Chương 609
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 609
Chương 609: Ma Môn Cấm Thuật
Bên trong Thanh Đồng đại điện.
Kim Cương Trác sau khi cấm cố Tần Tang, liền bay trở về đại điện, lơ lửng bên cạnh hai người.
Đông Dương Bá dường như vẫn chưa yên tâm, bất ngờ lấy ra một lá linh phù kỳ quái, đánh vào cơ thể Tần Tang.
Giờ khắc này, Tần Tang không chỉ toàn thân bị cấm cố, mà ngay cả Nguyên Thần, kinh mạch cùng khí hải cũng bị linh phù phong tỏa, toàn thân không cách nào vận dụng lực lượng.
Lúc này, Tần Tang mới thấy rõ cảnh tượng giằng co giữa hai người trong đại điện.
Hẹn nhau tầm bảo, đến phút cuối thì trở mặt, ở Tu Tiên Giới đâu phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng vì sao lại liên lụy đến mình, mà kẻ động thủ với mình lại là Đông Dương Bá?
Tần Tang vừa sợ vừa giận.
Chỉ nghe Đông Dương Bá cảm khái nói: “Thần Yên cô nương, ta chuẩn bị bao nhiêu năm, mới có thể thuận lý thành chương đưa được tiểu tử này đến đây, rốt cục cũng phát huy được tác dụng. Ngươi có biết, trong khoảng thời gian này ta đã tốn bao nhiêu tâm tư không?”
Long trời lở đất!
Nghe được câu này của Đông Dương Bá, tâm thần Tần Tang rung mạnh, khó có thể tin nhìn về phía Đông Dương Bá.
Đông Dương Bá đang nói về bút tích đắc ý của mình, nên cũng không khỏi giải thích thêm vài câu.
“Tiểu tử này tư chất vô cùng thê thảm, để hắn sống đến bây giờ thật không dễ dàng! Bởi vì sợ ngươi phát giác ra dị dạng, ta không tiện tự mình tiếp xúc hắn, cũng không thể để Xa Ngọc Đào bọn họ phá hư quy củ, thu hắn làm đồ đệ. Lúc ấy, ta cũng không nghĩ tới hắn lại lưu lại cho ngươi ảnh hưởng lớn đến vậy, chỉ là lưu lại một nhàn bút, cứ làm hết sức rồi nghe theo ý trời thôi. Ta an bài đệ tử trước kết giao, đối xử ngang hàng với hắn, kết xuống giao tình, lại hơi nâng đỡ hắn một chút, để hắn sống lâu thêm chút, miễn cho nửa đường c·hết yểu. Không ngờ tiểu tử này số phận cũng không tệ, vậy mà thật sự để hắn xông ra được chút ít nội dung. Về sau, ta phát hiện ra bí mật trên người ngươi, thì ra nhàn bút này thật sự có thể dùng tới, chỉ cần hơi an bài dẫn dắt là đủ…”
Là ai?
Trang Nghiêm? Ôn sư thúc? Mục Nhất Phong?
Kỳ Nguyên Thú!
Là Kỳ Nguyên Thú!
Trong đầu Tần Tang trong nháy mắt hiện ra từng cái tên quen thuộc.
Giờ khắc này, Tần Tang như rơi vào hầm băng.
Nếu Đông Dương Bá nói không sai, thì người đó chỉ có thể là Kỳ Nguyên Thú!
Hồi tưởng lại, từ năm đó hắn lần đầu tiến vào Cổ Tiên chiến trường, lần đầu tiên tiếp xúc đến Kỳ Nguyên Thú.
Kỳ Nguyên Thú mặc dù lúc đầu đối với hắn không có ưu ái gì, nhưng về sau tiếp xúc hai lần, liền nhanh chóng trở nên thân thiện.
Sau đó nhiều năm, Kỳ Nguyên Thú một mực lưu thủ ở Huyền Lô Quan, giao cho hắn những nhiệm vụ vô cùng đơn giản, chưa từng gặp phải nguy hiểm nào quá lớn.
Về sau, Kỳ Nguyên Thú bị triệu hồi về sư môn…
Tần Tang chợt nhớ tới, linh vật phụ trợ Kỳ Nguyên Thú kết đan, chính là do Đông Dương Bá ban tặng!
Đây có phải hay không là phần thưởng cho Kỳ Nguyên Thú vì đã làm việc?
Sau khi Kỳ Nguyên Thú kết đan, Tần Tang quyết định đi Vô Nhai Cốc lịch luyện, Kỳ Nguyên Thú vô cùng kiên quyết gặp hắn, còn đem cọc ngầm của tông môn tại địa giới Ma Môn, đều nói cho hắn biết, để hắn khi gặp phải nguy hiểm có thể tùy thời cầu viện.
Loại vinh hạnh đặc biệt này, mấy ai là tu sĩ Trúc Cơ có được?
Tần Tang còn tưởng rằng Kỳ Nguyên Thú sau khi kết đan thì quyền hành nặng, mới có thể làm được, còn cảm động vì được Kỳ Nguyên Thú chiếu cố.
Lúc ấy, Tần Tang mặc dù hoài nghi mình có giá trị lớn đến đâu, mà đáng để Kỳ Nguyên Thú mời chào, nhưng xưa nay không hề nghĩ tới phương diện này.
Ai có thể ngờ được, lại có Nguyên Anh thụ ý?
Cùng nhau đi tới, những Kim Đan kia làm lơ mình. Nhưng mình luyện thành Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, đạt được thần thông Kiếm Khí Lôi Âm, cũng không có ai ép hỏi mình là đã làm thế nào.
Chỉ có Tuyết Linh Liên cùng Diên Vĩ Hoa là quá mức quý giá, gây nên chút gợn sóng, nhưng khi biết được mình đã ăn vào rồi, cũng không có ai làm khó dễ mình.
Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ mấy lần mình chủ động ra ngoài trải qua nguy hiểm, thoát ly khỏi sự chưởng khống của Kỳ Nguyên Thú.
Thì cả cái lịch trình tu luyện, có thể nói đều nằm trong tầm mắt của Kỳ Nguyên Thú, một mực phi thường an ổn.
Ngoại trừ khi tham gia đại chiến ở Loạn Đảo thủy vực.
Thế nhưng, khi đó có Xa Ngọc Đào tọa trấn tại Quan Tinh Đảo!
Trong đại chiến thì tùy thời có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nếu có Xa Ngọc Đào nhìn chừng, để mình tránh đi những trận chiến nguy hiểm nhất, coi như thật gặp phải ngoài ý muốn, mình cũng có thể nhờ vào Kiếm Khí Lôi Âm mà tùy thời thoát thân.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, khoảng thời gian đó cũng là lúc mình thu hoạch được nhiều nhất, nhanh chóng tu luyện tới Giả Đan cảnh, cùng với trận đại chiến kia là không thể tách rời.
Tần Tang cười khổ, hắn rốt cục đã nghĩ thông suốt.
Mình rõ ràng chưa từng làm qua đại sự kinh thiên động địa gì, vì sao lại có danh khí lớn như vậy.
Không phải là vì thiện chiến thì công trạng không hiển hách, mà là sau lưng có người đang giúp đỡ.
Mục đích của bọn họ, chính là phối hợp với Đông Dương Bá, để cho mình có được một cái Ngũ Hành Thú Ấn, đưa mình vào Tử Vi cung, mà không bị Thần Yên cảnh giác.
Kỳ Nguyên Thú lấy danh nghĩa để mình có thể sớm nhất tiến vào Cổ Tiên chiến trường, đưa cho mình Huyền Lô Vệ lệnh bài, thúc giục mình trước thời gian đi Huyền Lô Quan chờ đợi.
Lúc ấy, Kỳ Nguyên Thú khuyên mình không cần một mực khổ tu, nên đi nhìn thêm phàm trần tình đời.
Có phải hay không rất giống một câu nói —— ăn chút cho tốt?
Cuối cùng, hắn thậm chí không muốn gặp mình một mặt, là vì không còn mặt mũi sao?
Tại Huyền Lô Quan, Đông Dương Bá đột nhiên triệu tập nhân thủ, chấp chưởng thú ấn.
Bởi vì danh khí của mình trong trận đại chiến kia, Xa Ngọc Đào liền có thể trực tiếp để mình chấp chưởng một viên thú ấn, mà không cần tham gia khảo thí.
Lý do vô cùng đầy đủ, Thần Yên không nghi ngờ gì.
Từ đầu tới cuối, từng kiện sự tình lướt qua trong đầu Tần Tang.
Lấy riêng từng việc thì vẫn không cảm giác được gì, nhưng khi toàn bộ được xâu chuỗi lại một lần, Tần Tang đột nhiên cảnh giác.
Cứ như thể luôn có một bàn tay vô hình.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian cuối cùng kia, dẫn dắt mình từng bước một chạy về phía cạm bẫy.
Ngay cả mình cũng không hề phát giác ra chút nào, huống chi là Thần Yên?
Ngoại trừ Kỳ Nguyên Thú thì còn ai?
Tần Tang sợ hãi kinh hãi, chẳng lẽ Vân Du Tử cũng là người của Đông Dương Bá?
Hắn có thể chấp nhận tất cả những người khác, nhưng không thể chấp nhận người này là Vân Du Tử!
Tình giao của bọn họ quá sâu, Vân Du Tử đối với Tần Tang, vừa là thầy vừa là bạn.
Giữa Tần Tang và Kỳ Nguyên Thú, vẫn tồn tại một khoảng cách rõ ràng.
Nhưng Vân Du Tử thì khác, hắn là người mà Tần Tang tôn kính nhất và bội phục nhất. Nếu như hắn cũng vậy, Tần Tang không thể nào chấp nhận được.
Huống chi, Vân Du Tử biết quá nhiều bí mật của mình.
Hồi ức lại một phen, Tần Tang khẽ thở ra.
Vân Du Tử không thể nào là người của Đông Dương Bá, bằng không hắn cũng không cần khổ cực như vậy, mỗi lần đều chỉ có thể đi tranh thủ những cơ hội cửu tử nhất sinh để đột phá.
Vân Du Tử mang đến một tia an ủi cho trái tim băng giá của Tần Tang.
Đồng thời, Tần Tang lại có nghi hoặc, “Đông Dương Bá đến tột cùng đã phát hiện ra bí mật gì của Thần Yên? Ngoại trừ lần thải bổ kia, mình và Thần Yên lại không gặp nhau, Thần Yên cũng không có vẻ gì là đối đãi mình khác biệt. Hắn bắt mình, áp chế Thần Yên, là đạo lý gì?”
Thần Yên liếc nhìn Tần Tang một cái, quả nhiên là bất vi sở động, lạnh lùng nói: “Ngươi dùng chính đệ tử của mình để uy h·iếp ta, chẳng phải quá buồn cười sao?”
Đông Dương Bá cân nhắc nhìn Thần Yên, lại nhìn Tần Tang.
“Thần Yên cô nương, ngươi có biết « Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh » là một cấm pháp ngay cả ở Hợp Hoan Tông cũng bị coi là cấm pháp tồn tại, ngay cả đám người điên trong ma môn cũng không dám dễ dàng mượn nhờ phương pháp này để tìm kiếm cơ duyên đột phá, người có được không khỏi đem vứt bỏ xó. Mặc dù ngươi thiên tư tuyệt thế, chỉ sử dụng một lần bí pháp, liền thành công tìm được một tia cơ hội đột phá, từ đó kết anh thành công, nhưng cũng đã bước chân vào con đường không lối về này rồi. Ngươi sẽ không cho rằng, từ đó có thể gối cao mà ngủ chứ?”