Chương 549
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 549
Chương 549: Thu Mộ Bạch
Mấy thứ này còn chưa phải là nguy hiểm nhất.
Điều khiến Tần Tang cảnh giác nhất là khi linh triều trùng kích, linh khí nơi đây quá cuồng bạo, thiên địa linh cơ cực kỳ hỗn loạn.
Ngay lúc này, phía sau đột nhiên “Ầm” một tiếng, tiếp đó truyền ra một tràng kinh hô.
Tần Tang quay đầu nhìn lại, liền thấy một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tự nhiên ngã xuống đất, xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Không chỉ một mình hắn gặp cảnh này, mà những người khác cũng không ít, người thì đột nhiên ngã nhào, kẻ thì miễn cưỡng đứng vững.
Đa phần đều là tán tu.
Lúc này, Trần Khôi Thanh mới cười đểu cáng nhắc nhở: “Chư vị đạo hữu chú ý, dưới ảnh hưởng của linh triều, linh khí nơi đây không bình ổn như trong quan, không thể trực tiếp thu nạp quá nhiều linh khí vào cơ thể, nếu không luyện hóa không kịp sẽ khiến linh lực trong cơ thể hỗn loạn, tạm thời mất đi chiến lực. Nếu ở Cổ Tiên chiến trường giao đấu với người khác, tốt nhất nên chuẩn bị đủ linh thạch.”
Kẻ này không nói sớm!
Mấy tán tu không rõ tình hình trừng mắt nhìn. Trần Khôi Thanh xem xong náo nhiệt, bèn phân phó một sư đệ dẫn đường, rồi giao cho Tần Tang một viên ngọc giản, “Tần sư huynh, đây là bản đồ. Huyền Lô Vệ cũng sắp đến, trên đường đi các ngươi có lẽ sẽ gặp được họ.”
“Đa tạ Trần sư huynh.”
Tần Tang đem nội dung trong ngọc giản hiện ra cho mọi người xem, đảo mắt một vòng rồi đề nghị: “Chư vị đạo hữu, nếu không có ý định đi nơi khác, chi bằng chúng ta kết thành chiến trận đồng hành, vạn nhất gặp phải Vân Thú thì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Mọi người nhìn nhau, rồi đồng loạt nhận lời.
Tần Tang tu vi cao nhất, lại có kinh nghiệm chiến đấu với Thiên Hành Minh, nên đâu vào đấy tổ chức nhân thủ, hướng về Huyền Lô Quan tiến tới.
Linh triều ngay trên đỉnh đầu bọn họ, mọi người chỉ có thể bay thấp men theo mặt đất.
Dù là thời điểm suy yếu, linh triều vẫn còn uy lực quét sạch thiên địa, thỉnh thoảng lại tách ra một đạo linh khí từ trên trời giáng xuống, dễ dàng lưu lại một cái hố sâu cực lớn trên mặt đất.
Uy lực mạnh mẽ khiến người ta run sợ trong lòng.
Tần Tang được mọi người bảo vệ ở giữa, trách nhiệm của hắn là luôn chú ý linh triều trên bầu trời và động tĩnh xung quanh, tùy thời điều chỉnh phương hướng, tránh né nguy hiểm. Nhờ vậy mà cả đoạn đường đều khá thuận lợi.
May mắn nhất là không gặp phải bầy Vân Thú.
Cứ thế không ngừng nghỉ thẳng đến Huyền Lô Quan, không bao lâu sau, người đi đầu đột nhiên hô lớn: “Tần đạo hữu, phía trước có một đám mây đen đang bay về phía này!”
Tần Tang đã thấy, ngưng mắt phân biệt một hồi rồi thở phào nhẹ nhõm, “Không cần lo sợ, là Huyền Lô Vệ.”
Mọi người reo hò một tiếng, Huyền Lô Vệ hiện thân, chứng tỏ Vân Thú phía trước đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Tuy là ở dã ngoại, nhưng cũng không cần lo lắng Huyền Lô Vệ nổi lòng làm loạn, bọn họ ngồi Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung truyền tống trận tới, có Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đảm bảo.
Tần Tang ra hiệu mọi người không dừng lại, tiếp tục tiến lên. Khi đến gần, liền nghe thấy thanh âm từ trong đám mây truyền ra: “Vân Thú phía trước đã dọn dẹp sạch sẽ, chư vị đạo hữu cứ tự nhiên.”
Lời còn chưa dứt, trong mây đột nhiên có người kinh hỉ hô lên: “Có phải là Tần sư đệ không?”
Giọng nói rất quen thuộc, Tần Tang lập tức hiểu ra, bước ra khỏi đám người, kinh ngạc nói: “Mục sư huynh, huynh từ Loạn Đảo thủy vực trở về khi nào vậy?”
Người này hẳn là Mục Nhất Phong.
Liền thấy đám mây đen tách ra một khe hở, từ đó bay ra hai người, một người là Mục Nhất Phong, người còn lại là một thanh niên tuấn tú như ngọc thụ, khí chất bất phàm.
“Tần sư đệ, sau khi đệ rời đi, ta thay đệ làm đội trưởng. Ai ngờ trong lúc giao chiến với gian tặc Thiên Hành Minh, nhất thời sơ suất nên bị trọng thương, được đưa về sư môn chữa thương. Chờ thương thế lành hẳn thì thấy hai bên Loạn Đảo thủy vực đã ngưng chiến, ta cũng thấy không còn ý nghĩa gì, nghĩ linh triều cũng sắp kết thúc, nên liền trực tiếp đến Cổ Tiên chiến trường.”
Mục Nhất Phong gãi đầu, ngượng ngùng giải thích.
Tần Tang dẫn đội nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện gì lớn, vậy mà giao cho hắn mấy ngày đã bị Thiên Hành Minh gài bẫy, suýt nữa mất mạng cả đám thuộc hạ.
Nếu không phải hắn liều c·hết mang người trở về, giờ thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Tần Tang, ân nhân cứu mạng của hắn.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Tần Tang cũng biết không thể trách Mục Nhất Phong.
Hắn có thể bất chấp cả mạng già, đem người còn sống trở về, thật là hiếm thấy, có thể xem là người trọng nghĩa khí.
Tần Tang kinh ngạc hơn là tu vi của Mục Nhất Phong, đã là Giả Đan cảnh!
Mới có mấy năm thôi mà?
Mục Nhất Phong lần trước trọng thương, nhân họa đắc phúc tu vi tăng mạnh, lần này trọng thương dứt khoát trực tiếp đột phá Giả Đan cảnh.
“Mục sư huynh, ta từng nghe nói có người cầu đột phá bằng sát lục, có người cầu đột phá bằng chiến đấu, còn chưa từng nghe nói có người cầu đột phá bằng trọng thương đấy? Chẳng lẽ huynh tu luyện thương đạo?”
Tần Tang trêu ghẹo.
Mục Nhất Phong cười lớn: “Ta cũng chẳng biết tại sao, mỗi lần nằm trên giường bệnh, luôn có thể linh quang chợt lóe. Ta cũng không muốn dùng cái biện pháp dồn mình vào chỗ ch·ết để cầu kết đan đâu, Tần sư đệ đừng khuyến khích ta nữa! Đúng rồi…”
Mục Nhất Phong nghiêm mặt lại, chỉ vào thanh niên bên cạnh nói: “Tần sư đệ, vị này là Thu Mộ Bạch, Thu sư huynh, chắc các ngươi chưa từng gặp nhau.”
“Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe danh Tần sư đệ từ lâu,” Thu Mộ Bạch chắp tay, ngữ khí hòa nhã nói, “Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Là hắn!
Trong đầu Tần Tang lóe lên, nhớ ra thân phận của người này.
Hắn chính là một trong số ít những người ít khi xuất đầu lộ diện, thanh danh không nổi ngoài giới, nhưng lại có vô số truyền thuyết trong sư môn, một thân truyền đệ tử.
Thu Mộ Bạch không phải là đệ tử của tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng địa vị của hắn còn cao hơn cả bọn họ, hắn được Nguyên Anh lão tổ Đông Dương Bá đặc cách cho phép tu luyện tại chủ phong Thiếu Hoa Sơn!
Thu Mộ Bạch nhập môn sớm hơn Tần Tang mười mấy năm, từ khi còn tã lót đã được Đông Dương Bá để mắt tới.
Nghe nói Thu Mộ Bạch sớm đã có thể kết đan, nhưng không biết vì sao vẫn lưu lại ở Giả Đan cảnh mài giũa tu vi, chậm chạp không chịu kết đan.
“Gặp qua Thu sư huynh!”
Đông Dương Bá không chính thức thu Thu Mộ Bạch làm đồ đệ, nên bọn họ vẫn dựa theo quy củ sư môn, xưng hô theo vai vế.
Đệ tử của Nguyên Anh lão tổ, cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng phải đối xử hòa nhã với hắn, Tần Tang tự nhiên cũng không thất lễ.
Lần đầu gặp mặt, thấy cử chỉ của Thu Mộ Bạch như một người khiêm tốn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như gió xuân, Tần Tang cũng không biết người này phẩm hạnh ra sao, nên thận trọng quan sát.
Qua một hồi trò chuyện mới biết, sau khi Thu Mộ Bạch tĩnh tu xuất quan liền đến Cổ Tiên chiến trường làm Huyền Lô Vệ, lần này chính là hắn dẫn đội ra ngoài thanh lý Vân Thú.
“Chúng ta còn có trách nhiệm trong người, không thể trì hoãn quá lâu, Tần sư đệ cứ về Huyền Lô Quan trước đi, rồi chúng ta lại nói chuyện,” Thu Mộ Bạch nói.
Tần Tang hơi suy nghĩ, lấy ra lệnh bài Huyền Lô Vệ của mình, “Thu sư huynh, lần này ta tới là để ứng mão ở Huyền Lô Vệ, nếu gặp được Huyền Lô Vệ thanh lý Vân Thú, ta không thể đứng ngoài cuộc, nguyện ý cùng hai vị sư huynh đi một chuyến.”
“Tần sư đệ nguyện ý ra tay giúp đỡ, cầu còn không được!”
Thu Mộ Bạch và người kia mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Tần Tang cũng có suy tính của riêng mình.
Thu Mộ Bạch được Đông Dương Bá coi trọng nhất, chắc chắn hiểu rõ về Đông Dương Bá.
Sau khi trở về từ Tử Vi Cung, mình sẽ phải đơn độc bẩm báo với Đông Dương Bá.
Thân cận với Thu Mộ Bạch hơn một chút, nghe ngóng về tính tình của Đông Dương Bá thì tốt hơn.
Không chỉ là sư tôn tương lai, mà còn là đại năng Nguyên Anh nắm giữ quyền sinh sát.
Tần Tang không mong có thể được Đông Dương Bá coi trọng, nhưng cũng không ngây thơ đến mức phạm phải điều cấm kỵ, chọc giận vị lão tổ này.