Chương 579
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 579
Chương 579: Mai Phục
“Ta đã để lại một cấm chế ẩn nấp ở lối vào, vừa rồi bị kích hoạt.” Vân Du Tử khẽ nói.
“Yêu tu khác với nhân tộc tu sĩ, yêu tu dưới Hóa Hình kỳ cần Đế Lưu Tương mới có thể hoàn toàn khai mở linh trí.”
“Tại Thiên Yêu Khâu, Đế Lưu Tương đều nằm trong tay các Yêu Vương. Vì vậy, những yêu tu Yêu Đan kỳ đã khai linh trí, cơ bản đều ở dưới trướng Yêu Vương, rất ít khi có Kim Đan kỳ tán tu như tu sĩ chúng ta.”
“Con yêu tu này rất có thể là tâm phúc của Yêu Vương, đi theo Yêu Vương tiến vào nội điện, nên mới đến nhanh như vậy.”
“Vụ tập kích Tội Uyên gây ra ảnh hưởng quá lớn, ba vực sắp đại loạn, Thiên Yêu Khâu không thể chỉ lo thân mình. Các Yêu Vương hẳn là đang tính toán sớm lên Thiên Sơn, tranh thủ chiếm thêm vài món bảo vật, không nán lại ở ngoại điện…”
Với bọn hắn, vụ tập kích Tội Uyên là một cơ duyên, nhưng cũng mang đến biến số. Tần Tang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn vừa định lấy Hư Thiên Lôi từ trong tấm sắt ra thì bị Vân Du Tử ngăn lại.
Vân Du Tử nhẹ nhàng lắc đầu, trầm giọng nói: “Hiện tại còn chưa rõ thực lực của con yêu này, hơn nữa không biết có bao nhiêu con đến. Nơi này không phải chỗ để động thủ. Ta phải lưu lại ám ký, dò rõ tu vi của nó rồi mới quyết định.”
Nói xong, Vân Du Tử nhìn quanh một lượt rồi đột ngột nhảy xuống đầm tối.
Nước trong đầm tối tự động tách ra, Vân Du Tử vô cùng cẩn thận, đề phòng để lại khí tức.
Trên đường đi bọn họ vẫn luôn như vậy, sớm đã phòng bị tình huống này, xóa sạch khí tức lưu lại, không sợ bị yêu tu phía sau phát hiện.
Vân Du Tử nán lại trong đầm tối một hồi rồi mới rẽ nước đi ra, không biết đã lưu lại ám thủ gì.
“Phá cấm đi!” Vân Du Tử nói, “Không thể dừng lại phía sau, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên. Nếu con yêu tu kia cực kỳ mạnh, Hư Thiên Lôi và Phi Thiên Dạ Xoa có thể gây ra tác dụng lớn đến đâu vẫn là ẩn số. Phạm vi Hư Thiên Lôi quá nhỏ, thực lực Phi Thiên Dạ Xoa có hạn, có lẽ phải mượn nhờ cổ cấm mới có thể dọa nó chạy mất.”
Tần Tang biết Vân Du Tử nói không sai. Mặc dù những thủ đoạn của hắn có thể uy h·iếp được yêu tu Yêu Đan kỳ, nhưng đều có tính hạn chế rất lớn, cần phải mưu đồ tỉ mỉ mới có hiệu quả.
Hắn hiểu biết về cổ dược viên và cổ cấm chế kém xa Vân Du Tử, nên đối với lời Vân Du Tử nói gì nghe nấy. Phi Thiên Dạ Xoa mở ra một thông đạo, Tần Tang và Vân Du Tử không dừng lại, lập tức nhảy ra ngoài.
Phía trước có cổ cấm chế chắn đường, phía sau có truy binh.
Động tác của Tần Tang và Vân Du Tử càng nhanh hơn trước, không dám dừng lại nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ từng tầng cổ cấm chế, càng đi sâu vào cổ dược viên.
Bọn họ vẫn cứ nhắm thẳng Giáng Vân Tử Quả mà đi, không hề nghĩ đến việc đổi đường hay né tránh.
Không nói đến những nguy hiểm không lường trước trong cấm chế ở những nơi khác, Giáng Vân Tử Quả lại chỉ có một gốc, né tránh thì chẳng khác nào đem Giáng Vân Tử Quả dâng cho người khác.
Liên tục phá vỡ bốn tầng cổ cấm chế, đến một sườn núi mọc đầy hoa dại.
Vân Du Tử dừng bước, đột nhiên mỉm cười, thần sắc thoải mái nói: “Là Kim Điêu yêu thú, ta nhớ tu vi của nó chỉ có Yêu Đan kỳ sơ kỳ, hơn nữa còn bị thương, không đáng lo!”
Tần Tang không dám lơ là, vội hỏi: “Chỉ có một con Kim Điêu yêu?”
“Không sai,” Vân Du Tử gật đầu, “Thời gian Tội Uyên tập kích quá hỗn loạn, Tần lão đệ lại không ở trong trận, chắc chắn không chú ý. Khi Tội Uyên rời đi, đã đánh nát một góc Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận, vừa vặn là vị trí của yêu tu Thiên Yêu Khâu. Yêu tu thương vong thảm trọng, số còn sống sót cũng đều mang thương. Ta nhớ con Kim Điêu yêu thú này tu vi có hạn, không cần đến Hư Thiên Lôi của ngươi, lát nữa mượn sức cổ cấm chế là có thể nhẹ nhàng vây khốn nó.”
Hai người bàn bạc một hồi rồi tiếp tục lên đường.
…
Phạm vi cổ dược viên mênh mông, bên trong có rất nhiều không gian rộng lớn, bị phong tỏa bởi một tầng cổ cấm chế.
Núi non trùng điệp, cỏ cây xanh tươi.
Một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Đột nhiên, trên không trung vang lên một tiếng ưng gáy lảnh lót, một đạo kim sắc thiểm điện vụt qua.
Kim sắc thiểm điện trong nháy mắt bay qua vài đỉnh núi, rồi đáp xuống một tảng đá nhô lên, lộ ra bản thể, thì ra là một con Kim Điêu!
Kim Điêu thu hai cánh lại, vô cùng thần tuấn, ánh mắt sắc bén hung mãnh, toàn thân lông vũ kim quang lóng lánh, tựa như được mạ vàng. Nhưng nó không lớn như những con Kim Điêu phổ biến khác, Kim Điêu trưởng thành sải cánh có thể đạt đến vài chục trượng.
Hai cánh của nó mở ra cũng chỉ xấp xỉ hình thể của loài người.
Tuy nhiên, khí tức của con Kim Điêu này vô cùng cường hãn, hai mắt cũng linh động dị thường, lấp lánh ánh sáng trí tuệ, không phải là yêu thú bình thường có được.
Nó đứng thẳng trên tảng đá, nhìn chằm chằm vào khe núi phía trước.
Chỉ một lát sau, đáy mắt Kim Điêu hiện lên một tia dị sắc, há miệng phun ra một đạo thiểm điện.
Tiếng sấm vang vọng trong dãy núi.
Đây là một tia chớp thực sự, là yêu lực Kim Điêu ngưng tụ, uy lực phi thường đáng sợ, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Không ngờ, tia chớp này khi rơi xuống khe núi lại gặp phải trở ngại.
Ầm!
Một Bát Quái Đồ án hiện ra trong t·iếng n·ổ, rõ ràng là cổ cấm chi lực hiển hóa.
Kim sắc thiểm điện đánh thẳng vào trung tâm Bát Quái Đồ, nhưng đến khi tiêu tán vẫn không thể lay động được nó.
Ngay sau đó, dị biến xảy ra!
Bát Quái Đồ đột nhiên xoay tròn với tốc độ chóng mặt, một điểm kim quang chợt lóe lên ở trung tâm, bắn ra một đạo tia chớp giống hệt, đánh về phía Kim Điêu.
Cổ cấm chế trả lại kim sắc thiểm điện, mà uy lực còn gấp đôi ban đầu!
Trong mắt Kim Điêu lóe lên một tia khinh miệt, nó vung cánh đánh tan tia chớp, rồi rung mạnh thân thể, vô số lông vũ rời khỏi cơ thể, bắn ra như tên nhọn.
Trong khoảnh khắc, vô số kim quang bao phủ Bát Quái Đồ.
Chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, Bát Quái Đồ vỡ ra một khe hở nhỏ, một chút kim quang thừa cơ xuyên qua khe hở.
Áp lực trong khe hở Bát Quái Đồ vẫn vô cùng lớn, Kim Điêu bị đè ép, gân cốt đau nhức kịch liệt, nó cố gắng chịu đựng áp lực, xuyên qua Bát Quái Đồ.
Không ngờ, nó vừa ló đầu ra khỏi cổ cấm chế thì một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống.
Bạch quang trông cực kỳ ôn hòa, không có khí thế đáng sợ.
Nhưng không hiểu sao, Kim Điêu lại cảm nhận được một loại khí tức khiến nó kinh sợ.
Lúc này, nửa thân người Kim Điêu vẫn còn mắc kẹt trong cổ cấm chế, nó không ngờ lại gặp phải tập kích ở nơi này.
Kim Điêu kinh hô một tiếng, phản ứng vô cùng nhanh chóng, há miệng phun ra một đạo thiểm điện, đồng thời nhục thân dường như giải khai một loại phong ấn nào đó, đột ngột biến lớn.
Khung xương bị đè ép, phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Cùng lúc hình thể tăng vọt, gốc cánh trái Kim Điêu lộ ra một v·ết t·hương, lại bị nứt ra, phun ra một dòng máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc.
Vết thương này đã có từ trước, nay lại vỡ toác ra vì lực ép của cổ cấm chế.
Vết thương trên người nó là do bị mảnh vỡ đánh trúng khi Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận vỡ vụn, suýt chút nữa đã lấy mạng nó, vô cùng nghiêm trọng. Ăn vào rất nhiều linh đan cũng vô dụng, phải mời Yêu Vương ra tay mới dần chuyển biến tốt đẹp, giờ ám thương lại tái phát.
Kim Điêu gào lớn, lâm vào cơn thịnh nộ.
Bất chấp ám thương, hai cánh mạnh mẽ mở ra, dùng sức mạnh nhục thân cưỡng ép banh khe hở cổ cấm chế.
Trong nháy mắt, Kim Điêu thoát khỏi cổ cấm chế.