Chương 608
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 608
Chương 608
Chương 608: Hủy nặc
Tần Tang không hiểu những cấm chế trên cửa, nhưng thông qua thú hồn, hắn mơ hồ cảm giác được bên trong đang có biến hóa.
Loại thú hồn này dường như được luyện chế đặc biệt để phá giải cấm chế trên cửa Hắc Tháp, đúng bệnh hốt thuốc, vừa ra tay liền gây nên dao động kịch liệt.
Thú hồn gầm thét, đảo loạn cấm chế.
Đột nhiên, từ bên trong vách tường đất hiện ra vô số hắc khí, giống như từng sợi xiềng xích, đủ hình dạng quấn quanh.
Sau khi hắc khí hiện hình, Đông Dương Bá cùng Thần Yên lập tức xuất thủ. Kim Cương Trác và phượng hình bảo kiếm chặt đứt từng lớp xiềng xích hắc khí, dần dần để lộ ra cánh cửa bị hắc khí bao trùm phía sau.
Hai vị Nguyên Anh đồng loạt phá cấm, nhưng cũng tỏ ra vô cùng vất vả.
Tiếng hú của thú hồn càng ngày càng yếu ớt, mỗi khi chặt đứt một đạo hắc khí, cả hai đều phải hao phí tinh lực cực lớn.
Cuối cùng, đạo hắc khí cuối cùng cũng vỡ vụn, cánh cửa kia hoàn toàn hiển lộ trước mặt mọi người.
Cảnh tượng sau cánh cửa lại một lần nữa khiến người ta kinh ngạc.
Nơi này không phải là một địa vực mênh mông như bảy tầng phía dưới.
Mặt đất phi thường bằng phẳng, được lát bằng gạch. Nơi này dường như mới thực sự là bên trong Hắc Tháp.
Chung quanh tràn ngập sương mù màu đen nhàn nhạt, rất giống xiềng xích trên cửa, không chỉ che khuất tầm mắt mà thần thức cũng không thể dò xét quá xa.
“Các ngươi ở đây chờ.”
Đông Dương Bá nói rồi cùng Thần Yên tiến về chỗ sâu trong hắc khí.
Thu Mộ Bạch trạng thái phi thường kém, tiêu hao tiềm năng quá độ, khí tức yếu ớt, được người đỡ ngồi trên mặt đất khôi phục. Tần Tang và những người khác thì tốt hơn nhiều, bọn họ bảo vệ Thu Mộ Bạch ở giữa, cũng không dám đi lung tung.
Hắc Tháp vốn là hung địa, bảy tầng phía dưới đã phủ kín bạch cốt, ai biết tầng này có cái gì, bọn họ rất sợ gặp phải điềm xấu.
Hai người Đông Dương Bá đi vào chỗ sâu trong hắc khí, vượt qua một khoảng cách, một cánh cửa đồng chắn ngang trước mặt.
Thanh Đồng Cổ Môn đóng chặt, cổ điển đại khí.
Đông Dương Bá mong chờ nhìn Thần Yên, hỏi: “Thần Yên cô nương cảm ứng được gì không?”
Giọng hắn rất nhỏ, sợ đánh gãy mạch suy nghĩ của Thần Yên.
Thần Yên nhìn chăm chú Thanh Đồng Cổ Môn một hồi lâu, rồi đột nhiên dùng phượng hình bảo kiếm vạch cổ tay, tinh huyết vẩy lên Thanh Đồng Cổ Môn.
Những giọt huyết dịch này không trượt xuống mà nhúc nhích trên cửa, tựa như sống lại, giống như từng con huyết trùng.
Thần Yên vận khởi bí pháp, bức ra thêm tinh huyết, trên Thanh Đồng Cổ Môn hình thành một cái huyết trận cực lớn.
Huyết trận liền thành một khối, lóng lánh huyết quang yêu dị.
Ngay sau đó, từ chỗ sâu trong cánh cửa hiện ra huyết sắc vầng sáng, dung hợp với huyết trận.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Thần Yên và Đông Dương Bá đều sáng lên.
“Tôn sư quả là cao tay!”
Đông Dương Bá khen phục: “Không hổ xuất thân từ đại tu sĩ đỉnh tiêm thế lực, Thanh Đồng Cổ Môn mà không ai ở Tiểu Hàn Vực mở ra được, lại bị một mình hắn dùng lực lượng mở ra. Lưu lại hậu thủ, vượt qua hơn 200 năm vẫn còn hiệu quả! Lão phu ban đầu còn nửa tin nửa ngờ…”
Huyết quang bộc phát rực rỡ, nhuộm cả hắc khí xung quanh thành màu huyết hồng.
Khi nồng đậm đến cực điểm, Thanh Đồng Cổ Môn chấn động mạnh một cái, từ từ mở ra.
“Két…”
Cửa lớn ma sát mặt đất, phát ra âm thanh quái dị khó nghe.
Thanh âm quanh quẩn trong cả không gian, Tần Tang và những người đang canh giữ ở cửa vào nghe thấy rất rõ ràng.
Nghe được âm thanh này, trong lòng Tần Tang đột nhiên dâng lên một cảm giác dị dạng khó hiểu, chợt lóe lên rồi biến mất.
Có lẽ là do nơi đây quá quỷ dị, mọi thứ đều không biết, khó mà an tâm.
Nhìn những người khác, ai nấy đều tinh thần bất định, chỉ mong sớm rời khỏi nơi này.
Phía sau Thanh Đồng Cổ Môn, hai người quan sát một lát, thấy không có gì khác thường liền không chờ đợi mà đi vào.
Sau cánh cửa đồng là một tòa đại điện đồng, liền thành một khối.
Điện thể đã phủ kín một tầng rỉ xanh loang lổ, tòa đại điện trải qua tang thương, vẫn không địch lại thời gian.
Đại điện trống trải, chính giữa có một tòa tế đàn cao lớn, trên tế đàn có một cái quang tráo, đến nay vẫn sáng lên!
Kinh người là, bên trong đại điện lại giăng đầy tơ máu, tựa như vô số mạng nhện huyết sắc, bao trùm toàn bộ Thanh Đồng Điện.
Ngay cả tế đàn cao lớn ở giữa cũng không ngoại lệ, quang tráo phủ đầy tơ máu.
Vừa vào đại điện, tầm mắt Thần Yên liền bị tế đàn và quang tráo hấp dẫn, nàng không tự chủ được tiến về phía tế đàn.
Chính giữa tế đàn có một cái động lớn bốc lên hắc khí, sâu không thấy đáy.
Hắc khí như ma khí, dường như có thể thôn phệ tâm thần người, đây là một ma động!
Quang tráo vừa vặn bao trùm bên trong động lớn, phong tỏa hắc khí lại.
Thần Yên cúi đầu nhìn chăm chú vào ma động, ánh mắt vô cùng phức tạp, kích động và lo lắng lẫn lộn.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay phải lên, tơ máu trong đại điện đồng dường như nhận được một tác động nào đó, phân tán rồi lui bước, đồng thời hội tụ về lòng bàn tay Thần Yên.
Tơ máu trên tay nàng hội tụ thành một giọt máu.
Tơ máu càng lúc càng nhiều, giọt máu này càng thêm óng ánh long lanh, trở thành một viên huyết sắc trân châu!
Cuối cùng, toàn bộ tơ máu thối lui, dung hội vào bên trong giọt máu.
Thần Yên tay cầm Huyết Châu, đang muốn ném về phía quang tráo.
Không ngờ, Đông Dương Bá vẫn luôn im lặng đứng ngoài quan sát đột nhiên lách mình ngăn cản Thần Yên. Trong ánh mắt phẫn nộ của Thần Yên, hắn chỉ vào Huyết Châu nói: “Thần Yên cô nương, trước khi cứu sư tôn của cô, xin cô cho ta mượn dùng vật này một chút, để ta lấy một món đồ, thế nào?”
“Đông Dương Bá, ngươi muốn hủy nặc!”
Thần Yên giận dữ, Đông Dương Bá quả nhiên là có ý đồ riêng, ẩn nhẫn đến tận bây giờ, đến thời điểm mấu chốt nhất này mới làm loạn.
Đông Dương Bá lắc đầu: “Không phải là hủy nặc, chỉ là thay đổi một chút quá trình. Cô giúp ta đoạt bảo trước, rồi cứu sư phụ cô sau. Tuy sẽ tiêu hao một phần lực lượng của Huyết Châu, nhưng ta có thể bảo đảm, chỉ cần lấy được món đồ kia, cứu sư phụ cô dễ như trở bàn tay!”
Nói xong, Đông Dương Bá thở dài: “Năm đó cô được sư phụ cô kịp thời đưa ra ngoài, nên không thấy được sự kinh khủng của ma động. Sư phụ cô dù còn sống, chỉ sợ cũng không tốt hơn là bao. Mở ra quang tráo rồi sẽ xảy ra chuyện gì, không phải là chúng ta có thể khống chế được. Ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lão phu cũng không muốn bị ma động ép đi, uổng phí công sức…”
“Ngươi, tiểu nhân hèn hạ, ngươi cho rằng ta còn tin ngươi sao?”
Thần Yên lửa giận ngút trời, nghiến răng ken két, kiếm chỉ Đông Dương Bá: “Muốn cướp Huyết Châu, trừ phi ngươi giết ta trước!”
Đông Dương Bá dường như bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta biết cô có phòng thân chi bảo do sư phụ cô để lại, dù mới đột phá Nguyên Anh không lâu, nhưng thực lực không phải tầm thường. Hơn nữa, lão phu còn bị huyết khế do sư phụ cô lưu lại hạn chế, không thể gây tổn hại đến tính mạng của cô. Bất quá…”
Đông Dương Bá dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt, đột nhiên vung tay về phía ngoài Thanh Đồng Điện, Kim Cương Trác “vèo” một tiếng bay ra.
Thấy Đông Dương Bá có hành động kỳ lạ này, trong lòng Thần Yên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bên ngoài Thanh Đồng Điện.
Tần Tang đang tĩnh tọa, đột nhiên bị Kim Cương Trác trùm lấy, hắn chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bị xiết chặt, rồi ngay lập tức bị cự lực phong tỏa toàn thân, không có chút sức giãy dụa nào, trực tiếp bị kéo vào bóng tối.
“Xèo!”
Không một dấu hiệu.
Mục Nhất Phong và những người khác mắt mở trừng trừng nhìn Tần Tang biến mất vào chỗ sâu trong hắc khí, kinh hãi tột độ.
Vừa đứng lên, họ lại nghe được Đông Dương Bá truyền âm bảo họ ngoan ngoãn ở yên đó.
Bọn họ liếc nhau, ai nấy đều kinh nghi bất định, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Người mờ mịt và kinh hãi nhất chính là Tần Tang.
Hắn đã nhận ra, thứ khóa chặt mình là bản mệnh pháp bảo Kim Cương Trác của Đông Dương Bá.
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, vì sao tổ sư lại ra tay với mình?