ muốn hiểu rõ hoàn toàn linh trận này, dùng nó để đối phó Đại Yêu Yêu Đan hậu kỳ, e rằng trên đường đến hang ổ Đại Yêu, họ phải diễn luyện không ngừng nghỉ.
Tần Tang không dám sơ suất, tỉ mỉ ghi nhớ mỗi một trọng biến hóa, bất tri bất giác một ngày trôi qua.
Giữa trưa ngày thứ hai, họ Phương rốt cục luyện thành Hàn Bia, mọi người bàn bạc một chút rồi quyết định lập tức xuất phát.
Để tiết kiệm thời gian, họ không chọn đi thuyền. Họ Phương lấy ra một kiện pháp bảo phi hành, mọi người thay phiên nhau điều khiển pháp bảo, còn những người khác thì phối hợp diễn luyện trận pháp.
Sau khi rời đảo, họ Phương điều khiển pháp bảo bay thẳng về hướng Bắc, pháp bảo có ánh sáng như sao băng, lướt nhanh trên mặt biển.
“Phương đạo hữu, ngươi giấu kín kỹ quá đấy, đến giờ vẫn không chịu hé lộ chút tin tức nào. Chẳng lẽ hang ổ yêu thú kia ở tận Vũ Mạc chi địa thuộc Bắc Hải sao?”
Mã Đức Bảo vuốt vuốt chòm râu mép, dùng giọng the thé hỏi.
Họ Phương nhướng mày, mỉm cười, “Mã đạo hữu lo xa rồi, từ Thiên Hưng Đảo đến Vũ Mạc chi địa ở Bắc Hải, khoảng cách xa xôi như vậy đâu phải một hai năm là tới được. Chưa đi được nửa đường, chư vị đạo hữu đã mất kiên nhẫn rồi sao? Nơi chúng ta muốn đến chỉ là vùng ven của Bắc Hải, cách đây hơn hai tháng đường thôi. Đợi đến hang ổ của nghiệt súc, các vị sẽ biết nó là yêu thú gì.”
Tần Tang âm thầm gật đầu, nếu trên đường đi tốn quá nhiều thời gian, hắn thật sự phải suy nghĩ lại.
Vũ Mạc chi địa mà hai người vừa nhắc đến là vùng sâu trong Bắc Hải, gần khu vực bão táp kỳ lạ.
Có người muốn chia Nội Hải thành bốn phương Hải Vực, nhưng thực tế hình dạng của Nội Hải không hề cân đối, đại khái là hình sợi dài hẹp ở phía Nam và phía Bắc.
Trước đây, khi Tần Tang tìm kiếm tiền bối Thanh Trúc, đã đi qua quần đảo Liệt Phong ở Tây Nam Hải Vực. Nếu lúc đó hắn không quay lại, mà tiếp tục đi về hướng Tây, chẳng bao lâu nữa sẽ đến được khu bão táp phía Tây của Nội Hải.
Nhưng nếu đi về hướng Bắc, thời gian sẽ dài hơn nhiều, mà nơi đến đầu tiên sẽ là một vùng biển mưa to gió lớn, được gọi là Vũ Mạc.
Nghe nói, Bắc Hải là Đại Hải Vực chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ bão táp, đặc biệt là Vũ Mạc chi địa, quanh năm mưa lớn không ngớt, không thấy ánh mặt trời, phàm nhân không thể sinh tồn ở nơi này.
Vì vậy, trừ những đảo nhỏ có linh mạch có thể có tu tiên giả hoạt động, các đảo khác đều hoang vu. Nơi này không hỗn loạn như quần đảo Liệt Phong, nhưng chắc chắn là Hải Vực hoang vu và cô tịch nhất của Nội Hải.
Cừu Quý khẽ kêu lên: “Trong Nội Hải, không phải chỉ có Vũ Mạc chi địa là có loại Đại Yêu này, lẽ nào nó không bị đại năng nào đó săn g·iết sao?”
“Nghiệt súc sống rất khỏe, vô cùng càn rỡ.”
Họ Phương gật đầu, “Tại hạ sở dĩ phát hiện ra con nghiệt súc này là vì một người bạn của tại hạ dẫn đầu một đoàn thương đội bị nó tấn công. Không chỉ hàng hóa bị nghiệt súc phá hủy không còn một mảnh, mà người bạn kia của ta cũng suýt chút nữa mất mạng. Hắn may mắn trốn thoát, nhưng bản thân bị trọng thương, nền móng bị hủy, tu vi không còn, chẳng khác nào phế nhân. Ta quyết săn g·iết nghiệt súc cũng là để báo thù cho bạn.”
“Phương đạo hữu thật nghĩa hiệp…”
Độn quang bay nhanh, bên trong pháp bảo lại trở về yên tĩnh, Tần Tang bọn người chuyên tâm diễn luyện trận pháp. Họ Phương điều khiển pháp bảo, nhìn mặt biển mênh mông, ánh mắt lấp lánh.
…
Không lâu sau khi họ rời đi, ở biên giới đảo nhỏ xuất hiện mấy bóng người mơ hồ.
Những người này ăn mặc rất kỳ dị, đều mặc áo bào đen che kín mặt, ngoại trừ một người là chủ tiệm ở Thiên Hưng Thành.
Đối diện với những người này, chủ tiệm tỏ vẻ rất cẩn thận, mang theo vẻ nịnh nọt.
“Đại sư huynh đã dẫn người đi rồi, chúng ta cũng nên xuất phát. Sư đệ, sau khi chúng ta đi, mấy lão quỷ hậu kỳ kia cứ để đệ liên lạc, phải giữ vững bọn họ, tránh khi cần người gấp lại không đủ nhân thủ. Mấy người này tạm thời chưa cần đến, nhưng Đại sư huynh nói tin tức mà huynh ấy nhận được chưa chắc đã chính xác, có thể còn có khó khăn trắc trở.”
Một người áo đen quay sang nói với chủ tiệm, nghe giọng nói thì chính là người đã giao dịch với Tần Tang ở Thiên Hưng Thành.
Chủ tiệm liên tục gật đầu, “Sư huynh yên tâm, sư đệ nhất định dốc hết toàn lực.”