Chương 857
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 857
Chương 857
Chương 857: Cố chủ
Phòng đấu giá Tường An.
Tần Tang thấy Dịch đan sư.
Vẻ mặt Dịch đan sư lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hỏi han vài câu, Tần Tang mới biết, từ khi bị giam lỏng ở Đại Hoang Đảo đến nay, tam đại thương minh gấp rút chuẩn bị chiến đấu, Dịch đan sư bị phân công nhiệm vụ luyện đan ngày đêm không ngơi nghỉ, sớm đã mệt mỏi rã rời.
“Dịch mỗ thân bất do kỷ, hay là Tần đạo hữu có dự kiến trước, không bị trói buộc nên vẫn có thể tiêu dao tự tại,” Dịch đan sư ừng ực nốc một ngụm nước, ngồi dựa vào ghế.
Tần Tang nhìn ra Dịch đan sư đang nói lời trái lòng, đáp: “Tần mỗ tiêu dao thì có tiêu dao, nhưng lại không có thế lực lớn che chở, bị người bắt nạt cũng chẳng có chỗ giải oan, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Dịch đạo hữu vất vả, bất quá chỉ là đoạn thời gian này mà thôi, đợi Yêu Hải chi loạn lắng xuống, liền có thể trọng hưởng tự do.”
“Nói thì dễ.”
Dịch đan sư lắc đầu, giọng điệu không mấy lạc quan, nói: “Yêu loạn lần này quy mô trước nay chưa từng thấy, hai bên triển khai thế giằng co, chẳng biết đến khi nào mới đánh lui được thú triều.”
Hai người cảm khái thời cuộc một hồi, Tần Tang mới nói đến chính sự, đáng tiếc Dịch đan sư cũng không có tin tức tốt gì.
“Dịch mỗ đã hỏi thăm nhiều vị lão hữu, nhưng họ đều chìm đắm trong Đan Đạo nhiều năm, không ai có tin tức về ba loại linh dược Bá Huyết Quả cả. Tần đạo hữu muốn tìm những linh dược này, chỉ sợ chỉ có thể trông chờ vào vận may…”
Dịch đan sư tiếc hận thay Tần Tang.
Tần Tang thầm than, Dịch đan sư nói không sai, có được Bá Huyết Quả và Mao Sơn Đằng xác thực đều là cơ duyên xảo hợp, với Hạt Độc Thảo cuối cùng, hắn chỉ có thể rộng bề tìm kiếm mà thôi.
Hắn lấy ra một chiếc hộp ngọc.
Trong hộp ngọc đặt mười mấy đóa linh hoa tên là Phong Vũ Lan, chính là thứ Thiên Mục Điệp yêu thích, đối với sự trưởng thành của nó rất có ích lợi.
“Những Phong Vũ Lan này, không dám làm phiền Dịch đạo hữu, mong rằng Dịch đạo hữu an bài một vị Đan Sư, hỗ trợ luyện thành linh đan.”
Tần Tang giao đan phương cùng linh hoa cho Dịch đan sư.
Dịch đan sư tiếp nhận đan phương xem xét, nhất thời hứng thú, “Ồ? Loại đan phương và thủ pháp này, Dịch mỗ cũng là lần đầu gặp. Theo ý kiến của Dịch mỗ, dược này luyện thành hẳn không phải cho tu sĩ dùng đâu nhỉ? Tần đạo hữu chờ chút, Dịch mỗ tự mình mở lò luyện đan, đi một lát sẽ trở lại.”
Dịch đan sư có thể nói toạc ra công dụng của đan phương, khiến Tần Tang cũng âm thầm kinh ngạc. Dịch đan sư nguyện ý tự mình động thủ, hắn cầu còn không được, bèn vừa chờ đợi, vừa vơ vét tài nguyên tu luyện hữu dụng trong phòng đấu giá.
…
Động phủ Bảo Cô Sơn.
Tần Tang lấy ra một viên đan hoàn từ trong bình ngọc.
Hương hoa ngào ngạt khắp phòng.
Đây chính là đan dược do Dịch đan sư dùng Phong Vũ Lan luyện thành.
Ngửi được hương khí của đan dược, Thiên Mục Điệp đứng trên vai phải Tần Tang lập tức kích động vỗ cánh, bay tới cào ngón tay Tần Tang, bộ dạng vô cùng gấp gáp.
Trong ý thức của Thiên Mục Điệp cũng truyền tới sự cầu khẩn và nũng nịu.
“Cho ngươi nè.”
Tần Tang bật cười, đút linh đan cho Thiên Mục Điệp.
Thiên Mục Điệp nuốt một ngụm, vui vẻ khôn xiết, cánh lớn nhấp nháy, vây quanh Tần Tang bay loạn.
Hình thể nó lớn hơn trước đó mấy lần, lúc này một mảnh lông cánh đã to bằng bàn tay người trưởng thành, nhưng tốc độ trưởng thành của nó lại chậm hẳn đi, mặc dù Tần Tang đã tận lực cho nó ăn đan dược và linh hoa tốt nhất.
Độ khó để linh trùng tự hành lột xác quá lớn, Thiên Mục Điệp lại là kỳ trùng, tốc độ phát triển tự nhiên chỉ có thể dùng cực chậm để hình dung. Nếu không có huyết tự và điển tịch của Ngự Linh Tông, có lẽ Tần Tang thọ chung cũng không chờ được đến khi Thiên Mục Điệp đạt tới đỉnh phong đệ tam biến.
“Năm đó chọn Thiên Mục Điệp làm bản mệnh linh trùng, xem ra là quyết định đúng đắn, hy vọng nó có thể giúp ta khi Kết Anh.”
So với Thiên Mục Điệp, trạng thái của tằm mập khiến Tần Tang nhìn không thấu.
Trước đó, tằm mập gặm một miếng Tử Tinh rồi ngủ say không dậy nổi, mãi mới tỉnh lại, tiếp đó đòi Tần Tang cho Tử Tinh, gặm một cái lại lăn ra ngủ.
Tần Tang biến thành người chăn nuôi.
Trong quá trình ngủ say, gọi thế nào nó cũng không tỉnh, may mắn đoạn thời gian này không gặp phải độc thú hay độc địa nào. Nhưng sau khi nuốt những Tử Tinh kia, tằm mập hình như không biến hóa nhiều, tốc độ phát triển cũng không nhanh, còn không bằng Thiên Mục Điệp.
“Là hậu tích bạc phát, hay là vì nguyên nhân nào khác?”
Tần Tang đoán không ra.
Tằm mập vốn là một điều bí ẩn, không rõ lai lịch, sẽ chủ động nhận chủ, thân hình mỏng manh lại có thể coi liệt độc là mỹ thực.
Cho Thiên Mục Điệp ăn xong, Tần Tang làm từng bước, trước huyết tự thân ngoại hóa thân, tiếp đó tu luyện « Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương », đợi đến đêm khuya thì ra ngoài tiếp nhận tinh nguyên Luyện Thể.
Cuộc sống buồn tẻ nhưng có thứ tự, để chuẩn bị cho chuyến đi Thất Sát Điện lần tới.
Hắn vốn định gần đây đến Lan Đấu Môn một chuyến, nhưng vì thượng phẩm linh thạch, đành phải gác chuyện đó lại, ở trong động phủ chờ tin tức.
Bế quan tĩnh tu hơn một tháng, chủ tiệm vẫn không có tin tức gì. Đang lúc Tần Tang không nhịn được muốn chủ động đi hỏi thì cấm chế ngoài động phủ bị xúc động.
Tần Tang lách mình đi ra, phát hiện là một mai Truyền Âm Phù. Xem qua nội dung, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, lập tức phong bế động phủ, giữ thân ngoại hóa thân lại tĩnh tu, rồi vội vàng rời đi.
“Tần đạo hữu lần này tới nhanh thật.”
Chủ tiệm thấy Tần Tang đẩy cửa bước vào, trêu chọc một câu.
Tần Tang cười nói, “Tần mỗ vì ngoại vật mà phải chạy đôn chạy đáo, biết làm sao được.”
“Đạo hữu theo ta đi.”
Chủ tiệm đóng cửa hiệu, dẫn đường phía trước.
Tần Tang đi theo chủ tiệm, thấy hắn bảy lần rẽ trái tám lần quẹo phải, hẳn là đang đi về phía cửa thành Thiên Hưng Thành, không khỏi hỏi: “Vị cố chủ kia thân phận gì vậy, chẳng lẽ không ở Thiên Hưng Thành?”
Chủ tiệm đáp: “Tại hạ chỉ là người trung gian, về lai lịch và thân phận của vị cố chủ kia cũng không rõ ràng, cũng chỉ là làm ăn như Tần đạo hữu thôi. Đối phương hẹn chúng ta gặp mặt bên ngoài Thiên Hưng Đảo, tại hạ dẫn Tần đạo hữu đi qua, rồi do chính các ngươi bàn bạc. Đương nhiên, nếu Tần đạo hữu không muốn, tại hạ sẽ báo tin từ chối bọn họ ngay.”
“Vậy, đối phương triệu tập nhân thủ để làm gì, đạo hữu ngươi cũng không rõ?”
“Không sai,” chủ tiệm gật đầu.
Tần Tang khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, thân ngoại hóa thân có thể tự tu luyện trong động phủ, những vật khác đều mang theo trên người, bèn nói: “Vậy làm phiền đạo hữu dẫn đường vậy.”
Chủ tiệm ngập ngừng nói: “Tần đạo hữu cũng đừng lo lắng, theo ta quan sát, đối phương có thể là đang vướng bận chuyện gì đó, đoán chừng là gấp gáp thiếu nhân thủ, ta vừa liên hệ được với họ thì họ đã bảo ta dẫn Tần đạo hữu qua gặp mặt ngay…”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra khỏi cửa thành Thiên Hưng Thành, rồi cùng nhau bay về phía ngoài đảo.
Chủ tiệm dẫn hắn một đường hướng Bắc, phi hành gần nửa ngày, đến một hòn đảo nhỏ có phàm nhân tụ tập, chỉ về phía trước nói: “Địa điểm hẹn là ở trên hòn đảo này.”
Tần Tang thấy không phải nơi hoang vu nào, thần sắc hòa hoãn, cùng chủ tiệm đáp xuống đảo, bay về phía một ngọn núi xanh.
Vừa đến chân núi, Tần Tang đã cảm nhận được trên đỉnh núi có mấy đạo khí tức, đối phương cũng đã phát hiện ra họ.
Trên đỉnh núi, bàn đá ghế đá, thanh tuyền róc rách.
Một thanh niên ngồi đó tự mình thưởng trà.
Dưới chân núi.
Tần Tang đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, vội ấn xuống độn quang, liền nghe trên đỉnh núi vọng xuống một tiếng thét, rồi một thanh niên áo trắng bay xuống.
Chủ tiệm cũng đứng vững tại chỗ chờ thanh niên đến gần, giới thiệu hai bên: “Phương đạo hữu, vị này chính là Tần đạo hữu mà ta đã nhắc tới. Tần đạo hữu, Phương đạo hữu chính là cố chủ lần này. Ta đã đưa người đến, xin cáo lui.”